Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký » Phần 36

Ỷ thiên đồ long ký

Phần 36

Rồi cứ một cái vuốt cu là một tia nước trắng đặc bắn ra thật mạnh, vương vãi trên mặt và trong miệng nàng. Màn phóng tinh cứ thế xẩy ra liên tiếp, luồng tinh khí xịt ra không ngừng, bắn tung tóe, tràn trề lên khuôn mặt xinh đẹp của Chỉ Nhược. Tên da đen nghiến hàm răng trắng ỡn, trề cặp môi thâm dầy, vừa cố nhét đầu cu trở vào miệng nàng, vừa tiếp tục sục cặc, vừa rên lên liên tiếp, vừa xuất tinh không ngừng. Một cú sục là một cái xịt, liên miên bất tận. Thật là kinh người. Hắn đã bắn tinh nhầy nhụa từng vũng trên mặt nàng như thế mà vẫn còn liên tục dồn đầy tinh khí vào trong miệng nàng một lúc lâu. Khối tinh trùng đặc quánh, nhiều quá đỗi, trào ra khỏi miệng Chỉ Nhược, ứa ra ngập mũi đầy miệng, nhiễu xuống cổ nàng, ngực nàng.
Như bị chìm đắm vào biển tinh trùng, Chỉ Nhược thở không nổi, phải há miệng ra mà hớp không khí thì nàng liền bị ngợp nước đặc, khiến nàng phải uống luôn đám tinh khí trong miệng, nuốt hết lượng sữa trắng đó vào bụng. Mà tên Phi Châu sứ thì cứ sục cu, rên rỉ, xuất tinh liên miên trong một thời gian dài, khiến nàng phải nuốt ực thêm đám tinh trùng đó một lần nữa. Sau cùng, hắn còn bóp ngắt thật chặt đầu cu để vắt cho tận hết những giọt tinh khí cuối cùng vào trong miệng nàng. Chưa hết, hằn còn hả hê chà cái đầu cu cứng lõ trên khắp mặt nàng, trê trét dám tinh khí đục ngầu lên khắp khuôn mặt xinh đẹp, thanh tao của nàng. Má đỏ, môi hồng, cặc đen, khí trắng… nhoè nhoẹt cả ra.
Triệu Minh ngồi nhìn cảnh tên da đen phóng tinh tràn trề vào miệng Chỉ Nhược thì nàng chợt nhớ ra là ngay mới hồi nãy đây, nàng còn đang ham muốn mong mỏi cho hắn xịt tinh vào miệng nàng, để nàng có thể nếm được cái vị tinh kì đó, để nàng có thể nuốt đi cái chất đặc biệt đó. Cái mộng mơ đó cứ theo đuổi trong tiềm thức của nàng mấy ngày nay rồi. Thế mà bây giờ nàng không được hưởng cái vui thú đó mà trái lại chính Chỉ Nhược lại được nếm nuốt cái tinh dịch lạ lùng này. Như vậy là bất công chăng? Không biết mùi vị nó ra sao? Chỉ Nhược có tận lãnh nó hay không? Đặt ra câu hỏi như vậy, nhưng tự dưng trong lòng Triệu Minh lại hoàn toàn không thấy ghen ghét một tí nào. Không hiểu sao nàng lại dửng dưng, không còn cảm thấy ham muốn, không còn cảm thấy thèm thuồng nữa. Nàng ngồi yên, mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bật ngửa nhạt nhòa nước mắt, bê bết tinh nhờn của Chỉ Nhược mà tự nhiên không thấy ghét bỏ hay rộn ràng nữa. Nàng tự hỏi không biết Chỉ Nhược đang vui sướng hay đau khổ? Hưởng thụ hay dằn vặt? Hoà đồng hay bức ép?
Triệu Minh định thần cau mắt nhìn kĩ lại. Cái thân hình cao lớn, lực lưỡng, bóng láng đang dạng đứng nghều nghệu trên một con người bé nhỏ, yếu đuối, xụi lơ… Cái con cặc đen thui, cương cứng, to dài đang bầm dập một cách vũ phu trên một khuôn mặt hồng đào, ướt lệ, đau thương… Rõ ràng là một tên thô hào đang bức hiếp một nàng cô yếu… Hình ảnh đó có một cái gì không ổn, có một cái gì khúc mắc…
Sau khi xuất tinh tới giọt cuối cùng. tên dâm thần da đen nhìn Chỉ Nhược, vén môi cười thoả mãn. Nhưng đã xong đâu. Đã có bao giờ hắn ngưng ngang cuộc dâm tình sau khi chỉ lên cực điểm có một lần đâu? Lúc nào cũng vậy, trong cơn đụ đéo, hắn phải đạt cơn sướng khoái ít nhất là hai lần mới đã. Nhất là với những cô gái trẻ đẹp. Hắn đã không từng làm tình với Triệu Minh một cách dồn dập ngay sau khi hắn hiếp dâm nàng một trận mê tơi đó sao?
Không chần chừ, tên Phi Châu sứ ôm xốc Chỉ Nhược lên, đặt nàng nằm ngửa trên giường. Sau đó, hắn lột quần nàng ra, lấy hai tay nắm hai cổ chân nàng mà dơ cao lên, phơi bày ra rõ ràng một động đào nguyên hồng hào, tim híp, bao phủ bởi một bộ lông đen tuyền, nhung tơ. Hắn hăm hở đưa háng tới gần, đặt cái đầu nấm to tròn ngay lỗ chim nhỏ hẹp, sửa soạn cho một cơn đâm thọc hoang tàn chi địa thứ nhì – mà lần này không phải trong lỗ miệng.
Chỉ Nhược nhắm ghiền mắt lại. Chưa bị khúc củi đó xâm phạm, đục khoáy vào trong người mà nàng đã cảm nhận được cái đau đớn như thế nào rồi. Lại thêm một màn cưỡng dâm nữa. Mà lần này là bởi một đòn than dài ngoằng, cương cứng dị thường. Thân thể nàng làm sao mà chịu nổi. Nàng nhăn mặt, nghiến răng cắn chặt hai môi lại…
Tên da đen vận sức, toan ủi một cú đầu tiên thật mạnh vào chim Chỉ Nhược thì hắn cảm thấy nơi cổ họng lạnh ngắt, như chạm phải thép sắt vậy.
– Ngưng lại! Mau buông thả Chu cô nương ra ngay!
Hắn nhìn lại thì mới biết Triệu Minh đang cầm Ỷ Thiên kiếm dí vào cái cần cổ của mình. Nhìn nàng đứng trần truồng, một tay cầm kiếm đưa ra, một tay giữ manh áo lại che ngực thì hắn cười khì. Với một bàn tay nhỏ nhắn và một mảnh áo sơ sài, làm sao mà che hết được một bộ ngực thật căng phồng, thật tròn trịa, thật trắng bóc kia cho được? Hắn liếm môi, ngó vùng ngực núi lửa ẩn hiện đó mà nghĩ là chắc là Triệu Minh đang ghen tức với Chỉ Nhược nữa rồi. Nãy giờ hắn đã hành dâm trên mặt Chỉ Nhược, bây giờ hắn còn đang mở màn cho cơn đụ đéo với nàng nữa, bỏ mặc Triệu Minh một mình, thì nàng ta ấm ức, hậm hực, cạnh ne chứ còn gì! Không sợ hãi, hắn hất hàm, cười một cách dâm đãng:
– Em có muốn nhập bọn với hai ta không? Làm tình tay ba, cam đoan sẽ sướng. Cưng cũng sẽ thích lắm… Ta có thể làm ba bốn cô nàng thoả mãn cùng một lúc được mà…
Rồi như coi lưỡi kiếm Ỷ thiên không ra gì, hắn đưa cái mũi lên trời, hin hít hửi hớm vài cái:
– Úi chà, người cưng vẫn còn thơm quá… Lại đây với anh, cho anh cạp, anh liếm một cái coi… Rồi anh cho đụ…
Triệu Minh nghe tên mọi da đen nói những lời hỗn xược như vậy thì lấy làm tức giận. Nàng đưa ngay mũi kiếm vào trong cái lỗ mũi toang hoác đang đưa lên trời của hắn rồi giật cườm tay một cái. Mũi liếm bật lên, cắt đứt luôn một bên cánh mũi đen thui của hắn. Máu me bắn ra tung toé.
Tên cốt đột kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn đưa tay lên bụm mũi lại mà máu cứ ứa ra qua những khe ngón tay. Tức giân, hắn liền lấy chậu nước ngay đó liệng vào người nàng. Triệu Minh né người rồi đưa luôn Ỷ Thiên kiếm ra. “Soẹt” một tiếng khẽ, chậu nước làm bằng một thứ đồng nặng mà bị chẻ đôi ngon rọt như một miếng giấy vậy. Tên da đen giật mình, kinh hãi cho cái sắc bén của thanh kiếm trong tay nàng.
Triệu Minh mím môi nói:
– Ngươi đi ra khỏi nơi đây ngay. Nếu không mũi kiếm này sẽ cắt đứt cái cổ của ngươi chứ không phải là cái mũi trâu của ngươi nữa đâu.
Nghe Triệu Minh doạ dẫm như vậy, tên Phi Châu sứ bèn lẳng lặng rút lui liền. Tuy hơi sợ thanh kiếm sắc bén trong tay nàng, nhưng hắn cũng không muốn làm to chuyện, mọi người biết thì thật là không hay. Triệu Minh và Chỉ Nhược lại còn là hai bạn bè, thượng khách của tân Thánh Giáo Chủ kia chứ. Hắn mà lén lút, đồng tình loạn dâm cùng với hai nàng thì còn có thể được đi. Còn bức dâm, có máu đổ thì chắc chắn là mang tội nặng. Không dám. Nên hắn đành bỏ đi. Trước hết là phải đi băng bó cái mũi máu me cái đã.
Triệu Minh thấy hắn đã đi khuất thì nàng thở dài nhẹ nhõm, đặt kiếm Ỷ Thiên xuống giường rồi bước tới giải huyệt cho Chỉ Nhược. Thì ra sau một lúc lạnh lùng để mặc nhiên cho tên da đen hành hạ Chỉ Nhược, nàng không thể cầm lòng khi tên đó bắt đầu màn hiếp dâm lần thứ nhì. Nhìn thấy Chỉ Nhược cau mặt, mím môi trước khi bị tiếp tục dày xéo bởi con cu khủng khiếp (mà Triệu Minh biết là sẽ đau đớn lắm) thì tới đó nàng phải ra tay giải cứu mà thôi. Nàng không thể khoanh tay trước cảnh Chỉ Nhược bị bức hiếp, dày vò. Phận gái với nhau, đồng phái tương lân, nàng không thể làm ngơ được nữa. Tính nàng xưa nay vẫn vậy. Nhân chi sơ, tính bản thiện…
Triệu Minh lẳng lặng đưa chiếc khăn cho Chỉ Nhược lau đám tinh khí trên mặt. Đoạn nàng ngập ngừng nói:
– Chu cô nương… Tôi xin lỗi…
Đang lau mặt, sửa lại quần áo, Chỉ Nhược nghe Triệu Minh nói thế thì nàng bỉu môi:
– Làm việc nhơ nhuốc mà chỉ nói một lời xin lỗi qua loa… Cô tưởng như vậy là cô an nhiên tự toại, không còn mang tiếng xấu xa hay sao?
Triệu Minh biết ngay là Chỉ Nhược đã nghĩ lầm về lời xin lỗi của mình, nhưng nàng lại không lên tiếng đôi cãi hay đính chính. Chuyện đó không có ích lợi gì cả.
Thấy Triệu Minh lặng yên thì Chỉ Nhược nhìn thẳng vào mặt Triệu Minh mà nói:
– Triệu cô nương có muốn chuyện này ếm nhẹm, không ai biết thì phải làm cho tôi ba việc.
Không đợi Triệu Minh nói một lời nào, Chỉ Nhược đưa một ngón tay lên:
– Việc thứ nhất là cô nương phải đưa cho tôi một ít Nhuyễn Cân Tán.
Trước con mắt ngạc nhiên của Triệu Minh, Chỉ Nhược đưa hai ngón tay ra, nói tiếp:
– Việc thứ hai là cô nương phải trả lại thanh Ỷ Thiên kiếm cho tôi.
Triệu Minh liền hỏi Chỉ Nhược:
– Tôi dấu Nhuyễn Cân Tán trong cán kiếm Ỷ Thiên. Nhưng cô cần thuốc đó để làm gì?
Chỉ Nhược trề môi ra, không thèm trả lời mà nói sẵng:
– Chuyện của tôi không có can gì đến cô nương mà cô nương phải hỏi.
Nói xong nàng bước tới chiếc giường mà cầm thanh Ỷ Thiên kiếm lên. Triệu Minh cũng bèn nhanh chân bước tới mà nắm lấy thanh kiếm lại. Hai nàng cùng giữ lấy cây kiếm trong tay, dằng co, không ai nhường ai.
Triệu Minh nắm chặt lấy thanh kiếm, kéo về mà cười nhạt nói:
– Tôi chưa có đồng ý với điều kiện của cô nương. Sao Chu cô nương đã vội cướp kiếm?
Chỉ Nhược ghì lấy thanh kiếm, kéo trở lại, hất hàm nói:
– Vậy là Triệu cô nương muốn tên tuổi của mình bị bêu rếu hay sao?
Triệu Minh cau mày ngẫm nghĩ. Chỉ Nhược mà bêu rếu nàng thì chưa chắc đã có ai tin. Nói xấu người khác mà không có bằng chứng thì chỉ là nói điêu. Mà nếu có người tin thì nàng cũng không màng, quần hùng Trung Nguyên ai cũng đã oán hận nàng vô cùng sau vụ chùa Vạn Pháp rồi. Còn giả thử là nàng đồng ý với Chỉ Nhược thì sao? Nếu nàng có mất Ỷ Thiên kiếm thì sau đó nàng cũng sẽ có cách tước đoạt nó lại mà thôi, mà cùng với con đao Đồ Long nữa kìa. Nàng tự biết nàng có đủ thông minh và diệu kế để làm chuyện đó một cách dễ dàng. Nhưng sao Chỉ Nhược lại muốn có thêm Nhuyễn Cân Tán để làm gì? Nàng ta muốn hại ai? Chuyện này nhất thời nàng không thể đoán ra được.
Thấy Triệu Minh đang lặng lẽ phân vân thì Chỉ Nhược nói luôn:
– Nếu tôi kể cho Trương Vô Kỵ đại ca nghe những chuyện dơ dáy mà cô đồng tình làm với tên da đen ngoại lai dị dạng hôm nay thì Triệu cô nương có biết chàng sẽ nghĩ như thế nào không?
Nghe Chỉ Nhược nhắc đến tên Vô Kỵ là Triệu Minh giật thót mình. Trời ơi, Vô Kỵ! Nếu mà chàng biết được! Chỉ Nhược mà kể lại cho chàng nghe thì chắc chắn là nàng sẽ thêm mắm thêm muối, thêm gừng thêm tiêu chứ không sai. Cái chuyện này đã không hay ho rồi, bị thêm đi bớt lại nữa thì chắc chắn sẽ còn ghê ghớm hơn thêm. Nghe xong, Vô Kỵ sẽ đối đãi với nàng như thế nào? Rồi Vô Kỵ, người nàng yêu thương nhất đời, sẽ khinh khi, ruồng bỏ, xa lánh nàng…
Nghĩ tới đó, người Triệu Minh chợt nóng bừng lên, chơ vơ hụt hẫng, lòng nàng thắt lại, quặn đau như có muôn vàn kim châm đâm vào. Tự dưng nàng buông tay ra, lùi lại vài bước. Làm như thanh Ỷ Thiên kiếm bỗng nhiên trở nên nóng bỏng khiến nàng không giữ nó được. Làm như nàng giật mình kinh tâm hoảng sợ vì nghe được một chuyện gì khủng khiếp vô cùng, phải bỏ chạy vậy.
Chỉ Nhược mỉm cười, giật lấy thanh kiếm vào tay mà ngang nhiên bước ra khỏi phòng. Trước khi rời khỏi khung cửa, nàng còn ngoái lại nói:
– Việc thứ ba là Triệu cô nương không được nói cho ai biết sự thoả thuận này. Chỉ có hai ta biết mà thôi.
Triệu Minh nhìn theo Chỉ Nhược, lòng dạ bàng hoàng, mà không nói được một lời nào. Trong mắt nàng – đôi mắt nhung đen phượng liễu đẹp đẽ tuyệt vời đó – vướng đầy một nỗi đớn đau, u hoài, hốt hoảng, y như là nàng đang trải qua một nỗi lo sợ hãi hùng là mình sắp sửa đánh mất một cái gì quí giá nhất đời vậy.

Trưa hôm sau, Vô Kỵ, Triệu Minh cùng các người được Tam sứ tiễn qua thuyền khác để về đất liền. Tên Phi Châu sứ chỉ một con tàu bỏ neo kế đó mà cúi mình nói với Vô Kỵ:
– Thánh Giáo Chủ đã phái một con tàu lớn đưa đón quí vị trở về lục địa. Xin mời quí vị chuyển thuyền.
Vô Kỵ thấy tự dưng hôm nay trên mũi hắn bị quấn tròn bởi một miếng vải trắng (làm như hắn bị chảy máu cam hay bị dập mũi phải băng bó lại) nằm chình ình ngay giữa bản mặt đen thui trông thật tương phản nên nhìn rất hoạt kê và hài hước, nhưng chàng cố nhịn cười mà hỏi lại:
– Thánh Giáo Chủ đâu để chúng tôi ngỏ lời hậu tạ.
Tên Phi Châu sứ nói:
– Thánh Giáo Chủ tự dưng bất an, không thể gặp mặt quí vị được. Người đã nhờ tôi chuyển lời cầu chúc cho quí vị ra về bình an, tới nơi tới chốn yên lành.
Vô Kỵ các người nhìn nhau, phân vân không hiểu tại sao Tiểu Siêu lại tránh không muốn gặp mọi người trong lúc chia tay lần cuối như vậy.
Sau đó, Linh Nhi được khiêng qua thuyền mới, rồi Tạ Tốn cùng Chỉ Nhược vui vẻ, săng sái bước lên cái cầu ván bắc giữa hai con thuyền. Vô Kỵ thấy Triệu Minh đứng lặng yên thì nhớ ra là từ sáng tới giờ, nàng bỗng trở nên ít nói, không như bình thường, thì chàng tiến tới gần nàng. Khi Vô Kỵ tới gần Triệu Minh thì nàng ngước mắt nhìn chàng một cái rồi lẳng lặng bước qua tàu mới luôn. Thấy nàng ưu tư, buôn bã, y hệt như lòng mình thì Vô Kỵ thở dài. Chàng nhìn quanh một lần nữa có ý muốn tìm kiếm Tiểu Siêu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu cả. Chàng rầu rĩ bước lên cái cầu ván, theo sau là Tam sứ đi tiễn chân.
Khi mọi người đã bước lên chiếc thuyền mới rồi thì tên Phi Châu sứ mới lấy ra một cái bọc vải mà đưa cho Vô Kỵ:
– Thánh Giáo Chủ còn có một món quà tống biệt gửi đến giáo chủ đây.
Vô Kỵ ngạc nhiên nhận lấy bọc quà. Khi mở ra thì chàng ngẩn người ra: nằm trong đó là sáu miếng Thánh Hỏa Lệnh. Biết là Tiểu Siêu có ý hoàn trả lại Hỏa Lệnh của Minh giáo Trung Nguyên đã mất đi từ lâu, Vô Kỵ cảm động nói với Tam sứ:
– Xin phiền ba vị thưa lại với Thánh Giáo Chủ là tất cả giáo chúng Minh giáo Trung Nguyên, từ trên xuống dưới, đều cảm kích cám ơn người đã rộng lượng đến như vậy.
Nói xong, chàng lại đưa mắt nhìn qua bên thuyền chính để kiếm Tiểu Siêu mà vẫn không thấy nàng đâu.
Tên Phi Chau sứ tới gần chàng, cười nhẹ:
– Tôi mong Minh giáo Trung Nguyên nắm giữ kĩ lưỡng, không khéo thì sẽ làm mất Hoả Lệnh một lần nữa thôi.
Biết là hắn không phục, nói móc mình mà lại đụng chạm tới thanh danh của Minh giáo, thì chàng cười trả:
– Tôi nghĩ quí vị cũng không có đủ tài để nắm giữ Hoả Lệnh đâu.
Khi tên Phi Châu sứ cười khì ra vẻ ngạo mạn thì chàng đưa luôn sáu tấm thẻ vào tay hắn:
– Thôi thì quí vị cứ giữ chúng đi. Coi được bao lâu.
Tên da đen vừa đưa tay ra nhận, cầm lấy sáu miếng thẻ thì Vô Kỵ đã ngoéo tay một cái, tức thì hai tấm ngoài cùng bật lên, đánh vào tay hắn cái bốp, khiến tay hắn tê tái, làm rơi luôn hết cả xuống. Vô Kỵ nhanh tay đỡ lấy liền.
Tên Phi Châu sứ lắc đầu nguầy nguậy, đong đưa cái mũi băng bó:
– Không được, tôi chưa nắm chắc… Không kể…
Vô Kỵ mỉm cười trao lại sáu chiếc thẻ cho hắn một lần nữa. Hắn bèn cẩn thận đưa hai cái cho Trung Đông sứ giữ, hai cái cho Bá Đa sứ. Xong xuôi hắn bèn nháy mắt với tên Trung Đông sứ một cái, rồi bất thần cả hai đồng quát lên một tiếng, phóng ra bốn tấm thẻ ra cùng một lúc, hai trên, hai dưới, vù vù bắn vào người chàng tức thì. Vô Kỵ điềm nhiên chờ cho bốn tấm thẻ bay tới gần thì chàng liền đưa tay gạt một cái ở trên, đồng thời đưa chân đẩy một cái ở dưới. Hai tấm thẻ bị đẩy gạt, đổi chiều bắn trúng ngay vào hai tấm kia, kêu lên hai tiếng “kinh cooong!” thật lớn, bốn miếng dội qua dội lại bay đi tứ phía, trúng ngay mạn thuyền nghe mấy tiếng “lịch kịch!”, rồi bắn ngược trở lại, nằm vào trong tay Vô Kỵ hết!
Hai tên sứ giả ngạc nhiên đến độ sững sờ, không ngờ Vô Kỵ lại có thể tài tình hoá giải thế công của chúng mà còn vận dụng võ công ghi trên Thánh Hỏa Lệnh thâu gồm bốn tấm thẻ một cách thần tình như thế. Chúng đâu có biết là võ công bọn chúng chỉ là dựa trên tầng thứ nhất của Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp mà thôi. Còn Vô Kỵ thì chàng đã hoà hợp được cái biến hóa cuả võ công Hoả Lệnh với tầng thứ bẩy của Đại Nã Di tâm pháp rồi. Võ công của chàng còn biến hóa hơn của bọn chúng gấp mười mấy lần.
Bá Đa sứ thấy hai tên kia bị đoạt mất bốn tấm thẻ một cách nhanh chóng như thế thì nàng sợ hãi, nắm chặt hai tấm thẻ trong túi cho chắc ăn rồi vội vã nhẩy trở về thuyền ngay. Khi nàng ta bỏ chạy tới giữa cầu thì Vô Kỵ bèn rút hai tấm thẻ ra mà phóng luôn vào túi áo nàng. Hai tấm thẻ đó bắn trúng ngay đuôi của hai tấm thẻ trong túi áo nghe một tiếng “cooong!”, chúng dội xuống trúng ngay tấm ván gỗ nghe một tiếng “kịch!”, rồi chúng bắn trở về trong tay Vô Kỵ tức thì. Còn hai tấm thẻ kia bị đẩy mạnh tuột khỏi tay nàng Bá Đa, xuyên thủng túi áo nàng ta, bay ra trúng mạn tàu nghe một tiếng “binh!”, dội ngang vào cái cột buồm một tiếng “cắc!”, rồi chúng cũng bắn trở về trong tay Vô Kỵ luôn. Thế võ trông bình dị nhưng lại mang biết bao biến hoá, tính toán chi li đứng mức, nếu không biết tới tầng cao của Đại Nã Di thần công thì nhất định không sao hành sử được.
Vô Kỵ đứng yên một chỗ mà ra chiêu phóng thẻ thần tốc, “kinh cooong”, “lắc cắc”, “bình bịch” mấy tiếng, trong chớp nhoáng đã lấy được hai tấm thẻ lệnh trong tay Bá Đa sứ từ đằng xa rồi. Bá Đa sứ hoảng sợ cho tài nghệ của Vô Kỵ, vừa run rẩy bước lên tàu chính là qụy ngã ra liền. Còn hai tên Phi Châu với Trung Đông sứ thì mặt mũi nhợt nhạt (mặt tên Trung Đông thì thấy ngay, còn mặt tên Phi Châu vì đen thui khó biết, chỉ thấy con mắt hắn trợn lên trắng dã như miếng băng nằm trên mũi hắn), chúng nằm mơ cũng không thể ngờ là chỉ có hai thế võ mà Vô Kỵ đã lấy hết cả sáu tấm Thánh Hỏa Lệnh trong tay chúng một cách dễ dàng như thế. Chúng lấm lét nhẩy về tàu, rút cầu, ra lệnh nhổ neo đi ngay.
Khi tiếng tù và nổi lên, báo hiệu con tàu bắt đầu di chuyển thì Vô Kỵ các người cùng đổ xô ra thành tàu nhìn qua chiếc tàu kia mà ngóng chờ. Sau đó mọi người đều thở dài. Tiểu Siêu vẫn biệt tăm, không thấy xuất hiện. Hai con tàu từ từ cách xa. Triệu Minh, Chỉ Nhược ngó qua con thuyền lớn một lần cuối rồi lắc đầu chầm chậm đi xuống khoang thuyền.
Nhưng Vô Kỵ thì không thể bỏ đi cho được. Chàng bần thần đứng yên trên mạn thuyền, con mắt dính sát trên chiếc thuyền lớn đang từ từ lìa xa, mà trong lòng chỉ mong mỏi thấy được một bóng hình của ai đó – một hình dáng của nguời con gái trẻ thơ, có đôi mắt xanh mơ, có hai má lúm đồng tiền…
Khi hai con thuyền đã cách nhau khá xa rồi mà Vô Kỵ vẫn còn đứng trông ngóng. Mắt chàng vẫn thẫn thờ nhìn theo con thuyền nhỏ dần, vô phương, tuyệt vọng. Bỗng nhiên chàng mở mắt lớn ra, nhướn người lên. Rõ ràng là Tiểu Siêu đang chạy ùa ra sau thuyền, dáo dác nhìn quanh như tìm kiếm. Thấy nàng, Vô Kỵ mừng rỡ, chàng đưa tay lên vẫy nàng ngay.
Khi nhận ra người vẫy chào là Vô Kỵ thì Tiểu Siêu liền khóc oà lên. Nàng không dơ tay vẫy chào lại mà chỉ ôm mặt nhìn chàng rồi khóc nức nở. Mắt của Vô Kỵ rất sắc bén nên chàng thấy hết cả những giòng lệ tuôn ra không ngớt từ đôi mắt xanh lơ trên khuôn mặt non trẻ của nàng. Chàng cũng không cầm lòng được mà hai mắt rưng rưng theo. Hai người cứ đứng trên mạn thuyền nhìn nhau không rời, không nói một lời, mắt mờ lệ, lòng tan nát. Từ hai cặp mắt tràn ngập nước mắt đó, cả hai người đều cố nhìn nhau cho rõ từng nét mặt, cố thu nhập hình dáng của nhau cho kĩ vào tâm hồn. Chỉ còn một vài giây phút nữa là mỗi người một nẻo, cách biệt muôn trùng, mất nhau vĩnh viễn, sau đó chỉ còn hình bóng của người xưa là còn giữ lại trong nhau mà thôi. Mà cái hình bóng đó cứ từ từ nhỏ đi theo khoảng cách, từ từ mờ đi với con tàu.
Chợt Vô Kỵ thấy Tiểu Siêu mấp máy cặp môi, nhìn chàng chăm chăm rồi nói những gì mà chàng đoán không ra được. Chàng vội lau nước mắt, nhíu mày cố nhìn cho rõ hơn, nhưng có lẽ vì hai người đã cách nhau quá xa, mà nàng thì chỉ thì thầm nói nhỏ, nên chàng vẫn không sao biết ra là gì. Chàng chỉ biết là cặp môi nàng, dưới đôi mắt xanh mơ đầy nước mắt, lập đi lập lại hai ba lần chỉ một câu ngắn gọn mà thôi. Ngó nhau mà không nói gì được với nhau, cả hai đều chơi vơi, đau khổ. Vậy mà hai người vẫn đứng đó nhìn nhau, cho tới khi con tàu chỉ còn là một vết nhỏ ở chân trời…
Thốt nhiên một cơn gió biển đưa tới làm Vô Kỵ lạnh mình. Rõ ràng là tiếng nói của Tiểu Siêu, theo làn gió thổi, qua đợt sóng đẩy, vang tới tai chàng, nghe rõ mồn một. Câu nói vĩnh biệt đó, câu mà Tiểu Siêu thì thầm nói đi nói lại hai ba lần đó, câu mà nàng tha thiết nói lên trong cơn khóc ròng đó, chỉ là ba tiếng, không sao lầm được:
– “Em… yêu… anh…”
Biết ra rồi thì Vô Kỵ cảm thấy rung động và thương tâm khôn cùng. Chàng bèn vận hơi gào lên một tiếng thật lớn:
– Tiểu… Siêu….!!!
Tiếng kêu của chàng vang lên như sóng ầm bão táp, khí lực hùng hậu khiến âm ba lan ra khắp bốn bể chân trời, mang theo nỗi thương nhớ vô vàn, dội vang lòng thương đau ghê ghớm. Gào lên một tiếng như trời gầm sét nổ xong, Vô Kỵ vừa nhìn cái chấm đen nơi viễn xứ, vừa hồi họp đưa tai lắng nghe với hi vọng một tiếng nói mong manh, oanh vàng nào đó vọng lại đáp lời chăng? Nghe ngóng một chút thì mặt chàng chợt nhiên thay đổi hẳn đi, nửa vui mừng, nửa đau sót.
Từ nơi góc biển xa xôi đó, vi vu dội lại câu trả lời…
Câu trả lời này đáng lẽ phải được thủ thỉ, thề hứa với nhau từ lâu rồi kìa. Câu trả lời này đã bao lâu bị dồn ép và ấp ủ, bây giờ chỉ được nói ra trong phút cuối chia li đầy nước mắt. Câu trả lời này thay thế cho một niềm thương nỗi nhớ âm thầm và lặng lẽ nhưng lại dào dạt và triền miên. Câu trả lời này tượng trưng cho một khối tình nồng nàn, đằm thắm vậy mà trời khiến nên nó không trọn vẹn, thiếu thăng hoa. Câu trả lời này chất chứa bao nhiêu hoài bão ngập lòng, mong mỏi khôn nguôi để rồi dứt ngang trong nuối tiếc giữa đời. Câu trả lời này là tiếng thì thầm ưu ái đã được thốt lên nhiều lần từ miệng cô bé băng trinh trong những đêm khuya thanh vắng, trằn trọc nhớ thương. Câu trả lời này có lẽ gói cuộn hết một trời tâm của người con gái cô đơn, vô cùng bất hạnh mang tên Tiểu Siêu. Câu trả lời đượm vẻ đau thương, đầy ắp mối chân tình của người thiếu nữ ấy, chỉ nằm gọn trong ba tiếng cuối cùng:
– Em… yêu… anh…
*
* *
Tàu đi trên biển hai ngày thì hôm đó nó đi qua một hải đảo nhỏ với cây cối um tùm. Linh Nhi – lúc này nhờ được chữa trị cẩn thận nên đã khá hơn trước tuy nàng vẫn còn yếu, chưa đi lại được – nằm trên khoang thuyền, thấy mấy con nai tơ, dê núi đang ngậm cỏ, ngơ ngác đứng nhìn thì nàng thích quá. Nàng bèn quay qua nói nhỏ với Vô Kỵ:
– A Ngưu đại ca, mấy hôm nay trên biển chán lắm, hôm nay mình lên đảo chơi đi.
Vô Kỵ, vẫn chưa nói cho nàng biết tên thật của mình vì sợ nàng bị kích ngất có hại cho nàng lúc này, mỉm cười trả lời:
– Nếu em muốn thì tối nay mình lên đảo ăn uống rồi ngủ trên đảo một đêm cũng không sao. Để anh đi bắt một con dê tối nay làm dê nướng. Ăn đồ biển hoài anh cũng ngán quá rồi.
Mọi người vỗ tay vui mừng. Vô Kỵ bèn ra lệnh cho tên thuyền trưởng Ba Tư ghé bến.
Tối hôm đó, Chỉ Nhược trổ tài nấu nướng, đãi mọi người món thịt dê ngon lành. Ăn uống no say xong, ai cũng kêu mệt muốn đi ngủ sớm.
Tới nửa đêm, Triệu Minh đang ngủ thì bị lay dậy. Nàng mệt mỏi mở mắt ra thì thấy Chỉ Nhược nắm vai mình, vừa lay vừa nói:
– Triệu cô nương mau lên tàu đi ngay đi.
Nàng lờ mờ hỏi Chỉ Nhược:
– Tại sao không chờ đến sáng mai hãy đi? Ủa mà sao tôi thấy bần thần không còn hơi sức vậy kìa?
Chỉ Nhược nói nhanh:
– Cô nương không cần phải nói nhiều, mau đi theo tôi.
Triệu Minh uể oải chống tay ngồi lên, nhíu mày một chốc rồi nhướng mắt hỏi:
– Có phải cô cho tôi uống Nhuyễn Cân Tán rồi phải không? Cô tính chuyện gì vậy?
Chỉ Nhược không nói không rằng, kéo người Triệu Minh lên, rồi dìu nàng xuống bãi biển. Lúc đó, tên thuyền trưởng Ba Tư đang đứng chờ, hắn nói với Chỉ Nhược:
– Thánh Giáo Chủ ra lệnh cho tôi đưa mọi người về đất liền chứ đâu phải chỉ có một mình cô nương này thôi đâu?
Chỉ Nhược khoác tay nói:
– Chúng tôi không tin những người ngoại quốc. Ông là người Ba Tư nên chúng tôi không muốn đi cùng tàu với ông nữa. Chúng tôi sẽ tự tìm cách về đất liền sau. Còn cô nương này là người Mông Cổ, chúng tôi cũng không muốn ở gần. Xin ông cứ đưa cô ta về lục địa đi.
Thấy tên thuyền trưởng ngần ngừ thì nàng nói tiếp:
– Tôi sẽ chịu hết trách nhiệm sau này. Ông cứ đem cô ta đi. Còn chúng tôi thì sẽ nhất định không lên tàu của ông nữa đâu.
Tên thuyền trưởng thấy nàng cương quyết nói những lời báng bổ như vậy thì hắn tức giận, nhưng cực chẳng đã, muốn làm cho xong nhiệm vụ, hắn đành dìu Triệu Minh đi. Triệu Minh nghe Chỉ Nhược nói thế thì cố ghì người lại, nhưng nàng không đủ sức chống cự nên để tên đó đem lên tàu. Sau đó, hắn bực tức nhổ neo bỏ đi luôn.
Đuổi Triệu Minh đi xong, Chỉ Nhược thở dài khoan khoái. Nàng đi lên chỗ nằm của Vô Kỵ cùng mấy người thì thấy ai cũng đang say mê ngủ vùi. Nàng liền móc túi lấy ra một ít Nhuyễn Cân Tán bỏ vào miệng nuốt ngay. Sau đó, nàng bèn ra tay thi hành một cuộc đâm chém, cướp trộm đã có xếp đặt, dự mưu từ trước…
Cảnh giết người đổ máu bắt đầu lúc Chỉ Nhược rút thanh Ỷ Thiên Kiếm mà nàng đã dấu trong một đám cỏ. Rồi nàng tiến tới chỗ Linh Nhi đang nằm ngủ say mà dí mũi kiếm vào ngực Linh Nhi. Chỉ Nhược ngần ngừ nhìn lên khuôn mặt dễ mến của Linh Nhi một tí, rồi với vẻ cương quyết, nàng mím môi đâm thẳng mũi kiếm xuống luôn. Linh Nhi mở choàng mắt ra, lộ vẻ đau đớn, ú ớ một vài tiếng. Chỉ Nhược nhấn mạnh tay xuống một cái nữa. Linh Nhi thở hắt ra, xuội người, hết thở. Chỉ Nhược lạnh lùng rút kiếm ra khỏi ngực Linh Nhi. Tức thì, máu ùa ra, loang đỏ trên ngực nàng. Sau đó, Chỉ Nhược tiến tới gần chỗ Tạ Tốn nằm, nhặt đao Đồ Long lên rồi đi ra phía sau đồi. Tới một nơi rậm rạp, nàng bèn trở ngược Ỷ Thiên kiếm, với bộ mặt lạnh tanh, nàng đưa mũi kiếm cắt đứt nửa vành tai của mình. Rồi rạch luôn một đưòng dài từ nơi thái dương xuống sau cổ của mình nữa. Để mặc cho giòng máu rỉ ra, nàng vội vã dấu cả hai thanh Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao vào một lỗ hốc bí hiểm ngay kế đó. Xong xuôi, nàng liền chạy về chỗ mình nằm.
Vừa đặt lưng nằm xuống là Nhuyễn Cân Tán đã bắt đầu có tác dụng làm nàng ngầy ngật. Chỉ trong một chốc, Chỉ Nhược gục ngủ thiếp đi…
*
* *
Trưa hôm sau, con thuyền Ba Tư đã tới đất liền. Tên thuyền trưởng Ba Tư thấy Triệu Minh vẫn còn yếu ớt nên hắn phải dìu nàng xuống bãi. Rồi hắn hỏi nàng:
– Cô nương có còn cần tôi giúp đỡ gì không?
Triệu Minh mệt mỏi lắc đầu. Tên ta bèn từ giã nàng rồi lên thuyền căng buồm đi mất.
Triệu Minh đưa mắt nhìn quanh bãi biển, hoang mang không biết mình đang lưu lạc nơi nào. Nhìn xa không thấy một mái nhà, chỉ có rạng cây xanh, đồi cát trắng. Nàng chậm chạp đi dọc theo bờ biển một hồi mà vẫn không thấy một ai. Đi được một lúc, nàng bèn tìm một gốc dừa mà ngồi thở, dựa lưng nghỉ mệt.
Bỗng nhiên có tiếng chân người đi tới. Triệu Minh quay đầu lại thì nàng kêu lên:
– Ủa!
Người đi tới cũng ngạc nhiên nhìn nàng. Thì ra đó là Hà Thái Xung, trưởng môn phái Hoa Sơn. Hắn đang đi cùng với hai tên đệ tử, tình cờ gặp Triệu Minh là hắn nhận ra ngay. Bị nàng giam cầm trong Bảo Tự Tháp gần một tháng trời, hắn căm hận nàng lắm. Vậy mà hôm nay gặp nàng ngồi một mình nơi đây, hắn vẫn e dè vì biết nàng uy quyền, dưới trướng có nhiều tay cao thủ bảo vệ.
Triệu Minh mừng rỡ, thở nhanh, lên tiếng hỏi:
– Xin Hà trưởng môn cho tôi biết nơi đây là chốn nào?
Nghe nàng hỏi như thế, Hà Thái Xung biết ngay là nàng đang lạc lối nơi xứ lạ, không biết chỉ có một mình hay còn có ai. Hắn nhìn quanh rồi nói:
– Nơi đây là miền nam Trung Châu. Triệu cô nương tới đây với ai vậy?
Triệu Minh thấy con mắt của hắn láo liên gian sảo thì nàng liền nói:
– Tôi đóng doanh trại gần đây. Hôm nay mải đi chơi nên tôi bị lạc đường đó thôi.
Thái Xung liếc nhìn thấy nàng quần áo lem luốc, đầu tóc rối tung, nói năng mệt mỏi thì hắn đoán biết là nàng đã nói dối hắn rồi. Bản doanh của lính Nguyên quả thật có gần đây, nhưng Triệu Minh là một quận chúa oai quyền đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, làm sao mà đi lạc cho được? Hắn nghi ngờ nhìn cảnh vắng lặng không người chung quanh mà cười thầm, mừng húm. Rồi hắn nhìn nàng chằm chập.
Hai tên đệ tử của hắn thấy mặt nàng xinh đẹp kiều diễm, dáng nàng thon nhỏ gợi cảm thì thì thầm nói với nhau:
– Nàng này trông ngon quá. Coi kìa, mặt mũi người ngợm thấy mà ham. Ta mà có một con vợ như vậy thì ta đóng cửa nhốt nàng trong nhà mà hành dâm suốt ngày suốt đêm.
– Còn ta thì sẽ bắt nàng trần truồng cả ngày, để mặc cho ta tha hồ sờ sẫm, đụ đéo lúc nào cũng được.
Thái Xung nghe hai tên đệ tử nói như thế thì hắn tụ dưng nổi cơn dâm. Hắn tuy tam thê tứ thiếp, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoả mãn, lúc nào cũng muốn làm bậy vì ăn uống tẩm bổ quá nhiều. Nhân sâm đại bổ quá chừng là vậy đó. Khỏe người nhưng bại trí. Trên đời này cái gì cũng vậy, điều hòa tiết chế thì tốt, nhưng quá mực thả dàn thì tai hại vô cùng. Hắn nhìn Triệu Minh một mình ngồi đó, mặt hoa thon người, mà thầm công nhận là hai tên đệ tử nói đúng. Trông nàng xinh đẹp và khiêu gợi quá. Giữa nơi hoang vắng này lại có một mỹ nhân trẻ tuổi với một thân hình cực kì hấp dẫn, lạc lối bơ vơ, ngồi không sẵn sàng, tội gì mà không hưởng? Cu hắn từ từ nhổng lên là hắn nhào tới đè lên người Triệu Minh ngay. Hai tên đệ tử thấy thế, la lên cười hí hí, nhào theo liền. Đúng là thầy nào tớ nấy.
Bị đè lên người, Triệu Minh dẫy dụa, xô tay đạp chân cố đẩy Thái Xung ra. Hai tên đệ tử biết ý của sư phụ, một đứa giữ hai tay nàng lại, một đứa ghì hai chân nàng ra, để giúp cho ông thầy rảnh tay làm trò. Thái Xung nằm trên người nàng đưa tay kéo quần hắn xuống rồi tuột quần nàng ra luôn nữa. Vừa thấy cặp đùi trắng bóc và con chim đen nhung là con cu của Thái Xung cương lên hết cỡ rồi. Không chần chờ gì nữa, hắn cầm con cu để ngay vào lồn nàng mà đụ một cái thật mạnh vào. Con cu hắn đâm sâu tới tận gốc liền.
Triệu Minh cố dẫy dụa, nhưng vì ảnh hưởng của Nhuyễn Cân Tán làm nàng hết sức, và hai tên côn đồ nắm tay giữ chân nàng thật chặt, khiến nàng không sao cử động được. Thái Xung đụ cú đầu xong, con cu cương cứng của hắn được âm đạo nhỏ hẹp của nàng bóp chặt lại làm hắn sướng quá. Hắn liền ra sức dộng cặc liên miên vào lồn nàng. Mông đít của hắn nhô lên thụp xuống không ngừng. Hai thằng đệ tử thấy tên sư phụ làm dữ quá thì tụi nó liền căng chân dạng tay nàng ra thêm nữa, làm như là giúp cho thằng thầy sung sướng hơn trong cơn hãm hiếp này.
Đang dập dồn vào lồn Triệu Minh thì Thái Xung thấy ngực nàng nẩy lên khi nàng bị dạng tay ra, cặp vú to lớn nổi lên dưới làn áo thì hắn liền đưa hai tay ra mà bóp luôn. Bàn tay hắn bị đẩy lên bởi một dàn ngực vun đầy, làm hắn không ngờ là vú nàng lại có thể căng cứng đến như vậy, dù là dưới manh áo. Hứng chí, hắn bèn chà nắn, xoa bóp không ngừng lên bộ nhũ hoa đó, đồng thời hắn cũng tăng thêm nhịp dộng liên miên vào lồn nàng.
Vừa đụ, vừa bóp, Thái Xung nhìn xuống khuôn mặt đẹp như tiên của Triệu Minh thì hắn không dằn lòng được mà cúi xuống hôn lên cặp môi đỏ hồng của nàng. Môi của hằn vừa chạm vào môi của nàng là Triệu Minh vội quay mặt tránh đi, không cho hằn đút lưỡi vào miệng nàng. Hai tên đệ tử thấy nàng không cho sư phụ chúng hôn vào môi thì chúng phá lên cuời. Không nút lưỡi nàng được, Thái Xung bèn hôn hít túi bụi trên mặt, trên mũi, trên cổ nàng. Và cứ như thế, hắn vừa đụ vào lồn nàng, vừa bóp vú trên ngực nàng, vừa hôn hít khắp mặt mũi nàng – hùng hục, loạn cuồng, dâm đãng.
Một lát sau, hắn rên lên một tiếng, người hắn cong lên, cứng đờ ra. Xong màn hiếp dâm, Thái Xung đứng lên, ngó xuống người Triệu Minh mà cười một cách thoả mãn. Triệu Minh nghiến răng, nhìn hắn với cặp mắt đổ lửa:
– Thái Xung, sau ngày hôm nay, ngươi hãy tìm một hang hốc nào mà trốn đi. Vì nếu ta mà tìm ra ngươi thì ngươi không còn đất sống nữa đâu.
Thái Xung nghe vậy thì hắn cười hề hề.
Hai tên đệ tử thấy thằng thầy làm xong là liền nhẩy vô ăn ké. Một tên thì dùng một tay mà kềm hai tay Triệu Minh lại, còn tay kia thì hắn tuột áo nàng ra, phơi ra một dàn ngực tráng tinh, mật sữa, căng phồng. Hắn liền dùng tay đó mà mân mê, mà sờ soạng, mà xoa, mà bóp trên ngực vú nàng. Còn tên kia thì dạng chân nàng rộng thêm khiến cho hai mép chim của nàng hở ra. Hắn liền cúi mặt xuống mà bu liếm sừng sực trên vùng âm đạo, dù rằng tinh trùng của sư phụ hắn còn vương vãi khắp trên vùng lông đen đó.
Bị hai tên cắc ké làm nhục, Triệu Minh tức tối vẫy vùng kịch liệt. Nhưng sức yếu, nàng vẫn không sao thoát khỏi hai tay tên chó dâm được. Dù nàng không thoát được khỏi tay bọn chúng, nhưng cũng làm cho bọn chúng khó khăn trong việc sờ vú liếm lồn nàng. Trên bãi cát vắng, hai tên côn đồ cứ cố giữ tay chân nàng lại, vừa cố hưởng sướng trên thân thể ngà ngọc của nàng…
Thái Xung nhìn tên đệ tử nhào nặn cặp vú trần của Triệu Minh mà hắn tự dưng lại muốn thèm thuồng. Từ trước tới nay, chưa bao giờ hắn thấy một cô gái nào lại có một bộ ngực thần sầu như thế. Chưa bao giờ hắn thấy một bầu vú tròn mịn, căng cứng, trắng phồng đến như vậy. Hai vú nàng to lớn, vun lên, với hai đầu vú chĩa thẳng lên trời. Dù rằng dâm tặc như hắn, hắn đã thấy biết bao nhiêu là ngực vú của các nàng trước đó? Hồi nãy, hắn đã có biết cái “cảm giác” bộ ngực tròn lẵn, cứng cáp đó như thế nào rồi. Bây giờ hắn mới được “chiêm ngưỡng” cái bộ ngực mơn mỡn, thơm tho đó ra sao. Mắt hắn cứ dính sát vào hai vú trần trụi thật là gợi dục của Triệu Minh.
Hằn thấy hai tên đệ tử cứ vật lộn với nàng thì hắn bèn ra lệnh:
– Hai ngươi xê ra, giữ nàng ta lại cho ta.
Hai tên không dám trái lời, nắm giữ Triệu Minh cho thằng thầy làm một phùa nữa. Thái Xung bèn bước tới, đứng dạng háng ngay trên người nàng. Hắn quì xuống, đưa hai bàn tay thô tục ra mà nhẹ nhàng xoa bóp, mơn man trên hai bầu vú nung núc, mịn màng của nàng. Sự đụng chạm da thịt này làm hắn sung sướng đến độ không ngờ, chắc chắn là hơn cả lúc nãy bóp vú nàng qua vải áo. Sao mà trơn mịn, nhung tơ, thơm tho, dai cứng, tròn đầy. Hắn đê mê sờ soạng trên ngực nàng, se se lên đầu vú nàng một hồi. Sau đó, hắn liền cầm con cu, sọc vài cái cho nó cương dài ra, rồi đặt con cu đó giữa hai bầu vú trắng toát của nàng. Hắn dùng hai bàn tay mà ép hai bầu vú to lớn đó lại. Con cu của hắn lập tức mất hút giữa hai khối thịt no tròn. Hằn đẩy con cu tới và bóp mạnh hai đồi núi đó thêm nữa – vừa nắn ép cặp vú lại, vừa sàng sê con cu. Một lần nữa, hắn muốn vừa bóp vú, vừa hành dâm trên ngực nàng.
– Các ngươi đang làm gì thế?
Thái Xung quay đầu lại thì thấy Hạt Bút Ông và Lộc Trượng Khách đang song song đi tới. Hằn đứng phắt dậy, hoảng sợ, vì biết Huyền Minh nhị lão là cận vệ của Triệu Minh và cũng là hai tay cự phách trên giang hồ.
Nhị lão vừa nhận ra người bị nằm đè dưới cát thì la hoảng lên:
– Quận Chúa!!
Vừa kêu xong là hai lão liền vung tay ra chiêu khiến cho hai tên đệ tử của Thái Xung đang nắm giữ Triệu Minh bị trúng đòn bay bổng lên trời, văng ra xa, học máu chết liền.
Thái Xung hết hồn, biết mình không phải là đối thủ của hai lão già này nên hắn co giò chạy ngay. Bỗng nhiên hắn thấy mình mẩy đau đớn, lạnh toát, chân muốn xụm xuống – thì ra hắn đã bị một cú Huyền Minh thần chưởng cực kì lợi hại của hai lão đánh trúng rồi. Biết là mình đã bị trọng thương, nhưng hắn nghiến răng, bặm môi cố gắng thục mạng chạy cho mau.
Nhị lão tung chưởng đánh người xong thì vội bước tới đỡ Triệu Minh dậy. Nàng kéo quần sửa áo, nhìn theo bóng Thái Xung một cách tức tối.
Nhìn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, nhị lão không dám ho he, chỉ đứng bên nàng chờ lệnh. Vừa thấy nàng nẳm ngửa phơi vú, hở lồn, mà mặt mày hai lão vẫn điềm nhiên, lặng lờ. Hạt Bút Ông thì khỏi nói rồi, lão chỉ mê rượu, đâu có ham đàn bà con gái? Nhưng còn Lộc Trượng Khách thì sao? Lão già dê này đã từng si mê, mơ tưởng đến thân hình khiêu dục của Triệu Minh từng ngày, chỉ muốn đè nàng ra mà dở trò dâm tục cho đã đời kia mà. Hoá ra là sau khi bị Phạm Dao đâm nát dương vật, Lộc Trượng Khách đã mất đi gần hết cái thú vui đụ đéo rồi. Chữa chạy mãi vẫn không xong. Mỗi khi thấy đàn bà con gái đẹp là lão chỉ thấy con cu của lão giật giật lên một tí xíu rồi thôi, ển ển xìu xìu, không còn thấy nứng dâm gì hết. Vậy coi như là lão đã chết hết cả đời người. Càng nghĩ, lão càng oán hận Phạm Dao vô cùng. Chuyện này còn ảnh hưởng nặng nề đến công việc luyện công “liên tồn” Huyền Minh chân khí của hai lão nữa. Thật là tai họa chết người.
Trong lúc đó, Triệu Minh nhìn hai lão mà nói:
– Hai vị có thuốc giải của Nhuyễn Cân Tán không, đưa cho tôi một tí.
Lộc Trượng Khách vội vàng lấy ra trong bọc một ít đưa cho nàng.
Nuốt thuốc giải xong, nàng bắt đầu ra lệnh:
– Tôi muốn hai vị làm ngay cho tôi ba việc.
Rồi mắt nàng long lên, nghiến răng nói:
– Việc thứ nhất là phải tìm giết cho được tên Hà Thái Xung!
Hạt Bút Ông bèn nói:
– Thưa quận chúa, tên họ Hà đã bị chúng tôi đánh cho hai chưởng băng khí rồi. Mạng hắn chắc khó sống.
Triệu Minh mím môi, lắc đầu khoác tay, nói với một giọng cứng rắn:
– Tôi không cần biết! Hai vị cứ đem thủ cấp của hắn về cho tôi coi.
Rồi Triệu Minh nói tiếp:
– Việc thứ hai là tôi nhờ hai vị đưa tôi tới gặp anh tôi ngay.
Lộc Trượng Khách bèn thưa:
– Tướng công đang đóng trại gần đây, xin quận chúa đừng lo.
Triệu Minh gật đầu, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói:
– Còn việc thứ ba… Việc thứ ba…
Nàng lẩm bẩm nói mãi mà không hết câu, giọng nàng nhỏ dần đi:
– Việc… thứ… ba… là…
Nàng vừa nói nhỏ, vừa phóng tầm mắt nhìn ra mặt biển bao la, ánh mắt của nàng lúc thì nhu mì, thắm thiết lúc thì căm ghét, tức giận, biến đổi không ngừng. Phải rồi, giữa chốn đại dương đó có hai người mà nàng đang mong muốn gặp lại – một người con trai với nguồn yêu thương sâu đậm và một người con gái là ngọn lửa hận ngập lòng…

Vô Kỵ mở mắt nhìn lên trời. Chàng nhíu mắt lại khi thấy mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu và ngạc nhiên khi biết mình đã ngủ say quá đến như vậy. Chàng vội chống tay ngồi lên thì cảm thấy đầu óc choáng váng, khí lực yếu ớt. Chàng bèn thử vận khí thì thấy trong người trống không. Hốt hoảng, chàng nhìn qua thì thấy Tạ Tốn vẫn còn say ngủ. Nhìn ra xa thì thấy mấy nàng con gái cũng đang nằm ngủ mê man.
Chàng liền bước tới nơi Linh Nhi nằm thì giật mình kinh hãi khi thấy máu đỏ nhuộm đầy người nàng. Chàng vội vàng nâng Linh Nhi dậy thì thấy nàng đã tắt thở, không hồn, đầu ngoẹo qua một bên, xuội lơ trên cánh tay chàng. Chàng run rẩy, đau thương khám kĩ người nàng thì mới hay ngực nàng đã bị đâm thủng một lỗ sâu, máu khô đọng lại từ bao giờ. Chàng cố giằn không cho nước mắt trào ra mà đau xót, nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Sau đó chàng vội chạy tới xem Chỉ Nhược đang nằm mê man ra sao thì thấy mặt mũi nàng cũng máu me vương vãi. Chàng liền đưa tay bắt mạch thì thấy tim nàng đập rất chậm, nhưng không đến nỗi nào. Vén tóc nàng lên thì chàng mới thấy hai vết thương: một mảng tai bị cắt đứt và một vết thương ngay sau thái dương.
Chàng nhíu mày, không hiểu hung thủ là ai mà đã ra tay một cách tàn nhẫn như thế. Chợt chàng nhận ra là Triệu Minh đã mất tích, không thấy tâm dạng đâu cả. Hồi họp cho số phận của Triệu Minh, chàng liền đứng thẳng người mà vận sức kêu lên::
– Triệu cô nương! Triệu cô nương! Cô có đó không?
Chàng lớn tiếng nói lên vài lần mà vẫn không nghe câu trả lời. Đưa mắt tìm quanh, chàng vẫn không thấy nàng đâu cả.
Tiếng gọi của chàng làm Tạ Tốn và Chỉ Nhược cựa mình thức giấc. Vô Kỵ vội chạy đến bên Tạ Tốn khi ông ta đang uể oải ngồi lên. Chàng liền hỏi:
– Nghĩa phụ có sao không?
Tạ Tốn lắc đầu:
– Ta không sao cả, chỉ thấy mệt mỏi mà thôi.
Rồi ông nhìn quanh mà nói:
– Thanh đao của ta đâu? Có người lấy đi mất rồi.
Nghe thế là tim Vô Kỵ đập lên thình thịch, chàng ngờ ngợ là có một chuyện gì ghê ghớm đã xẩy ra mà Triệu Minh có dính dáng tới chứ không sai.
Lúc đó, Chỉ Nhược kêu lên một tiếng kinh hãi làm chàng và Ta Tốn cùng chạy đến. Thấy nàng đang khóc ròng, hai tay che lấy một bên mặt thì Vô Kỵ liền nói:
– Chu cô nương đừng sợ, hung thủ tuy ra tay ác độc, nhưng chỉ là vết thương nhẹ thôi. Không sao đâu?
Chỉ Nhược vừa nấc vừa thút thít hỏi:
– Thề còn Linh cô nương và Triệu cô nương…
Vô Kỵ cúi mặt xuống, trả lời vói một giọng thê thảm:
– Linh Nhi bị người nào đó hạ thủ, không còn nữa. Còn Triệu cô nương thì đã mất tích, không biết ra sao.
Tạ Tốn nói:
– Đồ Long đao của ta đã mất, mà Triệu cô nương cũng biệt dạng. Hừ! Đây không phải là một chuyện ngẫu nhiên.
Vô Kỵ nghe nói thì choáng người. Quả thật Triệu Minh đang muốn có được Đồ Long đao trong tay. Không phải là nàng đã đòi hỏi chàng cho nàng mượn nó trong một thời gian hay sao? Chàng đang phân vân thì Chỉ Nhược nói qua màng lệ:
– Triệu cô nương tâm địa thật ác đôc. Nàng thấy Linh cô nương được đại ca thương yêu chăm sóc nên nàng ghen tức mà giết đi. Còn tôi cũng bị nàng gia hại vì tôi là bạn quen biết của đại ca. Bây giờ chắc nàng đã trốn mất với Đồ Long đao rồi.
Nghe vậy, Vô Kỵ chợt nhớ là mấy ngày trước trong khoang thuyền của Kim Hoa Bà Bà, Triệu Minh đã giận dữ khi biết chàng quen thân với Linh Nhi, nàng đã dùng dằng tức tối bỏ đi khi chàng nói cho nàng biết là hai người là bạn thân từ lúc nhỏ. Và trước đó nữa, trong chùa Vạn Pháp, chính nàng cũng đã ra tay muốn rạch nát mặt Chỉ Nhươc. Vậy là quả nhiên Triệu Minh đã có hiềm thù, ganh ghét gì đó với hai nàng này rồi. Có thể vì vậy mà nàng đã ra tay một cách kinh khủng như thế chăng? Mặt chàng đỏ bừng lên, chàng quay người đi, nói:
– Để tôi đi tìm Triệu cô nương.
Mọi người đi xuống tới bãi mà vẫn không thấy nàng đâu, còn con thuyền Ba Tư cũng đã đi mất hút. Vô Kỵ thở dài, than:
– Nàng đi mất rồi!
Tạ Tốn nghiến răng nói:
– Vậy là hôm qua, chúng ta đã bị con lỏi họ Triệu đánh thuốc độc, rồi sau đó nó ra tay hãm hại Linh cô nương cùng Chu cô nương, rồi nó lại lấy cắp bảo đao Đồ Long của ta mà trốn đi về đất liền.
Thế là mọi người đều biết chuyện đã xẩy ra như thế nào rồi. Ai nấy đều tức giận căm gan…
Trưa hôm đó, Vô Kỵ than khóc mà chôn cất Linh Nhi. Đứng trước mộ nàng, chàng căm phẫn nói:
– Linh Nhi, em, xin em hãy nằm yên nghỉ. Anh thề là anh sẽ trả mối thù này cho em.
Sau đó chàng nhìn mọi Tạ Tốn, Chỉ Nhược mà nói:
– Cũng may là hải đảo này tuy nhỏ, nhưng có đủ nai dê và nước vũng nên chúng ta không phải bị chết đói, chết khát. Quan trọng nhất là phải trục xuất chất độc ra khỏi người, sau đó là tìm phương cách trở về lục điạ.
Vậy mà phải mất hai ngày trời Vô Kỵ mới tự vận khí đuổi hết chất độc trong người ra được. Sau đó chàng phải mất bốn ngày nữa mới giúp Tạ Tốn vận công khỏi bệnh. Tới ngày thứ năm, chàng ngần ngại không dám chữa cho Chỉ Nhược. Muốn giúp nàng, chàng phải chạm vào thân người trần trụi của nàng, một tay đè lên lưng nàng và một tay đặt ngay nơi bụng dưới nàng, cùng nàng chuyển khí công ít nhất là năm ngày, liên tiếp, không rời.
Chàng bèn nói cho Tạ Tốn biết nỗi khó khăn đó thì Tạ Tốn cười nói:
– Sao con không nhận lấy Chu cô nương làm vợ đi. Như vậy là chu toàn nhất. Hai người đã là vợ chồng rồi, đâu còn ngại ngùng gì nữa.
Vô Kỵ biết không còn cách gì khác. Chàng ngẫm nghĩ một tí rồi chàng lên tiếng đồng ý ngay. Thật ra, đây cũng là ước mơ lớn nhất trong đời của chàng. Trong cái họa lại có cái mừng. Nếu chàng không nhân dịp này mà đưa tay hái đi một đóa hoa khuynh quốc này thì đợi đến bao giờ? Rồi chàng đưa mắt nhìn Chỉ Nhược như dò hỏi. Nàng thấy thế thì đỏ mặt, quay người đi.
Tạ Tốn cười ha hả, hỏi tới:
– Chu cô nương có chịu không? Nếu cô nương muốn còn toàn mạng mà sinh con đẻ cái sau này thì bây giờ, tại đây, cô phải quyết định đi. Đó là phương cách duy nhất mà thôi.
Chỉ Nhược ngượng ngùng một chốc rồi gật đầu nhẹ một cái.
Vô Kỵ thấy thế thì vui mừng nói:
– Vậy coi như đây là lời tuyên thệ, mai sau về đất liền, chúng ta sẽ làm lễ cưới.
Chỉ Nhược nghe xong là mắc cỡ quá, bỏ chạy lên đồi. Vô Kỵ bèn chạy theo, tới mõm đá thì chàng giữ nàng lại. Giữa nơi thanh cao vắng lặng, hai người ngồi xuống ôm nhau mà tự tình.
Chỉ Nhược đẩy chàng ra, hờn dỗi nói:
– Em xấu xí như vầy, mặt mày chằng chịt, đâu có tương xứng với đại ca, một vị giáo chủ Minh giáo cho được.
Vô Kỵ kéo nàng lại, đặt tay xoa lên tóc nàng:
– Không đâu. Đường dao rạch trên mặt em rồi cũng sẽ lành, vết sẹo sẽ mờ phẳng, không ai biết. Còn một tí bên tai em thì sẽ có tóc che rồi, cũng chẳng ai hay.
Rồi chàng ôm lấy nàng mà nói khẽ:
– Chỉ Nhược, em đẹp đẽ như vậy, anh mê em muốn chết đi được. Chắc chắn mai sau con cái chúng ta cũng sẽ xinh tươi như mẹ của chúng mà thôi.
Chỉ Nhược lại đẩy chàng ra:
– Bây giờ đại ca nói vậy, nhưng sau này gặp những cô gái đẹp khác, như Triệu cô nương chảng hạn, chắc anh sẽ bỏ em mà thôi.
Vô Kỵ nghe thế thì nghiêm mặt lại:
– Anh đã thề là anh sẽ báo thù cho Linh Nhi. Sau này, nếu gặp lại Triệu cô nương, anh sẽ giết nàng liền.
Chỉ Nhược bỉu môi:
– Anh nói như thế thì anh phải giữ lời. Em chỉ sợ một khi anh gặp nàng ta là anh lấp lú muốn lấy nàng ta làm vợ luôn đó.
Vô Kỵ cười, ghì nàng lại, hôn nàng một cái lên má:
– Chỉ Nhược, anh đã có một nàng tiên nữ giáng trần làm vợ rồi, đâu còn mong muốn gì hơn nữa.
Chỉ Nhược để mặc cho chàng hôn mình. Vô Kỵ bèn làm tới, nâng cằm nàng lên mà đặt lên đôi môi mọng đỏ một cái hôn nữa, thật dài. Hai người nút lưỡi nhau, tận hưởng cái ngon ngọt, cái ẩm ướt trong miệng nhau. Hai đôi môi dính sát vào nhau, hai cái lưỡi quyện chặt vào nhau. Bỗng dưng Chỉ Nhược vòng tay ra mà ôm cứng lấy người Vô Kỵ. Chàng cũng quàng tay mà ghì siết thân hình nàng vào lòng. Rồi cả ai đều ngả người xuống, hai thân hình nhập vào nhau như một. Cứ như thế, hai người nằm chồng lên nhau, cuốn chặt vào nhau, hôn nhau, nút lưỡi nhau, trao cho nhau từng hơi thở dồn dập, đổi cho nhau những nhịp tim rộn ràng.
Bú nút lưỡi nhau sau một thời gian dài, Vô Kỵ bèn nói qua hơi thở:
– Thôi bây giờ anh chữa bệnh cho em nhe.
Chỉ Nhược đang cười khúc khích thì Vô Kỵ liền cởi áo nàng ra luôn. Hoa mắt trước một thân hình trắng buốt, mềm mại, thon dẻ, thơm tho, chàng liền đưa miệng lên một cái đầu vú mà bú liếm và đưa một tay ra mà xoa bóp nhè nhẹ lên cái bầu vú kia. Hành động của chàng làm Chỉ Nhược cong người lên. Nàng ôm lấy đầu chàng mà xiết vô ngực, rồi nũng nịu nói:
– Trời… Anh… Bộ chữa bệnh ở chỗ đó hả?
Vô Kỵ vừa nắn cái nhũ hoa mịn tròn, vừa thì thào trên cái đầu vú cương cứng:
– Không… Nó ở dưới đây nè…
Nói xong là chàng đưa bàn tay kia mà lần xuống phần hạ bộ của nàng. Bàn tay chàng lướt qua một vùng da thịt ấm êm, rồi tới một vùng lá cỏ mịn màng, sau đó là một vùng đào khê ẩm ướt. Đụng tới cái khe lạch là chàng liền cong bàn tay lại mà đẩy tới – ngón tay chàng đã luồn sâu một cách dễ dàng vào trong cái lỗ âm đạo nhớt nhờn đó rồi, tới tận đốt cuối cùng. Chỉ Nhược cong người lên như đón nhận ngón tay đó. Vô Kỵ bèn làm tới: tiếp theo đó là ngón thứ nhì. Chỉ Nhược ôm chặt lấy người chàng thêm nữa. Vách âm đạo của nàng bóp nhẹ lại, phập phồng trên ngón tay chàng. Vô Kỵ không chần chừ mà đút luôn ngón thứ ba vào. Chỉ Nhược rên lên một tiếng. Vách âm đạo của nàng co chặt thêm, chật ních, bó sát cả ba ngón tay của chàng. Bị nong cứng như vậy, âm đạo Chỉ Nhược tự nhiên ứa ra chất nhờn nhiều thêm lên, như là phụ họa, giúp đỡ cho ba ngón tay đó vô sâu thêm nữa, như là kêu gọi, mời mọc sự thâm nhập của ngón tay thứ tư. Vô Kỵ định thọc luôn bốn ngón vào lồn nàng, nhưng rồi chàng ngừng lại khi nghe tiếng rên của nàng – nó như nửa đê mê, nửa đau đớn.
Ba ngón tay kì diệu đang nằm trong động thiên thai đó làm cho Chỉ Nhược chới với. Nàng nhắm nghiền hai mắt lại, há miệng thở không ra hơi. Đau nhức nhưng mà sướng khoái, y hệt như là được công phá bởi một cái dương vật thật cứng vậy. Nghĩ tới đó, nàng liền đưa tay ra mà sờ mó lên dương vật của chàng. Thốt nhiên nàng mở choàng mắt ra. Trời ơi, sao mà nó cứng cáp, dùi cui quá vậy?
Đây là lần đầu tiên, từ lúc trưởng thành, nàng chạm tới con cu của Vô Kỵ. Dầu rằng trưóc đó hai người đã làm tình với nhau, lúc mà nàng đã trao đời con gái cho chàng, nhưng chưa bao giờ nàng lại được cầm tới cái dương cụ hùng dũng như thế của chàng. Nàng nhớ là lúc còn nhỏ, nàng có nghịch ngợm với con cu của chàng, lúc đó hai người mới có khoảng mười tuổi. Bây giờ nàng vẫn còn hình tượng nó ra sao, nhưng chăc chắn là không giống như con cu đang cương tướng lên trong cái quần này.
Hồi họp và thắc mắc, nàng lẹ làng đút tay vào quần chàng (như là chàng vừa mới đút tay vào quần nàng) mà lôi ra một con cặc mập mạp, to lớn, dài cứng. Nàng trợn trừng mắt lên, bàn tay nhỏ bé, thuôn gọn của nàng hoàn toàn tương phản với con cu sừng sững, ghồ ghề đó. Thật là một trời một vực. Nàng tự hỏi tại sao một con cu nhỏ bé lúc trước lại có thể trở nên to lớn dị thường đến như vậy? Nhỏ tuổi lớn lên, con người, thân thể cũng tăng trưởng thêm ra. Nhưng thay vì tăng trưởng gấp đôi, gấp ba như nhũng bộ phận khác thì con cu của chàng, so với lúc nhỏ, có lẽ phát triển gấp năm, gấp mười chứ không phải ít. Nắm cái khúc thịt nóng hổi, nặng nề đó trong tay, nàng liền thầm so sánh nó với những con cu mà nàng đã thấy trong đời. Có bao nhiêu đâu? Ghê ghớm nhất là dương vật của tên mọi da đen. Cặc của Vô Kỵ tuy không bằng cặc của tên da đen (Sao mà bằng được? Con cu của hắn chỉ có ở những con thú vật mà Chỉ Nhược đã từng thấy, như của trâu bò vậy), nhưng nó đẹp đẽ hơn nhiều, hồng hào chứ không đen thui, rậm rạp chứ không trụi lũi.
Nghĩ tới cái dương vật của tên da đen, Chỉ Nhược liền nhớ tới lần khẩu dâm mà tên đó cứ muốn đút khúc củi của hắn vào miệng nàng. Cảm giác của nàng lúc đó chỉ là đau đớn, không có một chút vui thú nào cả. Tuy đã bị đâm thọc nhiều lần vào miệng, nhưng chưa bao giờ nàng hưởng được cái thú của màn nút cu. Vì những lần trước đó toàn là bị hiếp áp với bức dâm. Nhưng bây giờ thì khác… Bây giờ là với người yêu, bây giờ là với người tình. Nghĩ tới đó, tự dưng nàng nắm cứng lấy con cu của Vô Kỵ, bóp chặt lấy thân cu chàng, làm máu dồn lên đầu cu, chóp mu nở lớn thêm. Rồi như bị thôi miên bởi con cặc đó, Chỉ Nhược từ từ xoay mình ngược lại, cẩn thận không để cho ba ngón tay của chàng sút khỏi âm đạo mình, nàng nhìn chăm chăm vào con cặc trong tay rồi đưa miệng tới mà ngậm nó vào trong họng luôn. Nguyên cả cái đầu nấm mất hút trong miệng nàng liền. Cảm nhận được cái căng cứng, nóng hổi trong miệng mình, Chỉ Nhược hút một cái thật mạnh làm Vô Kỵ rướn mình lên. Nàng liền đặt cái lưỡi ở dưới cái đầu nấm, đẩy nó lên nóc họng, rồi chúm môi bọc kín lấy cái đầu cu trong miệng mà nút thật mạnh một cái nữa khiến Vô Kỵ phải kêu lên:
– Ối chà… a… a…
Sướng lắm, nhưng Vô Kỵ cũng không quên người bạn tình. Chàng thọc ba ngón tay liên tiếp vào chim nàng. Chỉ Nhược đáp lễ bằng cách dạng chân ra cho ba ngón tay đó ra vô một cách dễ dàng hơn, rồi tiếp tục bú nút cái đầu cu của chàng một cách tận tình. Hai người ngược đầu nhau mà hợp dâm, chàng thì càng sướng cu thì càng mạnh tay, nàng thì càng sướng chim thì càng mạnh miệng. Tiếng bú cu, thọc lồn cứ vang lên từng chập, nhóc nhách, bầm bập.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 06/07/2016 16:22 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chuyện tình éo le - Tác giả Sịp
Phần 25 19 tuổi, ba năm miệt mài ở với chị. Bây giờ tôi đã lớn phổng phao, không còn lơ ngơ của một cậu trai đang lớn nữa. Không rõ có phải vì sớm phí sức vào những cuộc truy hoan bất tận mà nom tôi lì lì ra. Trời lại phú cho tôi chóng có râu mép và râu cằm nên càng trông già dặn tợn. Mặt khác, chị lớn hơn tôi cả chục tuổi, nên để xứng hợp với chị, tôi cũng chẳng nghĩ đến việc cạo sửa râu. Chỉ dăm hôm, trông râu tóc tôi xồm xoàm như anh lính tẩy. Lắm khi chị cũng rúc rich cười chê tôi lụ khụ giống ông già. Tuy thế, lúc tôi làm tình thì chị lại có ý nghĩ khác. Chị phê phán tôi là râu ria làm cho chị nhột nhạt, tôi biết là chị nói thế chứ thiệt tình chị thích hết sức. Chả là với râu mép, râu cằm, tôi có khả năng vần vò chị khoái tỉ hơn. Chẳng nói chi sâu xa, chỉ nội việc tôi rúc mõm vào hun hay nghịch trên người chị là chị đã co rúm lại ngay. Những...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện sex bú lồn
Lối đi nào cho em - Tác giả Ngọc Linh
Phần 30 Ngọc ở bên kia thì đã được một tên khác đè ngửa ra mà đút con cặc vào bên trong cái lỗ lồn mà nhấp thật mạnh mấy cái. Những tiếng nhấm man dại vang lên vô cùng to. Tôi không ngờ Ngọc lại dâm đãng mà ưỡn mình lên thích thú lắm. Có thể nói Ngọc không khác gì một diễn viên phim sex thực thụ ở Nhật Bản cả. Những tiếng rên mỗi lúc một to hơn. Bên kia hai người phụ nữ lại phải chổng mông lên cho một số thằng lâu la đệ tử vào mà địt. Những tiếng rú man dại của những thằng đó càng làm tôi thích: Địt... mẹ... sao mà sướng thế nhỉ... đã quá... lồn bót thật đấy... ôm hết cả con cặc lên rồi đây này... thích quá... đi mấ thôi... không ngờ lại sướng như vậy... đã quá... ui thích... thế không biết nữa. Những tiếng pạch pạch do da thịt va đập vào nhau vang lên thật to. Không lâu sau thì Nga cũng không thể nào chịu được nữa, khẽ gồng mình lên, miết cái mu lồn lên hẳn cái gốc cặc của tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện phá trinh Truyện sex bú lồn
Cặp vú cương sữa
Phần 26 Chị có vẻ hết chịu nổi nên cố vẫy vùng tránh sự cọ quẹt của tôi. Chị mài người theo chiều ngang lại đùn theo chiều dọc, chùi cằm vào bả vai, lúc lắc mặt hết bên này tới bên khác, hơi thở hổn hển. Riêng tôi rất thích nhìn ngắm chị lúng túng vì bị tôi làm răn rúm hết. Thế nhưng, nào tôi đã chịu yên. Tôi vẫn giữ cho chị nằm chết dí trên giường và cúi người xuống để phá cái kho tàng còn đang khao khát chờ đợi. Tôi bẻ dang hai giò chị ra để cái lồn chìa hẳn ra phía trước. Tôi dùng mấy ngón tay vét xung quanh lồn chị, nước khí lớp rớp bám quanh. Tôi bảo chị : cái này chưa được ăn nên còn thòm thèm hả. Từ từ, thế nào cũng có phần thôi. Nhưng chưa gì sao nó đã ói ra hết trơn thế này. Miệng cứ nói, còn tay thì cứ xoa lên đám lông, nhón hai mu bành ra và trầm trồ nhìn vào lỗ nhoen nhoét nước. Tôi đưa ngón trỏ lên ấn cái yếm lồn sang một bên và chọt chọt...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện ngoại tình

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi