Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Bích Loan » Phần 10

Bích Loan

Phần 10

Đêm đã khuya. Nàng vẫn chưa ngủ được. Lúc lên giường, Sơn vẫn còn giận dữ. Anh không nói năng gì cả. Nàng biết chồng rất giận. Nàng cũng rất hiểu chồng.

ở Sơn vừa có tính gia trưởng của một ông chồng thích được điêu khiển vợ, lại vừa có tính tự ái, tự ti của một ông chồng biết mình không có uy tín với vợ, thua kém vợ nhiều mặt. Tính Sơn rất bảo thủ, đã giận thì giận rất lâu.

Một lần, vào một đêm mùa đông, không biết vì lẽ gì, Sơn tự ái với nàng khi cả hai đã lên giường ngủ. Sơn không đắp chăn chung với nàng, anh dồn hết cả tấm chăn bông nặng năm cân lên người nàng, còn mình thì nằm ra một góc giường, không chăn, trên mình chỉ có một bộ quần áo lót.

Cái rét mùa đông ở Hà Nội quả là khủng khiếp. Cái rét tưởng là không rét mà cắt da cắt thịt con người. Các cô bạn cùng học với nàng trước kia, người nước ngoài, hỏi nàng, về mùa đông ở Hà Nội thường bao nhiêu độ. Khi họ biết khoảng mười tới mười lăm độ thì họ cười phá lên. Họ càng ngạc nhiên khi trời rét mới có tám, chín độ mà học sinh đã nghỉ học, không phải đi tới trường. Họ có biết đâu nhiệt độ chỉ như vậy, nhưng người Việt Nam sống trong một điều bện hoàn toàn không giống họ. Nhà cửa của người Việt Nam cứ thông thống, trong nhà cũng như ngoài sân,’ gió lùa vào, rít lên từng đợt. Lại lác đác những hạt mưa kèm theo những đợt gió gọi là gió mùa đông bấc thì đêm nằm dưới tấm chăn bông năm, bảy cân cũng rét run lên bần bật. Chả thế mà người Việt Nam đi ngủ cứ thường để nguyên cả quần áo mà ngủ.

Cái lần đó Sơn bỗng rét lên, run bần bật. Hai hàm răng Sơn đánh vào nhau lập cập. Nhưng khi nàng kéo chăn phủ lên người Sơn thì Sơn lại vất ra. Cho tới khi Sơn bi siết cao trong đêm, mới chiu nói với nàng:

– Em đưa anh đi lên trạm y tế đi! có lẽ anh chết mất. Bích Loan vừa thương vừa giận. Nàng lấy dầu xoa khắp cơ thể chồng, rồi đấp chăn ấm cho chồng và nằm bên cạnh, ôm chồng, tỏa hơi ấm của mình sang cho chồng. Tới gần sáng thì Sơn hạ siết và ngủ được. Sau cái lần đó, Bích Loan buồn lắm.

Lần này thì Sơn không vất chăn ra. Sơn vẫn nằm chung chăn với vợ. Nhưng họ nằm cách xa nhau. Cả hai đều im lặng. Mỗi người chìm đầm trong dòng suy nghĩ riêng của mình, như hai nguồn nước cùng chảy về xuôi mà không bao giờ bát gặp nhau ở một điểm nào cả.

Ngày mai nàng có đi chơi với Anton không? Nàng không muốn lỡ hẹn với anh, vì đây là lần đầu nàng hẹn với anh. Nàng không muốn để anh thất vọng. Cái cảm giác ban đầu rất quan trọng. Lần đầu đã làm anh không tin tưởng thì làm sao có thể làm việc tâm đầu hợp ý với nhau sau này được. Vả lại, nhìn khuôn mặt anh ánh lên niềm vui khi nàng gợi ý đưa anh đi chơi, thì nàng không sao lở hẹn với anh được. Và, còn gì nữa, còn điều gì nữa khiến nàng cứ mong đợi tới buổi sáng ngày mai? Nàng không dám nghĩ tới nữa nàng úp mặt xuống gối, cố nhắm mất lại…

Bên cạnh nàng, Sơn vẫn chưa ngủ. Đây không phải là lần đầu họ bất đồng ý kiến với nhau. Không phải anh cấm đoán gì vợ cả, song anh chỉ muốn nàng coi anh là một ông chồng có quyền hành với vợ. Nếu nàng muốn đi chơi với cái anh chuyên gia kia hay với bất cứ ai thi nàng cũng phải hỏi anh trước đã. Dạy vợ phải dạy từ thùa ban đầu. Cái thùa còn ngơ ngác, mới bước chân về nhà chồng là đã phải uốn nần rồi. Các cụ dạy không sai. Anh đã không làm như thế. Hay là anh cổ làm như thế mà không được? Càng ngày anh càng thấy mình bất lực với vợ. Anh không dám nghĩ là nàng không yêu anh. Hay là anh thiếu uy tín với vợ? Không, rõ ràng là nàng yêu anh. Nàng luôn đối sử với anh rất diu dàng, chăm sóc anh tận tình. Nàng chưa bao giờ là người đầu tiên gây ra những cơn giận giữa anh và nàng. Mặc dù vậy, anh vẫn có một cảm giác là lạ, mà không bao giờ dám nói ra, vì anh sợ cái sự thật phũ phàng đó lắm.

Anh quay sang phía vợ. Anh biết nàng cũng chưa ngủ. Anh muốn quàng tay ôm vợ vào lòng, nói với vợ một vài lời âu yếm. Thế rồi, nghĩ thế nào anh lại thôi. Anh nhắm mất lại, nghĩ tới ngày mai, anh sẽ đưa vợ đi chơi, ngày mai là ngày sinh nhật của nàng. Anh sẽ giành cho nàng một ngày thật ý nghĩa.

Từ khu chuyên gia tới trung tâm thành phốcũng không xa lắm. Hà Nội cũng là một thành phố nhổ, chỉ được cái đông dân. Chỉ có vài đường phố thẳng, dài và rộng, còn lại đa sổ là những đường phố bé, ngắn, cát nối nhau liên tiếp, chi chít. Vào ngày chủ nhật thì rất đông người. Các cửa hàng đều mớ, những cửa hàng trên những dãy phố buôn bán ờ khu trung tâm, lúc nào cũng chật ních người.

Họ mua cũng có, bán cũng có mà chỉ đi xem thôi cũng có Lại cũng có loại người, đi chỉ để mà đi, họ cũng chẳng mua, chẳng bán, cũng chẳng xem, cứ thế mà đi trên đường phố, cũng chen vai hích cánh với người khác mà đi. Bích Loan biết rất rõ quang cảnh phố xá ra sao vào ngày chủ nhật. Có mang xe đạp đi theo thì cũng chẳng thể lách nổi qua những chỗ đông người, qua những ngã tư như ngã tư Cửa Nam chẳng hạn, đấy là chưa kể lúc có tàu hỏa chạy qua, người ta phải đứng lại chờ tàu, đùn lại thành một biển người, rồi lúc tàu đã đi khỏi, mạnh ai nấy đi, ào ào như một biển nước vỡ bờ, kẻ nào yếu chân mềm tay trong những lúc như thế, thì chỉ có ngã dụi xuống thôi. Người ta cứ như một biển nước vỡ bờ mà tràn về phía trước. Ô tô, xe đạp, xích lô, xe bò, người đi bộ… chen nhau. Chẳng có đèn đỏ, đèn xanh gì cả. Mà giả sử có đi chăng nữa thì họ cũng đâu có cần. Họ đang vội mà.

Bích Loan nghĩ, tốt nhất là mình để xe tại khu chuyên gia, đi bộ với An ton vào thành phố thôi, như thế chủ động, muốn đi đâu thì đi, vả lại có khi còn phải dắt tay anh ta qua đường nữa chứ.

Sáng nay cũng như mọi sáng, Bích Loan trờ dậy sớm hơn chồng. Nàng đốt bếp đun nước để đổ vào một cái phích Trung Quốc, mà Sơn vẫn thường dùng để pha trà uống trước khi lên lớp. Rồi nàng đặt nồi nấu mì để ăn sáng. Mùi hành phi mớ thơm lừng. Mì sợi nấu với cà chua và nước mắm, cho thêm chút rau thơm, ăn nóng vào các sáng mùa đông, cũng ngon. Mọi sáng nàng còn nấu thêm một nồi cơm, xới một ít cho vào cạp lồng để mang theo, nàng ăn bữa trưa mang theo đó tại chỗ làm việc, còn lại để Sơn ăn vào buổi trưa ở nhà. Nhưng hôm nay nàng quyết định sẽ mời Anton ăn một bữa trưa tại một nhà hàng ngon tại Hà Nội.

Xong xuôi mọi việc, nàng gọi Sơn dậy ăn sáng. Thấy vợ vui vẻ và nhanh nhẹn, Sơn rất vui. Anh bật dậy ngay, mặc quần áo ngoài và nhảy ra khỏi giường.

Hai người ngồi ăn sáng trong bầu không khí tuy không nặng nề như tối qua, song cả hai đều gìn giữ, họ rất tiết kiệm lời đối với nhau, dường như trên đời này vật phải trả giá đắt nhất là lời nói vậy. Để phá tan cái không khí giá lạnh của mùa đông đó trong căn phòng họ, nàng lên tiếng:

– Đêm qua anh ngủ có ngon không?

Nàng thấy giọng mình xa xăm, giả dối, không được tự nhiên. Họ như những người đang đóng kịch với nhau vậy.

– Anh ngủ ngon lắm, còn em?

– Em ngủ cũng ngon.

Nàng đứng lên thay quần áo.

Sơn thấy nàng đứng trước gương. Nàng mặc một chiếc quần âu màu cà phê sữa, phía trên may bó lại, trông rõ mông nàng, rất gợi cảm; phía dưới ống loe rất rộng – mốt đang thịnh hành. Nàng mặc một chiếc áo thun miền Nam cũng màu cà phê sữa. Chiếc áo chập, bó sát vào cơ thể nàng. Hai vú nàng lồ lộ dưới lớp áo thun bó chật.

Trông nàng hết sức gợi tình: Nàng cao dong dỏng, khổ người nàng thon thả, ngực lo, cao và gọn, mông nớ đẹp và eo bụng rất hẹp. Sơn để ý thấy nàng thoa nhẹ một lớp phấn hồng lên hai má, và tô son lên hai làn môi. Mái tóc nàng bồng bềnh buông xuống lưng. Trông nàng tươi như một trái cây mọng nước. Sơn chỉ muốn chạy lại ôm lấy nàng, cắn vào cặp môi nàng. Sơn biết nàng trang điểm như vậy là vì Sơn. Nàng không thường xuyên trang điểm. Nàng chỉ trang điểm khi đi đâu rất long trọng hoặc khi đi chơi cùng Sơn. Nàng đã hết giận chồng rồi. Vợ chồng nào chẳng có những lúc xích mích vặt, như thời tiết vậy thôi. Sơn yêu nàng vô cùng, và Sơn biết, nàng cũng yêu Sơn, tuy chưa bao giờ nàng nói thành lời. Sơn xúc động. Anh lại gần, đứng sau lưng nàng, đưa tay ôm lấy ngực nàng, xoay người nàng lại. Anh hôn lên môi nàng.

Anh nói:

– Chúc mừng em ngày sinh nhật!

– Cám ơn anh – nàng nói, và nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.

– Tý nữa, đợi sương lạnh tan đi một chút, nắng lên, mình hãy đi chơi em ạ. Cũng hãy còn sớm mà.

Khuôn mặt nàng bất chợt thừ ra. Nàng khẽ thở dài như để thu thêm không khí cho lồng ngực. Nàng nói ngập ngửng:

– Anh Sơn, em hẹn anh Anton 9 giờ phải có mặt ở đó rồi.

Đến lượt Sơn thất vọng. Và cũng quá ngạc nhiên. Mồm anh há ra. Anh bỏ kính xuống, hai mắt cận thị nặng càng lồi ra to hơn.

– Em… em vẫn đi với anh ta? Anh tưởng em đã quyết định…

– Em xin lỗi anh, anh hiểu cho tình thế khó xử của em, em đã chót hứa. Người châu âu họ trọng lời hứa lắm. Vả lại.

Giọng Sơn đầy tự ái, cắt ngang:

– Thôi tùy cô, cô cứ đi đi. Đừng nghĩ gì tới tôi cả, tôi suốt đời chỉ là một anh giáo viên quèn ở cái xó xỉnh này thôi, chẳng ai cần phải biết đến tôi cả.

Lúc này nàng lại băn khoăn, như đứng giữa hai dòng nước. Nàng cứ đứng đó, không nhúc nhích nổi bước chân. Nàng thương Sơn lắm. Lòng nàng xót xa như muối xát. Tiếng Sơn vẫn như một bài hát buồn, uất hận:

– Cô có giỏi thì cứ đi đi, đừng về đây nữa cũng được.

Với tính tình như vậy cho nên không sống nổi với gia đình là phải – nàng nghĩ – đã thế thì mình đi. Tại sao mình lại không có quyền tự quyết định?

Nàng dắt xe đạp ra cửa, trong lúc Sơn giận giữ cầm một chén trà ném xuống đất. Chiếc chén bể làm hai mả anh. Sương vẫn còn dầy đặc mặc dù mặt trời đã le lói. Sương bắt đầu tan. Khói lên nghi ngút. Buổi sáng mùa đông buốt quá Bác gác cổng đang đun một siêu nước trên chiếc bếp dầu ở phòng thường trực, thấy Bích Loan vào, bác hỏi:

– Chuyên gia Pháp hay Thụy Điển hả cô?

– Dạ, Thụy Điển bác ạ. ‘

– À, có phải cái anh lai da đen đó không, mới tới phải không? Thôi cứ để xe đây, khóa lại, rồi lên gọi anh ta, có khi anh ta ngủ quên đấy. Hôm qua tôi thấy chuyên gia họ nhảy nhót khuya lắm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Thông tin truyện
Tên truyện Bích Loan
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện của kiều bào, Truyện phá trinh
Ngày cập nhật 12/11/2017 09:35 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hạnh phúc gia đình - Tác giả Ngọc Linh
Sáng ngày hôm sau, như bình thường tôi lại đi làm việc cùng với Tùng. Qua nhà chị Ly thì đã thấy chị dạy nhìn tôi mà mỉm cười. Tôi cũng khẽ chào chị rồi đến chỗ làm. Vừa thấy tôi thì Tùng đã tiến lại mà nói... Chị Ly thế nào rồi hả mày? Thì vẫn bình thường chứ còn như thế nào nữa, mày hỏi lạ thật đấy, mà ý của mày là như thế nào? Tao hỏi là chị ấy có phản ứng gì khi chúng mình làm như vậy không thôi mà! Chị ấy cũng chẳng nói gì đâu nhưng tao đoán là chị ấy sướng thôi. Dâm như thế còn gì nữa. Làm như vậy mà không sướng thì hơi phí đấy. Thôi xem có ai sửa máy hay có cái hẹn làm luôn đi. Cứ nghĩ đến chuyện đó thì làm sao mà có thế làm việc được cơ chứ. Tôi nói với Tùng xong thì lấy quyển sổ ghi những nơi cần sửa máy xem có việc gì làm không. Hôm nay cũng khá là nhiều công việc lên tôi phóng xe đi luôn. Cái điện chỉ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ tập thể Truyện bóp vú Truyện phá trinh Truyện sex full
Cặp vú cương sữa
Bữa nay cuối tuần, tôi được nghỉ học. Ăn sáng xong, tôi vào phòng mở bài vở xem lại. Ông chồng của chị cũng đã đi chơi đâu đó. Nhà chỉ còn hai chị em và cháu bé. Chị lo nấu nướng món ăn nơi bếp, mùi xào, kho bốc lên béo ngậy và thơm ngọt. Ngồi chưa nóng đít đã nghe chị réo gọi tôi : em vào chị nhờ chút. Tôi bỏ sách vở chạy ngay vô. Trên bếp ba bốn cái nồi, xoong sôi réo sùng sục. Chị quay bên này, trở bên kia, lụp chụp đôi tay mà chẳng kịp. Chị nhờ tôi trông hộ một món để chị còn xóc bún cho ráo nước. Tôi khều khào làm tựa rùa bò, lăng xăng lít xít mà chẳng đến đâu. Trái lại còn lẩn quẩn làm cho chị vướng víu. Chị cứ phải lòn qua lòn lại như người làm xiếc. Mỗi lần chị lướt qua, mùi hương đàn bà phảng phất trộn lẫn với mùi thức ăn đang tới, bốc ngào ngạt khắp nhà. Tôi sững đi, khựng luôn tay, đứng đực mặt ra tại chỗ. Chị phải nhắc : em nghĩ gì...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện ngoại tình
Chịch bé Lan
Cả hai nằm ráng trong giường đến gần trưa. Cậu Ba kêu dọn đồ ăn trong phòng. Ðứa nhân viên đem mâm lên phòng là một đứa con gái cũng khoảng bằng tuổi con Lan. Nó ngượng nghịu khi thấy cậu và con bé vẩn còn nằm trong giường. Nó còn thẹn thùng hơn nửa khi con bé tung mền nhảy ra, nó đói bụng quá, không thèm để ý đến chuyện nó trần truồng như nhộng. Ðứa nhân viên luống cuống làm đổ ly chút nước cam lên người con Lan. Nó xin lỗi rối rít: Xin lỗi cô, cô tha lỗi cho em … Ðược lên vai cô, con Lan cười hì hì. Cậu Ba đưa cho đứa nhân viên 20.000 đồng làm nó mừng rở cám ơn không ngớt. Ăn xong cả hai lại lên giường. Con Lan hạnh phúc quá nên nó nhảy nhót như đứa con nít làm Cậu Ba cũng bị lây, cả hai lấy gối đập vào nhau mà cười nức nẻ. Rồi Cậu Ba đè con bé xuống mà nút lồn nó. Cậu hứng tình nên nút nó đến mấy lần liên tiếp làm con Lan ngồi dậy không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Truyện hiếp dâm Truyện phá trinh

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi