Phần 10
Kể ra Hà Anh cũng không muốn nhờ Loan gọi điện thoại cho Thắng như thế, nhưng cô thấy ngại gọi điện thoại đến nhà cậu bé lắm, không hiểu sao cô cảm thấy rất xấu hổ nếu phải nói chuyện với bố mẹ cậu bé, có lẽ trong thâm tâm cô cũng biết những gì cô đang làm với một cậu bé trong trắng như vậy là không phải. Từ hồi được giải toả nhu cầu bản năng sinh lý với Thắng đến giờ, Hà Anh như đẹp hẳn ra, trông cô tươi mơn mởn như cái cây được tưới đầy đủ nước, kể ra thì Thắng vẫn chưa đáp ứng được hoàn toàn nhu cầu của một người đàn và tràn trề sức sống như Hà Anh, nhưng cô thấy ngượng với cô bạn của mình, không dám hẹn Thắng thường xuyên quá, bởi vì cô nghĩ dù sao thì Thắng cũng cặp với cả Loan nữa, mình đòi hỏi nhiều quá thì không tiện, với lại như vậy thì khổ thân cậu bé, sức đâu mà học hành nữa. Mọi việc cứ như vậy được một thời gian thì Thắng đến kỳ thi, bố mẹ bắt học thêm liên miên, quản lý giờ giấc chặt chẽ, không đi đâu được cả. Với lại hình như bố mẹ Thắng cũng phát hiện ra chuyện gì đó thì phải, thấy Loan kể với cô như vậy. Thế là suốt mấy tuần này Hà Anh đành phải “nhịn” không gặp được cậu bé. Cô cảm thấy bứt rứt khó chịu trong người quá. Sáng hôm nay, lúc Hà Anh và Loan đi uống cafe với nhau, cô thú thật với cô bạn là đêm qua không sao ngủ được vì cảm giác thèm… Thế là cô bạn quái quỉ của cô cười phát lên, cô ta bảo sao không nói với cô ta ngay, để cô ta giới thiệu cho một người khác, gì chứ khoản đó thì cô ta lúc nào chẳng có dự trữ vài người. Ngẫm nghĩ một lát, rồi Loan bảo cô:- Được rồi, để tớ giới thiệu cho cậu một thằng này hay lắm, tên nó là Vũ, trắng trẻo đẹp trai lắm, là sinh viên trường Ngoại Thương, thằng này hay lắm, chỉ có điều… mà thôi tớ chẳng giới thiệu nhiều, cậu cứ thử đi rồi biết, đảm bảo là cậu sẽ thích mê thằng bé. Vừa nói, Loan vừa tủm tỉm cười nhìn cô với ánh mắt bí mật tinh nghịch. Hà Anh đỏ mặt ngượng nghịu hỏi bạn: – Nhưng mà…cậu biết rõ thằng ấy chứ, nó biết giữ mồm giữ miệng đấy chứ, nó có ngoan không, mọi việc hoàn toàn yên tâm cả đấy chứ, mà cậu quen nó lâu chưa?Loan cười gật đầu:- Cậu yên tâm đi, tớ đâu phải là người không cẩn thận, tớ cũng phải lo giữ cho tớ chứ, việc này thì tớ kinh nghiệm rồi, tớ mà đã nói là OK, thì mọi việc cậu không cần phải lo nghĩ gì nữa, thằng này ngoan ngoãn lắm, nhà ở Hải Phòng lên đây học, tớ biết rõ lắm.Nói đến đây, Loan cười tít cả mắt vẻ rất lẳng: Thú thật với cậu, tớ và nó cũng “ấy” nhau lâu rồi chứ chẳng phải mới đâu, thuộc loại bồ ruột của tớ đấy, thân cậu lắm tớ mới nhường cho cậu đấy. Hà Anh nghe Loan nói cũng có vẻ thấy yên tâm, thế là cô đồng ý. Loan hỏi là Hà Anh có muốn gặp mặt Vũ làm quen trước không thì cô ta gọi cậu ta đến uống nước luôn, từ chỗ nhà cậu ta ở đến chỗ này cũng không xa lắm. Hà Anh cũng muốn xem mặt cậu ta xem ra sao nên cô gật đầu. Loan liền bấm điện thoại di động gọi. Chỉ chừng 15 phút sau là cậu bé nọ đến. Đó là một cậu bé rất trẻ, đẹp trai sáng sủa, tóc để ngôi giữa, chắc chỉ là sinh viên năm thứ hai thứ ba là cùng, vóc người cậu ta cao hơn Thắng một chút, cơ thể cân đối khoẻ mạnh nhìn rất thích. Loan cũng chỉ đơn giản là rủ cậu bé đến uống nước thôi chứ chưa đặt vấn đề gì cả. Trò chuyện với Vũ, Hà Anh thấy cậu ta có vẻ rất ngoan ngoãn lễ phép, thậm chí rụt rè, chẳng khác gì Thắng cả. Trò chuyện một lúc lâu thì cậu bé lễ phép xin phép Loan và Hà Anh là cậu ta phải về để đi học không thì muộn giờ. Cậu ta đi rồi, Loan mới hất hàm hỏi Hà Anh là cô thấy cậu bé này thế nào. Hà Anh gật gù khen cậu bé là hiền ngoan, nhưng hơi nhút nhát. Loan nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch, cười phá lên định nói một cái gì đó, nhưng lại thôi. Ngay thứ Bẩy tuần đó, Hà Anh nhờ Loan hẹn Vũ đến nhà mình. Hôm đó từ sáng cô đã đưa đứa con nhỏ đến gửi ở nhà bố mẹ chồng. Đúng giờ hẹn cậu bé nọ đến. Cậu ta có vẻ rụt rè ít nói, nhưng Hà Anh thấy ánh mắt cậu ta ánh lên vẻ hào hứng nôn nóng như chỉ muốn nhẩy xổ vào cô ngay. Hà Anh đâu còn bỡ ngỡ gì cái việc này nữa kể từ khi cô gặp Thắng nên cô chủ động trò chuyện vui vẻ với Vũ cho cậu ta bớt e dè xấu hổ. Trò chuyện một hồi lâu, Hà Anh thấy cậu bé này có vẻ nhút nhát quá, chẳng dám nói gì với cô về chuyện đó cả, thế là cô đành phải chủ động vậy, mặt hơi ửng hồng lên, Hà Anh ngượng nghịu nói:- Bây giờ…chị em mình…lên trên kia nhé…em đừng ngại gì nhé, cứ tự nhiên thoải mái…chuyện này cũng bình thường thôi mà.Cậu ta không nói gì mà chỉ mỉm cười vẻ xấu hổ gật đầu. Hà Anh cầm tay dắt Vũ lên trên phòng ngủ. Bàn tay mềm mại của cậu ta nắm chặt lấy tay cô vẻ trìu mến như tìm sự che chở bao dung. Lên đến nơi, Hà Anh bảo Vũ có muốn đi tắm thì đi tắm trước đi. Cậu ta gật đầu vẻ bẽn lẽn nhưng đòi Hà Anh vào tắm chung một thể với cậu ta. Hà Anh mỉm cười trước sự bẽn lẽn của cậu trai trẻ, cô gật đầu, tắm chung thì tắm chung, đằng nào lát nữa chẳng trần truồng với nhau, có gì mà phải ngượng nữa. Vào đến phòng tắm, họ cùng cởi quần áo ra. Lần đầu tiên được nhìn thấy cậu bé trần truồng, Hà Anh thấy mặc dù cậu bé này trông cao ráo thư sinh, nhưng khi cởi quần áo ra mới thấy cơ thể tuy thon thon cân đối nhưng cơ bắp săn chắc căng phồng, chắc hẳn cậu ta tập thể thao thường xuyên, nhất là cái bụng săn chắc nổi gồ lên từng múi cơ, chắc là phải tập thể dục nhiều lắm mới được như vậy.