Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký » Phần 26

Ỷ thiên đồ long ký

Phần 26

Lộc Trượng Khách bắt nàng tới phòng lão, rồi dở trò bạo dâm ngay. Lão lột hết quần áo nàng ra, che mắt, bịt miệng nàng lại. Che mắt vì lão cũng sẽ cởi hết quần áo, không muốn nàng thấy thân hình nhăn nheo già khụ của lão. Bịt miệng vì lão sẽ ra tay bạo dâm, không muốn nàng gào thét, rên la, khuấy động chùa chiền. Rồi lão lấy dây buộc trói tay chân nàng, căng ra tứ phía, phơi bầy toàn thân trần truồng cho tiện việc hành dâm của lão. Sau đó lão cũng tự cởi hết quần áo, dự định là lão sẽ vừa hành hạ nàng, vừa hiếp dâm nàng, cứ luân phiên như thế, suốt ngày.
Lão bắt đầu cuộc hành dâm Chỉ Nhược bằng cách lấy một cái lông gà mà nhẹ nhàng phớt qua phớt lại trên đầu vú, cạ lên cạ xuống khe lồn nàng, làm nàng không chịu nổi, quằn quại trước mặt lão. Lão thích thú đùa nghịch khắp thân thể nàng với cái lông gà một lúc lâu. Bất chợt, lão cầm con roi da mà nghiến răng quất ngay lên người nàng một cái thật mạnh khiến nàng kêu lên một tiếng đau đớn. Tức thì trên ngực nàng hằn lên một lằn roi tím ngắt. Chờ cho cơn đau của nàng hạ bớt một tí, lão liền hể hả dùng cái lông gà tiếp tục quét phết lên khắp thân thể trần truồng của nàng một lần nữa. Cơn đau đớn trộn lẫn với cơn nhột nhạt làm Chỉ Nhược nổi gai, rên lên, muốn rùn người lại. Nhưng bốn sợi dây cứng cứ căng giữ nàng, khiến nàng chỉ có thể lúc lắc cái đầu, uốn éo thân người mà thôi . Tiếng rên rỉ của người con gái trẻ đẹp, cảnh uốn éo đau đớn của một thân hình lõa lồ khiến lão lên cơn nứng ngay lập tức. Lão đưa tay xuống cầm con cặc cương cứng mà sọc lên xuống làm đầu cặc đỏ ké lên. Màn bạo dâm mới bắt đầu mà lão đã nổi hứng, sung sướng quá cỡ rồi. Lão định cầm con cu mà thọc ngay vào chim Chỉ Nhược, chơi đứng, rồi cùng một lúc nhét cán roi vào lỗ đít nàng. Nhưng lão dằn lại. Phải từ từ, đi đâu mà vội. Cuộc vui mới mở màn, sẽ còn có nhiều trò hay ho khác. Rồi tuần tự lão cũng sẽ hành sử cho hết. Hôm nay lão sẽ thỏa chí bình sinh, tính bạo dâm sẽ được một phen thoả mãn tràn đầy.
Thấy Chỉ Nhược bị bịt mắt khóa mồm, hai tay chân bị trói căng ra, rên rỉ đau đớn thì lão hứng chí. Lão đưa tay nắm lấy hai vú nàng mà bóp thật mạnh. Lão nghiến răng ra sức xiết hai bầu vú nõn nà, no tròn của nàng cho tới khi nó trắng dã, bẹp dí. Chỉ Nhược đau đớn rên lên khe khẽ. Nghe tiếng rên rỉ, lão khoái quá. Rồi không chần chờ, lão nhe răng cười, trợn mắt đưa con roi lên định quất lên vú nàng một cái nữa thì cánh cửa bật tung ra và Phạm Dao bước nhanh vào.
Mục kích cảnh bạo dâm của Lộc Trượng Khách, Phạm Dao lắc đầu thầm nghĩ:
– “Thằng cha già này quả thật dâm tình quá độ, không coi con người và vương pháp ra gì hết. Mới hôm qua, cũng vì làm trò dâm dật này mà một tên bỏ mạng, sáu tên tàn tật. Vậy mà nó coi như pha, có sợ gì đâu?”
Lộc Trượng Khách giật mình rồi đổi mặt tức giận khi thấy Phạm Dao ngang nhiên phá rối bất ngờ làm gián đoạn cơn vui thú của lão. Hạt Bút Ông vội vàng tiến tới nói nhỏ vào tai lão:
– Sư đệ đưa cho ta một tí thuốc giải của Nhuyễn Cân Tán. Ta với Khổ đại sư nhậu nhẹt không ngờ ăn lầm vào món ăn của bọn tù nhân nên bị trúng thuốc không còn hơi sức.
Lộc Trượng Khách liếc qua thì thấy Phạm Dao cũng gật gật cái đầu công nhận. Tuy hơi nghi ngờ nhưng lão không dám trái lời sư huynh. Lão móc gói thuốc mà lão giấu trong cái hổ đầu câu mà lão dùng làm khí giới ra rồi đua một ít cho hai người. Phạm Dao tiến tới gần, vừa đua tay ra nhận thuốc vừa cười nhạt lên tiếng:
– Lộc Trượng Khách, ngươi có biết là tai họa tới nơi rồi hay không?
Lộc Trượng Khách và cả Hạt Bút Ông nữa đều giật mình, không ngờ Khổ đầu đà bấy lâu nay câm đặc mà bây giờ lại bật tiếng nói lên những lời đe dọa như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi. Lộc Trượng Khách đang trợn mắt nhìn Phạm Dao thì cảm thấy cổ tay mình bị xiết chặt, khí lực tức thì tiêu tan mất hết. Thì ra Phạm Dao thừa cơ nhân lúc đưa tay ra lấy thuốc trong tay lão, và trong lúc lão ta đang hoang mang bất ý, nắm luôn mạch môn trên tay lão. Để cho chắc ăn, Phạm Dao bóp mạnh một cái khiến xương tay của Lộc Trương Khách gẫy gục, nát nhừ, khiến cho lão không còn vận khí được nữa. Lộc Trượng Khách kêu lên một tiếng đau đớn thì Phạm Dao chộp lấy tay kia của lão mà bóp nát luôn. Lộc Trượng Khách kêu “Hự” lên một tiếng, lảo đảo muốn té.
Thấy sư đệ mình bị Phạm Dao hạ độc thủ như vậy, Hạt Bút Ông, tuy không còn sức lực, cũng lao người tới, đưa tay ra đánh vào vai Phạm Dao một cái liền. Phạm Dao vừa đưa tay ra nắm lấy cổ Lộc Trượng Khách, lúc đó đang loạng quạng sắp ngã, vừa đưa chân lên cản Hạt Bút Ông, lúc đó đang phóng người tới. Lão ta mới tiến tới có một bước thì đã bị Phạm Dao đá trúng vào miệng làm gẫy luôn mấy cái răng cửa, máu me ứa ra đầy mồm. Bị Phạm Dao dùng chân chấn mạnh một cú vào mặt, lão té bật ngửa ra, đầu đụng mạnh vào cột nhà nghe cái rầm, bể gáo, máu từ đỉnh đầu phun ra có vòi. Lão gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, Phạm Dao kéo cái mặt nhăn nhó của Lộc Trượng Khách tới gần mặt mình mà cười gằn:
– Ngươi già rồi mà còn hư thân mất nết, chuyên môn hành hạ, hãm hiếp đàn bà con gái. Bây giờ trời quả báo, đừng có trách nghe.
Nói xong, Phạm Dao cúi xuống nhặt gói thuốc dưới đất cất vào túi rồi tiện tay cầm luôn cái hổ đầu câu của Lộc Trượng Khách lên. Ông đẩy cái thân trần truồng của Lộc Trượng Khách đứng dựa vào tường rồi lấy cây hổ đầu câu mà móc luôn vào bìu dái của lão. Lưỡi câu vừa đâm thủng làn da là Phạm Dao giật mạnh xuống một cái – đùm dái rách toạc ra, tanh banh, nát ngướu. Lộc Trượng Khách kêu lên một tiếng đau đớn. Phạm Dao chơi khăm, móc lưỡi câu xuyên qua cái miếng thịt bầy nhầy đó một lần nữa, rồi không thèm dứt cái đầu câu ra, cứ để nó móc sâu vào dái lão. Lộc Trượng Khách đứng dựa cột nhà thở phì phà, hai tay gẫy vụn buông thõng, hai chân dạng ra, giữa háng là cái đầu câu móc treo lủng lẳng, tòòng teng. Máu từ hạ bộ túa ra, chảy lan ra cái hổ đầu câu, nhỏ xuống đất từng giọt một.
Phạm Dao cười ha hả, đưa ngón tay chỉ vào mũi Lộc Trượng Khách:
– Ta chính thực là Phạm Dao, Quang Minh Hữu sứ của Minh Giáo. Nếu sau này ngươi có muốn báo thù cái chuyện hôm nay ta móc cu xỏ dái của ngươi thì cứ lên ngọn Tọa Vọng Phong ở Tây Vực mà tìm ta.
Nói xong, ông đưa tay hất một cái làm Lộc Trượng Khách ngã vật ra, lưỡi đầu câu bị người lão đè lên, đâm sâu thêm vào hạ bộ của lão, gần lút cán. Lộc Trượng Khách đau quá, chịu không nổi, mắt lão trợn lên, người lão mất hết sức lực, không đứng lên được. Cứ như điệu này thì dương vật của lão đã bị nát bét, sau này không còn làm ăn gì được nữa. Thật là đáng đời. Đó là số lão còn may mắn, không bị mất mạng như thằng đồ đệ Dương Nông dâm tặc của lão. Nhưng đối với người khác thì chưa chắc được gọi là may mắn đâu, bởi vì sống ở đời mà không hưởng được thú vui thì thà chết còn hơn. Hoặc là sau đó cạo đầu vô chùa, qui y gõ mõ, không màng tới thất tình lục dục, may ra thành bậc chân tu, đạo thành chánh quả là cái chắc. Nói vậy chứ cũng không đúng hẳn, bởi vì nhiều thầy tu sư sãi cũng còn háo dâm lắm, làm sao mà tu hành cho được? Thí dụ như Viên Chân của Thiếu Lâm đó, bắt gặp Linh Nhi trần truồng là hắn nổi nứng lên, dộng cặc vô lồn nàng, đụ nàng cho tới khi nàng ngất xỉu…
Bị cú này, Lộc Trượng Khách chỉ chết nửa đời người thôi, bởi vì tuy sau này lão sẽ không còn có thể hiếp dâm các cô con gái được nữa, nhưng lão vẫn còn có thể hưởng sướng với Hạt Bút Ông, sư huynh đồng tình luyến ái của lão.
Sau đó Phạm Dao giải thoát cho Chỉ Nhược. Nàng mặc quần áo xong rồi thổn thức nói với Phạm Dao:
– Xin Khổ đại sư làm phước cứu giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh khổ ải này.
Phạm Dao cười nói:
– Cô nương đừng lo. Tôi đã nói tôi là người của Minh giáo. Tôi thừa lệnh giáo chủ tới đây giải cứu các người bị giam nơi này đây.
Chỉ Nhược nghe thế thì mừng rỡ:
– Trương đại ca… Trương giáo chủ…
Phạm Dao gật đầu:
– Lát nữa Trương giáo chủ cũng sẽ đến đây thôi.
Nói xong, Phạm Dao dẫn Chỉ Nhược về nơi giam phái Nga Mi. Tên cai thấy ông vội chạy tới tiếp đón thì ông đưa ngón tay lên không chỉ một cái làm hắn ngã luôn xuống đất. Ông lấy chùm khóa trong người hắn rồi mở cửa bước vào phòng giam của Diệt Tuyệt sư thái. Chỉ Nhược chạy tới ôm chầm lấy sư thái. Hai thầy trò ôm nhau mừng mừng tủi tủi.
Phạm Dao tiến tới nói với sư thái:
– Tôi đây là Phạm Dao, Quang Minh hữu sứ của Minh giáo. Trương giáo chủ phái tôi tới đây để cứu sư thái và các nữ hiệp phái Nga Mi đó.
Sư thái nghe Phạm Dao nói thì trợn mắt lên:
– Ma giáo bọn bay đều là cá mè một lứa cả. Đừng có dở giọng gian hùng mà qua mặt ta.
Phạm Dao đưa ra một ít thuốc:
– Không sao, sư thái coi tôi là ai cũng được. Nhưng đây là thuốc giải độc giúp cho sư thái thu hồi sức lực, sư thái uống vào thì sẽ bình phục ngay.
Sư thái nghiến răng:
– Mi có bước ngay đi không? Ai mà tin vào những lời dối trá của chúng bay cho được?
Phạm Dao nghe vậy thì cười lên, nói móc:
– Thế thì thuốc này là một thứ độc dược nguy hiểm nhất trên trần đời này. Uống vào là đau đớn vô cùng, chịu không nổi, sau đó là lăn ra chết nhăn răng. Sư thái có gan dám nếm thử không?
Sư thái cả giận, cướp luôn liều thuốc trên tay của Phạm Dao, bỏ vào miệng nuốt chửng. Phạm Dao đưa cho Chỉ Nhược một liều khác rồi bước ra khỏi phòng, cười ha hả, nói vọng lại:
– Tôi sẽ đi cho mọi nguời khác uống thứ thuốc này đây. Lát nữa người nào gian dối tất biết ngay.
Sư thái quát lên:
– Chỉ Nhược, liệng nó đi ngay! Con không thể tin vào những lời của bọn côn đồ này cho được.
Chỉ Nhược sa người vào lòng sư thái mà khóc nức nở:
– Thưa sư phụ, chính Phạm hữu sứ đã ra tay cứu con khỏi cơn hành hạ của bọn ác cẩu đó.
Sư thái nghe nói thế thì hỏi dồn:
– Chỉ Nhược, con đã bị chúng hành hạ như thế nào? ra sao? bao nhiêu lần?
Chỉ Nhược lắc đầu không trả lời, chỉ gục đầu lên vai sư thái mà khóc rưng rức.
Sư thái liền kéo tay áo nàng lên mới thấy dấu thủ cung sa trên tay nàng đã phai mờ đi rồi. Đúng như bà tiên đoán, người đệ tử thương yêu trẻ đẹp nhất của bà đã bị bọn chúng hãm hiếp, cướp mất đời con gái. Bà còn chắc là không phải chỉ một lần, mà tới bao nhiêu lần nữa kìa, không phải bởi một đứa mà tới bao nhiêu đứa nữa kìa. Người đệ tử yêu của mình đã bị dày vò, không biết đã trải qua bao nhiêu cửa ải, trần ai. Sư thái thở dài đau khổ, chua chát. Rồi bà tự nghĩ chính bà đây cũng không thoát khỏi nanh vuốt của lũ lang sói, bị chúng hiếp dâm, làm nhục. Huống gì…
Sư thái trong lòng đau sót, nhẹ nhàng vuốt tóc Chỉ Nhược:
– Chuyện này không phải là lỗi tại con. Ta không thể trách con được.
Tự dưng bà nghĩ tới Hiểu Phù, người đệ tử yêu quí đầu tiên năm xưa của bà. Nàng cũng xinh tươi trẻ đẹp, cũng bị bọn ma giáo hiếp dâm, cũng không chống cự được, giống như Chỉ Nhược bây giờ vậy. Thế mà lúc đó trong cơn tức giận bà đã ra tay đánh chết Hiểu Phù, không thương tiếc. Nàng có tội tình chi đâu? Có tội chăng là chỉ vì mang thân gái trinh nguyên, xinh đẹp, bôn ba giang hồ để rồi bị lâm nạn, sa vào tay bọn dâm tặc cho chúng hãm hiếp mất trinh mà thôi. Sau đó nàng bỏ phái đi theo trai cũng vì say mê cái thú xác thịt. Tội vạ gì bây giờ? Chính sư thái, trong khi bị bức dâm, đớn đau, bà cũng đã nhận thấy lần đầu tiên cái sung sướng của một sự giao cấu giữa hai con người khác giống. Trong một giây phút nào đó, bà cũng đã hưởng thụ cái thú trời cho, mà cho đến lúc này, quá nửa đời người, bà mới cảm nhận được. Ôi, con người tạo hóa sinh ra căn nguyên đã như vậy, có che đậy, lấp liếm, đè nén, khai trừ đi cũng bằng thừa…
Nghĩ tới đây, sư thái mới thấy thương tiếc Hiểu Phù vô cùng. Bây giờ biết ra thì đã lỡ. Một trời hối hận. Thế mới biết tình đời, oán trách và hờn căm người khác thì rất dễ, cái khó là làm sao tha thứ và thương cảm người đó ngay lúc ấy, để lỡ mai sau, khi rơi vào đúng hoàn cảnh của người đó, biết rõ ngọn ngành thì mọi việc đã xong rồi, có muốn cứu vãn cũng không còn làm gì được nữa. Cái đức tính vị tha đó trên trần đời này ít ai mà có được.
Bất chợt sư thái đẩy Chỉ Nhược ra rồi nói lớn:
– Chỉ Nhược, con quì xuống ngay.
Nnàg ngạc nhiên, vội quì xuống, ngước mặt sụt sùi nhìn sư thái. Bà ta tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra rồi dõng dạc nói:
– Ta, Diệt Tuyệt sư thái, đệ tử đời thứ ba của phái Nga Mi, nay trao trưởng hoàn này cho Chu Chỉ Nhược, đệ tử đời thứ tư, lên làm trưởng môn. Chỉ Nhược, con hãy đưa tay ra nhận đi.
Chỉ Nhược kinh hãi, thốt lên:
– Thua sư phụ, xin sư phụ xét lại.
Sư thái cầm tay nàng lên, đút cái nhẫn vào ngón tay nàng, nói với một giọng nghiêm khắc:
– Trong phái Nga Mi, ngoài con ra, không ai có đủ khả năng mà chấp hành lệnh trưởng môn được. Là người đứng đầu phái Nga Mi, có ba điều mà con phải tuyệt đối tuân hành. Thứ nhất, đối với bản môn, là phải chấn hưng môn phái, làm cho Nga Mi có địa vị độc tôn đứng đầu trên các phái khác. Thứ hai, đối với quốc gia, là phải giúp quân dân đánh đuổi rợ Mông, lấy lại giang sơn nhà Hán, tạo sự thanh bình cho đất nước. Thứ ba, đối với hoàng thiên, là phải hành nhân độ nghĩa trên nhân gian, làm sao cho sáng tỏ đạo pháp của con người.
Chỉ Nhược nhìn xuống, thấy chiếc nhẫn có khắc hàng chữ “để lại cho con Tường” thì biết ngay đó là chiếc nhẫn của nữ hiệp Quách Tường, tổ sư của phái Nga Mi, di vật do hai cha mẹ là Quách Tỉnh đại hiệp và Hoàng Dung nữ hiệp để lại cho con gái. Nàng mếu máo nói với sư thái:
– Thưa sự phụ, con sợ không đủ tài cán để mà đảm đương nhũng trọng trách đó.
Sư thái ôm nàng sát vào người, nói nhỏ vào tai nàng:
– Con không được cãi lời ta. Ta biết là con có thừa bản lãnh làm chức trưởng tràng. Với lại, ta sẽ nói cho con biết một sự bí mật này, nó sẽ giúp cho con hoàn thành sứ mạng. Đây là cái bí mật mà chỉ có trưởng môn mới biết được mà thôi. Con phải tuyệt đối giữ kín.
Sư thái thì thầm nói tiếp:
– Bảo đao Đồ Long và thanh Ỷ Thiên kiếm thật ra là hai báu vật do hai vợ chồng Quách đại hiệp và Hoàng nữ hiệp đúc thành. Hai người đã lấy tinh kim nơi Thiết Trọng kiếm của Thần Điêu đại hiệp Dương Qua mà kết ra nên đao kiếm đó cứng rắn và sắc bén vô cùng, không có vật gì có thể làm gẫy được. Trong Ỷ Thiên kiếm, hai đại hiệp Quách, Hoàng đã giấu bộ Cửu Âm chân kinh, dạy võ công, khí lực. Còn trong đao Đồ Long là bộ Vũ Mục di thư, dạy võ bị, hành quân. Trước khi tuẫn tiết ở thành Tương Dương, hai vị đã trao đao kiếm lại cho hai người con. Ỷ thiên kiếm đã được trao cho Quách tổ sư của bản phái, mà hiện nay nó đã bị triều đình thối nát cướp mất. Còn Đồ Long đao thì được trao cho Quách Phá Lỗ công, mà sau đó không biết sao lại lọt vào tay của tên ác tặc Tạ Tốn. Nhiệm vụ của con là phải làm sao lấy lại được hai bảo vật đó. Sau đó một tay cầm bảo đao, một tay cầm kiếm quí, con vận sức chém đao kiếm vào nhau thì cả hai đều sẽ gẫy đôi để con lấy hai pho bí lục dấu trong đó. Đây là phương cách duy nhất để có thể làm gẫy đao Đồ Long và kiếm Ỷ Thiên mà lấy pho Cửu Âm chân kinh và Vũ Mục di thư dấu trong đó mà thôi.
Sư thái nhìn vào mặt Chỉ Nhược mà căn dặn tiếp:
– Tên “chó dâm” Trương Vô Kỵ mê con, thì cái việc lấy đao Đồ Long trong tay nghĩa phụ của nó là một chuyện dễ dàng. Còn cướp lại Ỷ Thiên kiếm trong tay triều đình cũng không phải là khó khăn. Vậy thì Cửu Âm chân kinh và Vũ Mục di thư sẽ nằm trong tay con mà thôi. Bộ Cửu Âm chân kinh thì con giữ lấy mà luyện tập để làm rạng danh môn phái. Còn Vũ Mục di thư thì con tìm một người tài giỏi mà đưa, buôc y phải thề là sẽ dành lại đất nước. Như vậy là con đã hoàn thành hai sứ mạng rồi…
Hai người đang thì thầm nói với nhau thì Phạm Dao đã đẩy cửa bước vào. Ông nói:
– Tôi đã phân phát thuốc giải độc cho các môn phái rồi. Còn Chu cô nương đã uống xong thuốc chưa?
Sư thái nhìn lên, nhếch môi trợn mắt:
– Mi đừng có đem những lời láo lếu mà nói ra trước mặt ta.
Phạm Dao bực mình lôi Chỉ Nhược ra khỏi người sư thái rồi nhét luôn một liều thuốc vào miệng nàng. Sư thái hoảng kinh, thầm nghĩ:
– “Nếu mà Chỉ Nhược uống phải thuốc độc của tên gian manh này thì kế hoạch cùng tương lai phái Nga Mi sẽ tiêu tan hết”.
Nghĩ thế, sư thái liền xông tới vung tay ra mà đánh mạnh vào người Phạm Dao, tiếng gió nghe vù vù. Pham Dao cười lên, nghiêng mình tránh đòn. Sư thái thấy đường quyền mình đánh ra uy lực như vậy thì ngạc nhiên:
– “Ủa, chẳng lẽ tên đầu đà này đã nói sự thực hay sao?”
Thì ra trong mấy ngày nay, sư thái tuyệt thực nên không bị ảnh hưởng nhiều bởi Nhuyễn Cân Tán. Bây giờ uống thuốc giải độc xong, trong phút chốc đã có công hiệu liền. Bà ta định đánh bồi thêm một đòn nữa thì bỗng đâu tiếng chiên trống, kêu hò vang lên không ngừng. Biết là đúng theo kế họach, Nhất Tiếu đã phóng hỏa gây loạn, Phạm Dao vội bỏ lên các từng lầu xem xét thì thấy các vị anh hùng vẫn còn ngồi vận công, chưa ai khôi phục toàn bộ công lực. Thấy cảnh đó, Phạm Dao nhăn mặt, lo âu vô cùng.
Trong khi đó, ở ngoài Bảo Tự tháp, trong cơn hỗn loạn, lửa cháy khắp nơi chung quanh chùa Vạn Pháp, Bảo Bảo xồng xộc chạy ra giữa sân chùa, thấy ba tên Nhị tử, Tứ tử và Ngũ tử đang chạy loanh quanh đốc thúcchữa lửa, thì chàng hỏi lớn:
– Quận chúa đâu rồi?
Ba tên vội trả lời:
– Thưa tướng công, quận chúa ra đi từ xế trưa, chưa thấy về.
Bảo Bảo liền ra lệnh:
– Các ngươi đem người vô Bảo Tự tháp ngay, canh giữ tuyệt nhiên không cho một ai ra vào.
Ba tên liền đem mười tên lính tiến vào tháp. Chúng vừa đi vào thì đã bị đánh bật ra, ngã lên nhau chỏng gọng. Thì ra đứng chấn trước cửa là Phạm Dao và Diệt Tuyệt sư thái, hai người canh giữ không cho một đứa nào xông vào.
Bảo Bảo biết ngay đây là kế hoạch để cứu các anh hùng chính phái. Chàng giận dữ quát lên:
– Đem quân ra bao vây Bảo Tự tháp ngay! Chất củi xung quanh, đốt tháp! Bất cứ người nào rời khỏi tháp là hạ thủ liền!
Ba tên tài tử liền huy động gần một trăm tên lính, dàn ra, dương cung nỏ lên chực bắn. Một toán lính khác thì chất rơm củi chung quanh tháp mà đốt. Khói lửa bốc lên ngập trời.
*
* *
Vô Kỵ nghe Triệu Minh cứ hỏi chàng về Chỉ Nhược thì chàng ngượng ngùng không biết trả lời ra sao. Triệu Minh thấy vậy liền nhướng mắt hỏi tới:
– Hai người quen biết nhau từ thưở bé, như vậy tình nghĩa chắc phải thâm trọng lắm.
Vô Kỵ gật đầu trả lời:
– Quả thật tôi có quen biết Chu cô nương từ nhỏ, nhưng tôi chỉ gặp cô ta có hai, ba lần, sau mười mấy năm xa cách mà thôi.
Triệu Minh tủm tỉm cười:
– Lúc bé, ai cũng có bạn bè để vui chơi. Nhưng khi lớn lên, mỗi người có một cuộc sống riêng, dần dần rồi quên nhau hết. Tại sao công tử lại vấn vương, gần gũi với Chu cô nương như vậy? Ừ, tại sao vậy nhỉ?
Vô Kỵ chợt nhớ lúc xa xưa, Chỉ Nhược săn sóc chàng trong lúc chàng bệnh tật như thế nào. Rồi những lúc nàng dòm ngó, lấy tay nghịch ngợm cu chàng ra sao, sờ mó cho nó cương cứng lên. Chỉ chưa có bú thôi. Một người thì tinh nghịch, tọc mạch, một người thì vui sướng, thích thú. Hai đứa bé lúc đó mới khoảng mười tuổi đầu mà một đứa đã tỏ ra là đa dâm, một đứa đã mang nhiều tính đĩ ngầm. Sau này gặp lại nhau, hai người chịu đèn với nhau quá, làm tình với nhau ngay. Chàng thì hăm hở dí con cặc to lớn vào lồn tơ, còn nàng thì hoan hỉ, dạng chân ra trao hết cho chàng cái tiết trinh của người con gái mới trưởng thành. Nghĩ tới đó, chàng đỏ mặt lên.
Triệu Minh thấy mặt chàng có vẻ sượng sùng thì tưởng lầm là chàng mắc cỡ vì những lời nói của mình nên nàng cong môi cười thật tươi, châm chọc thêm:
– Thế thì bao giờ công tử cho tôi uống rượu mừng?
Vô Kỵ lắc đầu:
– Công chưa thành, danh chưa toại, làm sao tôi có thể nghĩ tới việc gia thất cho được?
– Làm tới chức giáo chủ Minh giáo mà công tử vẫn chưa bằng lòng hay sao? Nếu vậy thì tôi sẽ giúp công tử danh cao chức vọng. Hai ta đã là bạn, tôi không ngại đâu. Tôi sẽ đề cử công tử thì chắc chắn công tử, với tài ba như vậy, sẽ được một chức rất cao trong triều đình.
– Tôi là người Hán, đâu có thể nhậm chức làm việc cho nhà Nguyên.
– Công tử nói như vậy là sao?
– Nguyện vọng của chúng tôi trước đến nay là khôi phục đất nước trong tay rợ Hung, đánh đuổi người Mông Cổ ra khỏi mảnh đất này…
– Sao công tử lại nói những lời phạm thượng, rồi lại có ý phản loạn như vậy?
– Hàn Sơn Đồng, Chu Nguyên Chương, Từ Đạt đang dấy quân nổi loạn. Các người đó đều trong Minh giáo, như vậy, họ đều là thủ hạ của tôi cả.
Rồi trước con mắt vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi của Triệu Minh, chàng mỉm cười, nói:
– Tôi vốn dĩ là người manh nha nổi loạn rồi. Cô không biết sao?
Triệu Minh mở tròn hai mắt nhung, há miệng định nói một câu gì đó, nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt của nàng đổi từ kinh ngạc đến đau thương rồi đến buồn bã. Nàng thở dài một tiếng, như là đang chấp nhận một sự thực đau lòng.
Vô Kỵ thấy vẻ mặt nàng thay đổi nhanh chóng như vậy, đang tươi rạng hóa sầu nặng, thì chàng định lên tiếng nói mấy câu cho nàng vui lòng. Bất chợt có tiếng kêu la ơi ới:
– Cháy! Bớ bà con, cháy! Chùa Vạn Pháp cháy rồi… Cháy dữ lắm!
Vô Kỵ nghe vậy đứng bật dậy, quay người bước nhanh đi, nói vọng lại:
– Tôi có việc phải đi ngay. Xin cáo từ cô nương.
Triệu Minh vội kêu lên:
– Trương công tử, khoan đã… đợi tôi…
Nhưng trước khi nàng dứt tiếng thì Vô Kỵ đã phóng người đi mất dạng.
Khi Triệu Minh về tới chùa Vạn Pháp, nàng nhìn kên thì thấy Bảo Tự tháp đã cháy tới từng thứ tư rồi. Các anh hùng chính phái đang dồn lên từng thứ năm, thứ sáu, không ai dám nhẩy xuống được vì quá cao. Nàng nhìn xuống thì thấy Vô Kỵ, Dưong Tiêu, Nhất Tiếu ba người đang bị vây chặt ở dưới, chạy qua, vờn lại giữa đám quân mà không sao cứu được một người nào khỏi Bảo Tự tháp cả. Còn Bảo Bảo thì đứng đằng xa, huy động binh lính. Chàng chỉ vào Vô Kỵ, Dương Tiêu, Nhất Tiếu mà nói lớn:
– Quân bay đâu, hãy bắt cho được ba tên giặc kia cho ta. Không cho một ai thoát khỏi tháp này hết!
Vô Kỵ thấy quân địch càng lúc càng đông, mà mình chỉ có ba người, trên Bảo Tự tháp, anh hùng giáo phái thì kẹt cứng trong biển lửa thì nản quá. Nhất Tiếu tới gần chàng mà nói nhỏ:
– Để tôi tới Nhữ vương phủ phóng hỏa nghe.
Vô Kỵ nghe vậy gật đầu, cho là kế hay. Nhất Tiếu liền phóng người như một làn khói đi mất.
Bảo Bảo thấy Triệu Minh xuất hiện thì lên tiếng nói:
– Minh Minh, em không bị hại gì chứ? May là anh có mặt nơi đây chứ không thì bọn tù đã thoát được hết rồi.
Triệu Minh chưa lên tiếng trả lời thì nàng thấy trong đám lửa có một bóng người nhẩy xô ra. Mọi người nhìn kĩ thì mới biết đó là Hạt Bút Ông, hình dáng tơi bời, quần áo râu tóc tả tơi, cháy sạch. Lão ôm một bọc chăn, trong đó có hai cái cẳng lòi ra. Thì ra lão ta tỉnh dậy thì thấy lửa cháy bốn bề, nguy hiểm muôn phần. Còn Lộc Trượng Khách thương yêu của lão thì nằm chết ngất kế bên. Lão vội vàng lấy tấm chăn cuốn lấy thân thể trần truồng như nhộng của Lộc Trượng Khách lại, không kịp rút cây hổ đầu câu đang cắm chặt xâu vào bìu dái nát bấy của người yêu, mà chạy bừa ra ngoài hòng thoát nạn.
Lão bước tới trước mặt Bảo Bảo và Triệu Minh bưng lấy cái đầu máu me có một cục u to tướng trên trán mà thưa:
– Khổ đầu đà gian manh, hung ác. Hắn là Quang Minh hữu sứ của Ma giáo len lỏi vào vương phủ làm nội công. Chính hắn đã giết hai người trong Ngũ tử rồi lừa hại hai anh em chúng tôi để lấy thuốc giải Nhuyễn Cân Tán cứu tù nhân.
Bảo Bảo tức giận nhìn lên Bảo Tự tháp thì quả nhiên thấy Phạm Dao đang chạy loanh quanh trên từng lầu thứ sáu, giúp các anh hùng tránh hỏa. Chàng bèn hét đám lính chung quanh:
– Chúng bay đem cung nỏ ra bắn chết tên Khổ đầu đà phản loạn cho ta!
Mấy tên vệ sĩ vâng lệnh dương cung bắn tên lên tháp liên hồi, nhưng từng thứ sáu quá cao, không sao bắn tới được.
Bỗng có một tên vệ sĩ phi ngựa tới báo cáo là Nhữ Dương Vưong phủ phát cháy rất lớn. Bảo Bảo hoảng sợ, nghĩ rằng đây là một cuộc nổi loạn có tầm mức lớn lao chứ không phải chỉ có ở chùa Vạn Pháp mà thôi. Vương phủ là một nơi quan trọng hơn nhiều.
Chàng vội nói với Triệu Minh:
– Minh Minh, em ở lại để anh về vương phủ bảo vệ phụ vương.
Nói xong chàng leo lên ngựa, dẫn theo một đám quân phóng nhanh đi ngay.
Vô Kỵ thấy Bảo Bảo đem hơn già nửa quan binh đi thì chàng mừng hết sức. Rảnh tay hơn một chút, chàng nhìn lên tháp, thấy lửa cháy ngút trời thì bỗng nẩy ra một sáng kiến. Chàng hô lớn lên:
– Quí vị anh hùng hãy nhẩy xuống đi! Tại hạ dưới đây sẽ đón tiếp.
Mọi người ở trên nhìn xuống thấy từng lầu cao vút, khói lửa bập bùng thì ai cũng hoảng sợ, không ai dám thử. Tuy rằng mọi người đã phục hồi được công lực, nhưng với tình cảnh này, tháp quá cao mà khói lửa lại mù mịt, nếu mà nhẩy xuống thì chắc chắn không toi mạng thì ít nhất cũng gẫy xương, tàn phế chứ không sai.
Lúc đó, Triệu Minh đang ra lệnh đám võ sĩ vây đánh Vô Kỵ và Dương Tiêu rất gấp. Nhưng với tài ba của hai người, vẫn không tên nào tiến tới gần được.
Vô Kỵ thấy mọi người chần chừ thì chàng bèn nói lên:
– Dư nhị thúc, xin nhị thúc tin lời cháu đi. Đừng ngại gì hết.
Dư Liên Châu nghe thế thì thầm nghĩ:
– “Ta mà cứ ở trên đây thì cũng sẽ bị nướng trui mà thôi. Cứ theo lời Vô Kỵ, nếu có chết cũng còn được toàn thây”.
Nghĩ vậy, ông bèn vận khí cho người nhẹ đi rồi tung mình nhẩy xuống luôn.
Vô Kỵ chờ cho người ông rớt xuống tới từng thứ hai thì chàng liền tung người lên đưa chưởng ra mà đẩy mạnh vào vai Dư Liên Châu một cái. Liên Châu thấy vai mình bị một luồng kình khí xoáy vào làm người ông quay tít như cái chong chóng. Sức nặng rớt xuống biến đổi thành sức li tâm phát ngang, làm người ông nhẹ hẫng đi, bắn ra xa. Ông đáp xuống đất nhẹ nhàng như là nhẩy xuống từ từng lầu thứ nhất vậy. Đặt chân xuống đất tức thì ông tiện tay đánh ngay vào đầu hai tên lính đứng gần đó khiến chúng ngã lăn quay ra liền.
Cái khó ở đây là Vô Kỵ đã truyền Càn Khôn Đại Nã Di thần công vào người ông, hoá giải trọng lực rớt xuống một cách tinh kì, tính toán mà sao một li thì sẽ hỏng ngay. Nếu sức quá nhiều thì Liên Châu sẽ rơi xuống đất mạnh hơn nữa, chắc chắn sẽ vong mạng. Nếu mà sức quá yếu, thì nó sẽ không hóa giải được gì cả, chỉ làm Liên Châu bị nội thương, rốt cuộc cũng sẽ té chết. Sự tính toán thâu hồi kình lực phân minh như vậy khiến ngay cả người có võ công cái thế cũng khó có thể làm được. Đó là vì Vô Kỵ đã dùng tới từng thứ bẩy của Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp. Liên Châu đứng bình yên trên mặt đất rồi mới thở phào ra, nhìn lên tháp cao mà không ngờ Vô Kỵ có thể hành sử một thế võ tinh diệu như vậy. Chính Dương Tiêu đứng ngó cũng phải khâm phục cho tài ba quán chúng của chàng.
Đứng trên tháp, Tống Viễn Kiều thấy Liên Châu thoát xuống một cách dễ dàng như vậy thì ông liền nói với Tống Thanh Thư:
– Thanh Thư, con nhẩy xuống đi.
Thanh Thư đưa mắt nhìn Chỉ Nhược, lúc đó đang đứng cạnh Diệt Tuyệt sư thái, mà hỏi:
– Chu cô nương, cô có rời tháp ngay hay không?
Chỉ Nhược lắc đầu, ngó sư thái, ra điều nàng còn chờ sư phụ. Thanh Thư liền nói với Viễn Kiều:
– Thưa cha, xin cha xuống trước. Con sẽ theo sau ngay.
Viễn Kiều tung người xuống. Vô Kỵ liền dùng Càn Khôn Đại Nã Di thần công để giúp ông đáp xuống đất một cách bình yên. Sau đó ông hợp với Dương Tiêu, Liên Châu đứng bảo vệ chung quanh Vô Kỵ.
Sau đó, từng người một trên tháp nhẩy xuống đều được Vô Kỵ ra tay cứu giúp hết. Chẳng mấy chốc số người bên chính phái nhẩy xuống đất tăng lên, đám quân Nguyên dần dần yếu thế. Phạm Dao là một trong những người cuối cùng nhẩy xuống. Vô Kỵ dùng thần công giúp ông hạ xuống đất rồi bước tới vỗ vai ông mà nói:
– Phạm Hữu sứ kì này có công rất lớn. Không có hữu sứ thì việc này không sao thành được.
Phạm Dao lắc đầu nói:
– Xin giáo chủ đừng nên quá lời. Nếu không nhờ vào thần công vô địch của giáo chủ thì chúng tôi đã đều biến thành những con heo thui hết rồi còn gì.
Hai người nhìn nhau cười ha hả.
Diệt Tuyệt sư thái nhìn quanh, thấy mọi người đã nhẩy xuống hết, không còn ai, mà lửa đã cháy tới gần thì bà thở dài, ôm Chỉ Nhược vào người rồi tung mình ra khỏi tháp.
Vô Kỵ thấy bóng người rơi xuống thì chàng nhẩy lên tung chưởng vào vai người đó ngay. Không ngờ sư thái đưa một tay ra chống lại ngón chưởng của chàng, nghe cái “bộp” thật lớn, còn tay kia thì bà tung bổng người Chỉ Nhược lên cao. Bị ném lên không, Chỉ Nhược như là người rớt xuống từ từng lầu thứ nhất, nàng đáp xuống đất một cách bình yên. Trái lại, sư thái thì lại rơi xuống nhanh hơn nữa, cộng với sức dội sau màn đối chưởng với Vô Kỵ, người bà dập mạnh xuống đất, xương cốt trong người gẫy vụn hết. Mọi người thấy thế đều la hoảng.
Sư thái nằm gục dưới đất, chợt thấy tên Ngũ tử đang đứng xớ rớ gần đó. Bà nhớ ra là chính tên này đã hạ nhục bà, bắt bà vào phòng cung hình mà hãm hiếp, tăng ni lớn tuổi hắn cũng không tha, dâm ô đồi trụy không biết nói đâu cho hết. Bị sỉ nhục như vậy, làm sao mà bà quên được? Thân thế của bà bị hoen ố như vậy, làm sao mà tha thứ cho hắn được? Tuy hắn là người đầu tiên đã làm cho sư thái biết thế nào là sung sướng trên đời, nhưng hành động của hắn là hàng động của một tên dâm tặc, vô lại, không đáng sống trên đời này. Bà thu hết tàn lực phóng người tới đập ngay lên đầu hắn một chưởng cực mạnh. Bị một cú thiết chưởng, tên Ngũ tử nát óc, ngã lăn ra chết tươi. Thế là tàn đời một tên dâm đãng.
Lúc đó đám đệ tử Nga Mi chạy lại bu quanh người sư thái mà than khóc. Bà nắm lấy tay của Chỉ Nhược mà thì thào:
– Chỉ Nhược… con nhớ những lòi ta căn dặn…
Vô Kỵ bước nhanh tới, cầm tay bà lên định xem nhịp tim bắt mạch. Sư thái liền đẩy tay chàng ra, nghiến răng lấy hết hơi tàn mà nói:
– Tên “chó dâm” này… mi không được hại đệ tử của ta…
Nói chưa hết câu, bà đã tắt thở. Thì ra lòng bà đã quyết, thà chết chứ nhất định không muốn nhận một hàm ơn nào của Minh giáo.
Triệu Minh thấy thanh thế của phe chính phái đã mạnh mẽ, với đám quân còn lại, nàng không thể quật ngược lại thế cờ. Nàng liền ra lệnh thu quân.
Vô Kỵ lấy tay lau mồ hôi trên trán. Chàng đứng lặng yên nhìn nàng, đo lường thái độ của nàng. Triệu Minh nhìn trả lại, miệng cười tươi, làm như nàng không hề tức giận một tí gì. Nàng nói, đôi môi mím lại, hai mép cong lên trông dễ thương lạ lùng:
– Hai ngày nữa tôi hẹn gặp lại giáo chủ nhé. Nơi quán rượu hồi nãy đó.
Hẹn xong, nàng nhẩy lên ngựa, phóng đi mất.
Sau đó, các anh hùng đều họp lại đồng thanh cảm tạ Vô Kỵ đã ra tay cứu thoát mọi người. Tất cả thù hằn giữa Minh giáo và các chính phái từ nay xóa bỏ. Giang hồ coi chàng như là một minh chủ, tài đức vẹn toàn. Sáu đại môn phái ra về, sau khi tuyên hứa với Vô Kỵ là sẽ sát cánh với Minh giáo, đánh đuổi quân Mông Cổ xâm lăng, dành lại sơn hà.
Hôm sau, Thiên Chính các người cũng dẫn đoàn người Minh giáo tới kinh đô. Nghe kể lại những diễn biến nơi chùa Vạn Pháp, mơị người đều vui mừng hớn hở. Vậy là bây giờ Minh giáo, một giáo phái nhỏ nơi Tây Vực, lúc nào cũng mang tiếng xấu và lép vế trong giới giang hồ, nay đã được coi trọng và nổi tiếng ngang hàng với các đại môn phái ở Trung Nguyên. Chưa bao giờ Minh giáo lại được vẻ vang, nức tiếng đến như thế. Tất cả đều là nhờ tài ba mà ai cũng công nhận là độc nhất vô nhị của tân giáo chủ Trương Vô Kỵ, vị minh chủ võ lâm giang hồ.

Trương Vô Kỵ, giáo chủ của Minh giáo mà cũng là minh chủ của võ lâm giang hồ, ngồi giữa bàn tiệc, đón nhận những lời chúc tụng của quần hùng. Sau những diễn biến ở chùa Vạn Pháp, Minh giáo bây giờ danh tiếng vang dội kháp nơi. Chưa bao giờ quần hùng Minh giáo được nở mặt nở mày trên giang hồ như vậy. Vì thế mà ai nấy đều hớn hở, vui say trong bữa tiệc.
Dương Tiêu đứng lên, nâng chén rượu, nói với mọi người:
– Thưa quí vị, từ lúc bổn giáo truyền từ Ba Tư vào Trung Quốc cho tới gần đây, Minh giáo chỉ là một giáo phái nhỏ nơi Tây Vực. Nay bổn giáo đã được coi như ngang hàng với các danh môn chính phái ở Trung Nguyên. Tất cả là cũng nhờ vào tài cao, đức dày của Trương giáo chủ. Nay xin mời giáo chủ cạn chén rượu này.
Vô Kỵ đứng lên hớp một hơi rượu rồi lên tiếng:
– Minh giáo chúng ta nay đã bình định. Đối ngoại thì chia vui sẻ ngọt với cac đại môn phái, cùng nhau hợp lực dành lại đất nước trong tay rợ Hung. Đối nội thì lớp lang trật tự, tả hữu hai sứ đều hiện diện. Tứ Hộ pháp, Ngũ Tảng nhân, Ngũ Hành kì cùng chung một trướng. Thật là hơn cả sự mong mỏi của tôi.
Chàng nói qua loa vài lời cám ơn rồi ngồi xuống rồi hỏi Dương Tiêu:
– Người đứng đầu Tứ hộ pháp là ai vậy? Tôi chỉ mong sao vị này xuất hiện, như vậy thực lực của Minh giáo ta mới thật là toàn hảo.
Dương Tiêu trả lời:
– Thưa giáo chủ, người đứng đầu Hộ pháp – trên cả Bạch Mi Ưng vương, Kim Mao Sư vương, Thanh Dực Bức vương – có biệt hiệu là Tía Sam Long vương. Người này đã mất tích trên cả chục năm nay rồi.
Vô Kỵ nói:
– Người này ngôi vị còn trên cả ông ngoại thì chắc ông ta võ công phải cao cường lắm. Không hiểu tại sao lại bỏ đi như vậy.
Dương Tiêu liếc nhìn Phạm Dao một cái thật nhanh rồi đáp:
– Mỗi Hộ pháp có một tài nghệ đặc sắc riêng. Nhưng đặc biệt là Tía Sam Long vương chính là một người đàn bà, mà lại là người nước Ba Tư chứ không phải là người Trung Hoa. Nàng nguyên là một thánh nữ của tổng đàn Minh giáo bên sứ Ba Tư phái sang, sau đó được Thạch giáo chủ nhận làm con nuôi. Vì thế nên ba Hộ Pháp vương kia đều đồng lòng chịu lép vế nằm dưới danh hiệu của nàng là vậy. Sau đó mới có một câu xưng tụng tứ Vương trấn giữ Hộ pháp tứ phương của Minh giáo: “Tía Bạch Kim Thanh, Sam Mi Mao Dực, Tứ Vương Hiển Danh, Long Ưng Sư Bức”. Nhưng người đứng đầu lại là một nữ vương.
Vô Kỵ nghe vậy thì ngạc nhiên:
– Thế kia à… Không ngờ Tía Sam Long vương lại là một người đàn bà.
Dương Tiêu gật đầu:
– Thưa giáo chủ, thật ra lúc đó, Tía Sam Long vương là một người con gái rất trẻ đẹp, nàng phải lòng một người ngoại giáo khiến mọi người đều bất bình. Tuy ai nấy đều ngăn cản, nhưng nàng ta nhất định cưới người đó làm chồng, ngay cả Thạch giáo chủ cũng không thể nói sao cho nàng đổi lòng được. Đám cưới xong là nàng theo chồng đi đâu biệt tích.
Vô Kỵ liền quay qua hỏi Phạm Dao:
– Thế thì Phạm hữu sứ sau mấy chục năm bôn ba, hữu sứ có nghe tin tức gì của Tía Sam Long vương hay không?
Phạm Dao ngập ngừng, ậm ừ đáp:
– Thưa giáo chủ…tôi không… chẳng biết… tôi không hề nghe gì về nàng cả…
Vô Kỵ bèn nói qua chuyện khác:
– Tôi sẽ đi hải ngọai đón nghĩa phụ về trong nay mai. Một nhà đoàn tụ, thật là vui sướng.
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu đồng ý.
Rồi chàng hỏi Dương Tiêu:
– Dương tả sứ vẫn không ngại ngùng gì về vụ của em Bất Hối chứ hả?
Dương Tiêu gật gù:
– Tôi cho đây là một cơ hội tốt để Minh giáo và Võ Đang giao thân tương trợ. Vả lại đó cũng là ý muốn của Bất Hối, tôi không cản.
Vô Kỵ nhớ lại hôm qua, khi Viễn Kiều, Liên Châu tới để đem Lợi Hanh về Võ Đang dưỡng thương thì Bất Hối tìm chàng mà nói:
– Thưa giáo chủ, xin giáo chủ cho thuộc hạ hỏi một điều.
Vô Kỵ thấy hai mắt nàng ướt đẫm nước mắt, có vẻ ngập ngừng thì chàng nói:
– Bất Hối, tuy hai ta xa nhau gần chục năm nay, nhưng tình thân vẫn như thuở nào. Sao em lại e dè, khách sáo như vậy?
Bất Hối nắm lấy tay chàng mà nói:
– Vô Kỵ đại ca… xin giáo chủ cho phép em được xưng hô như vậy… tuy bao năm xa cách, nhưng lúc nào em cũng nhớ tới đại ca, coi đại ca như một người anh ruột. Nay gặp lại, em mừng vô cùng, nhưng em lại không có dịp để tâm sự với đại ca, xin đại ca đừng trách.
Vô Kỵ lắc đầu:
– Tất nhiên là anh không trách em rồi, em đừng để ý vào chuyện đó nữa. Em muốn hỏi anh điều gì vậy?
Bất Hối nhìn chàng nói tiếp:
– Mẹ em trước khi chết, muốn em có ngày nay nên đã nhờ đại ca đem em về với cha em. Sau bao nhiêu gian khổ, vạn trùng nguy nan, nếu không có đại ca thì em đâu có ngày nay. Điều này em bao giờ cũng ghi nhớ. Mẹ em dưới tuyền đài chắc chắn cũng không quên ơn này đâu.
Vô Kỵ bóp lấy tay nàng mà nói:
– Anh mà không đưa em tới Tây Vực thì làm sao mà anh gặp cơ may học được Cửu Dương chân kinh để có thể tránh cái bạo bệnh của Huyền Minh hàn khí mà sống tới ngày nay cho được? Bất Hối, em đừng có nhắc đến chuyện ơn nghĩa này nữa.
Bất Hối mím môi lại, hỏi chàng:
– Nhưng có một điều… Đại ca… có phải lúc trước… mẹ em… không tốt với Hân lục hiệp… phải không?
Vô Kỵ lắc đầu nói:
– Mấy chuyện của người lớn, sao em quan tâm đến làm gì? Vả lại đó là chuyện xa xưa, nên quên đi, cho nó đi vào quá khứ. Không nên vấn vương vào nó nữa. Em còn có cả một tương lai trước mắt, bao nhiêu điều phải làm, phải lo. Em còn phải nghĩ tới thân mình nữa chứ.
Bất Hối nhìn thẳng vào mắt chàng, nước mắt chạy quanh:
– Vậy thì em đã nghĩ kĩ rồi. Vô Kỵ đại ca… em đã nhận lời… theo Hân lục hiệp đi về Võ Đang rồi…
Vô Kỵ nghe nói vậy thì chợt nhớ tới cảnh Lợi Hanh uống lầm thuốc “Hoả Tiềm Hoan” đè Bất Hối xuống mà làm tình không ngừng, cho đến khi kiệt sức mà vẫn không tha. Chẳng lẽ sau cơn hành dâm đó, Bất Hối đã cảm thấy mình đã tùy thuộc vào Hân Lợi Hanh hay sao? Chàng thở mạnh, bàng hoàng:
– Em… cô… em có chắc chưa?
Bất Hối gật đầu:
– Em chắc rồi… Mẹ em dã làm ông đau đớn… nhưng ông là người tốt… ông ấy thương em… mà em cũng thương ông ấy nữa…
Nói xong, Bất Hối mỉm cười qua màn lệ. Hình như nàng lộ vẻ vui mừng là đã có dịp thố lộ ra hết tâm tư mình cho Vô Kỵ biết vậy. Bất chợt, nàng quay người bước nhanh ra ngoài, để lại Vô Kỵ đứng bần thần, bỡ ngỡ nhìn theo. Hoá ra nàng thương yêu Lợi Hanh là cũng vì Hiểu Phù mà ra chứ không phải lí do nào khác. Ngay hôm đó Bất Hối đi theo Lợi Hanh lên núi Võ Đang.
Nhớ tới đó, Vô Kỵ thở dài, buồn vui lẫn lộn. Bất Hối đối với chàng quả thật như là một người em gái. Nhưng tình anh em này, ngay từ khi hai người còn nhỏ, đã có điều khúc mắc rồi. Chàng là người đã làm tình với cả mẹ lẫn con. Mẹ trước, con sau – làm đủ kiểu, không thiếu trò gì. Cuộc hành dâm nào cũng tràn đầy hứng tính, đam mê, cuồng vã. Sau đó chàng biết là tình cảm giữa chàng với Bất Hối rất còn phiên phiến. Nó chưa đến độ say ngất như giữa chàng với Cửu Chân, nó cũng chưa đến độ thân tình như giữa chàng và Linh Nhi, mà nó cũng chưa đến độ nồng thắm như giữa chàng với Chỉ Nhược. Điều đó dễ hiểu vì Cửu Chân dâm đãng, cho chàng đút vào tất cả các lỗ, kể cả lỗ đít, còn Linh Nhi thì trần đời, sẵn sàng thỏa mãn chàng, không ngại chuyện sờ chim bú củ, và Chỉ Nhược thì say mê trao cả trinh tiết một đời con gái cho chàng.
Có lẽ lí do chính là chàng đã làm tình với Bất Hối trong lúc nàng còn quá nhỏ, tình cảm trẻ thơ còn hời hợt. Nay nàng đã lớn, hiển nhiên là phải có một đời sống, một cảm khoái riêng tư, mà trong đó chàng dự phần rất ít. Cái chuyện nàng đã theo Lợi Hanh để trao thân gửi phận suốt đời là do chính nàng tự ý lựa chọn, đó là một điều tốt cho nàng, không thể chối cãi được. Nhưng không hiểu sao Vô Kỵ vẫn thấy thương tiếc trong lòng.
Chàng thẫn thờ đưa chén rượu lên uống một hơi hết sạch…
Ăn uống no say xong, Phạm Dao đưa Vô Kỵ, lúc đó nửa say nửa tỉnh về khách sạn an nghỉ. Đứng trước cửa phòng, Vô Kỵ gõ nhẹ mấy cái. Có tiếng lích xích loang xoang vang lên rồi cánh cửa hé mở ra. Khuôn mặt trẻ đẹp của Tiểu Siêu ló ra ngoài. Thấy Vô Kỵ, nàng tươi hẳn mặt lên, hai mắt xanh tươi lóng lánh. Nàng nhoẻn miệng cười làm lộ hai đồng tiền lên trên má khiến mặt nàng đã xinh đẹp rồi trông lại càng có duyên thêm. Nàng mở rộng cửa ra rồi reo lên:
– Thưa giáo chủ đã về!
Rồi nàng thấy chàng chếch choáng hơi men, mặt mũi đỏ gay thì nàng vội nói:
– Để cháu pha nước cho giáo chủ rửa mặt nhé.
Phạm Dao thấy mặt của Tiểu Siêu thì ông bất chợt la lên:
– Ủa… con nhỏ này… con nhỏ này…
Tiểu Siêu trợn mắt lên, nhìn ông ngạc nhiên. Phạm Dao ngẩn người một tí rồi quay người bước đi, miệng lẩm bẩm:
– Không phải… Giống quá… thiệt tình giống quá…
Tiểu Siêu dương cặp mắt to tròn lên, nhìn theo Phạm Dao mà không hiểu gì cả.
Vô Kỵ nhìn xuống sợi dây xích cột chân Tiểu Siêu mà nói:
– Tiểu Siêu, ngày mai tôi đưa cô đi gặp Triệu cô nương mượn Ỷ Thiên kiếm cắt đứt sợi xích này cho cô nghe.
Tiểu Siêu nghe vậy thì cả mừng. Nàng reo lên, mắt xanh hí hửng, miệng cười có lúm đồng tiền:
– Nếu được như vậy thì cháu rất mang ơn giáo chủ. Bỏ được cái sợi dây vướng víu này thì thật là nhẹ người.
Trong cơn say rượu, Vô Kỵ nhìn thấy Tiểu Siêu vui mừng, mặt mày hớn hở, thật là xinh đẹp muôn phần. Người chàng đang hâm hấp vì hơi men, nay bỗng lại nóng bừng vì cơn nứng. Cái cảm giác mất mát đi một Bất Hối buổi sáng thì bây giờ lại phải được đền bù bởi một Tiểu Siêu tối nay làm chàng rạo rực hứng tình, nổi dâm. Vô Kỵ thầm nghĩ mình đang lâng lâng vì chất rượu, bây giờ mà ôm được một Tiểu Siêu trẻ đẹp trong tay, làm tình với một thân hình bé bỏng mềm dịu đó một trận thì thật đúng là được nhập vào cõi thiên thai chứ không sai.
Chàng liền giả bộ loạng choạng bước vào phòng, làm như muốn té. Tiểu Siêu thấy thế liền đưa tay ra nâng đỡ chàng lại. Vô Kỵ thừa dịp vòng tay ra ôm luôn lấy người nàng. Tiểu Siêu để mặc cho chàng dựa vào người mình mà nói khẽ:
– Giáo chủ hôm nay quá chén rồi đó. Thôi để cháu đưa giáo chủ lên giường yên nghỉ.
Ôm được một thân người ấm áp, mềm mỏng trong lòng, mũi lại được hửi thấy một mùi thơm ghê hồn mà chỉ có trên người con gái trinh nguyên xử nữ, chàng sướng mê đi. Khi Tiểu Siêu dìu chàng tới đầu giường, đỡ chàng nằm xuống thì chàng kéo luôn người nàng theo. Cả hai người đều ngã xuống giường cùng một lúc. Tiểu Siêu kêu lên một tiếng:
– Aí….

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 06/07/2016 16:22 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Tình bạn keo sơn
Phần 26 Hội cũng khép chặt lấy chân của mình lại rồi khẽ rên lên:. Úi cho thật nhiều vào bên trong nữa đi Long ơi.. Hội thích.. Không thể nào chịu được nữa rồi đây này.. Híc híc.. Đã quá.. Cho sâu vào bên trong nữa đi nào.. Tôi càng cố gắng ôm Hội rồi đẩy con cặc của mình vào thật sâu bên trong nữa. Hội cũng cố gắng mà ấn cái lồn của mình xuống.. Một lúc sau thì con cặc của tôi cũng đã mềm nhũn hết cả lại. Hội mới khẽ khàng mà nhấc cái lồn ra khỏi con cặc tôi, những giọt tinh trùng khẽ nhỏ xuống tấm nệm. Hội nhìn tôi rồi mỉm cười mà nói:. Khiếp công nhận có vợ rồi mà cũng nhiều ra phết đấy nhỉ. Đầy ứ bên trong người ta rồi đây này. Khiếp quá đi cơ.. Thì lúc đấy bảo sướng cho nhiều vào còn gì nữa, bây giờ lại còn kêu, chỉ được cái vẽ chuyện thôi.. Hội cũng khẽ đưa nhẹ tay vào bên trong cái lỗ lồn của mình mà móc chầm chậm một chút cho dòng tinh trùng nhớt nhớt...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Đụ vợ bạn Truyện học sinh
Bùa yêu - Tác giả Hùng Sơn
Phần 26 Vừa lúc ấy, một tên thuỷ thủ to như con bò mộng leo về phía ba người. Y nói một tràng tiếng gì Mỹ Kim không hiểu, rồi thấy y cười hành hạch. Tuyết Lai quay lại nói với nàng. Y bảo anh Cai chia cho y một đứa tụi mình, chứ làm gì mà tham lam vậy. Chị có muốn đi với y đêm nay không? Mỹ Kim rùng mình, nói nhỏ vào tai Tuyết Lai: Trời ơi... nó to con như vậy đặng đè chết người ta hay sao? Tuyết Lai cười ròn rã, nói: Coi vậy chứ không phải vậy đâu chị. Mỹ Kim vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nói: Chịu thôi... chịu thôi. Tuyết Lai nấm tay Mỹ Kim mỉm cười. Vậy chị ở đây chơi với anh Cai. Em đi với nó nhé. Mỹ Kim liếc Cai một cái thực nhanh rồi gật đầu. Ừ, chi ở đây chờ em. Tuyết Lai quay lại nháy Cai một cái thực đ, nói: Em gửi chị Mỹ Kim cho anh đêm nay đó. Nói xong, nàng leo qua mấy bao gạo rân tới chỗ tên thuỷ thủ ngoại...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện ma
Đêm lạc thú
Phần 26 Trong giây phút bốc đồng muốn chiếm đoạt vì lòng dâm, lòng tham, Bính đã đụ Lựu nên bây giờ há miệng mắc quai. Chàng cứ ngỡ, chiếm đoạt cả hai chị em Nhàn thì chàng tha hồ đụ. Đêm đụ chị, ngày đụ em thì thần tiên biết chừng nào. Trời đã không thuận lòng tham dục vọng nên Nhàn đã cho chàng cắm sừng. Nàng đã banh lồn cho Đăng đụ một cách âm thầm và một ngày nào đó Nhàn sẽ đụ trai một cách công khai nếu nàng bắt quả tang chàng đụ thầm lén Lựu. Tưởng tượng Nhàn dang hai chân trên bàn ăn, Đăng chồm lên thân thể nàng rồi lọ mào cặc đút vào. Bính nhắm mắt lại như trốn chạy không dám nghĩ đến. Nhưng sự đời lắm nổi buồn đau, chàng càng trốn chạy thì hình ảnh ấy hiện ra rỏ ràng từ khi khởi đầu Đăng đụ Nhàn. Sự gì cố chóng quên thì càng ghi sâu là trường hợp hiện tại đang đến với Bính. Trong trí của chàng tới tấp hiện tình giàu Nhàn và Đăng... Bính nhớ rõ ràng... … Trưa hôm đó Bính không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chồng địt vợ Con gái nứng lồn thủ dâm Đụ với hàng xóm Truyện của kiều bào Truyện ngoại tình

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi