Tôi cáu tiết hét lên: Con đã làm gì mà mẹ đem bụng bão ra bắt con nhận. Vừa nói tôi vừa vỗ bụng ộp ộp, ra cái điều mình cóc dấu lén gì nên chẳng sợ. Mẹ ngớ ra, hai mắt thao láo nhìn tôi không chớp. Mẹ thở dài sườn sượt, nói chua nói cay với tôi: Tao đến chịu cái nước lừng khừng của mày, nói thì nói toạc bố nó ra, còn ấp úng thì ai đoán mò cho nủi.
Tôi lại phải e hèm mấy bận, rặn mãi mới lép nhép: Tại cái ảnh nó làm con xây xẩm cả mặt mũi, con chả hiểu gì sất, lần đầu tiên con thấy cái vẻ thô bạo của nó mà khiếp. Mẹ gắt như mắm tôm: Thô bạo hay chả thô bạo thì mày phải kể tao mới hiểu, còn mày dấm da dấm dớ thì đến tao cũng bù trất theo.
Đến phiên tôi cũng rướn giọng lên như mẹ: Khốn nỗi, ai đời con có thấy đàn ông hành hạ phụ nữ ra sao đâu mà biết. Đằng này cái thằng chết giẫm nó đè con bé như chực ăn tươi nuốt sống nhau, hai giò bị nó xách nhỏng lên và giúi cái cục gì như thỏi sắt nguội vào háng con bé.
Mẹ hét rầm rầm: Chết bu cả nút rồi, ở đâu mà chúng lấm la lấm lét truyền cho nhau cái món chết tiệt đó? Mẹ vỗ bạch bạch hết vào mông lại vào đít, đỏ lửng cả lớp da lên và mẹ than van: Đúng là lũ giặc! Thời buổi chi toàn chuyện bậy bạ.
Tôi ù đặc ruột, nên nhong nhóng hỏi dò mẹ: Con nhìn thấy sao thì kể để mẹ biết, mẹ lại la rầm lên, thôi con chả nói nữa. Tôi nguây nguẩy choàng dậy, mẹ quay ngoắt lại giữ lấy tôi: Mày định đi đâu, mày chưa kể xong mà đã định lỉnh hả.
Đúng là các cụ vừa có oai, vừa có phép tắc. Cụ chả thiết đậy che gì nữa mà nhồm nhồm lên bắt tôi phải nán lại thêm. Tôi nghe mẹ lẩm nhẩm: Mày phải nói cho hết, đầu đuôi tai nheo, cấm được dấu tí gì, thế tao mới nắm trúng mạch mà gỡ rối cho mày, đừng qua mặt tao mà tàn đời, con ạ!
Tôi thiệt hết biết với măn. Tôi gãi muốn tróc da đầu, rụng hết tóc, mà bí rị không đoán ra. Mẹ lại hối: Mày kể tiếp đi chứ, sao lại ngọng như bị nghẹn hột thị vậy. Tôi phải xoay xoay đầu óc mãi để lựa một chiều xuôi rót, chỉ thấy mẹ nhắn nhe: Ngoan, kể cho mẹ nghe.
Vậy là tôi có dịp nhìn toàn vẹn thân hình mẹ, chỗ cao chót vót như đồi, chỗ lìn lìn như con lạch lách len giữa rậm cỏ, chỗ thè le ra tựa thằng bé ăn vụng, nuốt vội nuốt vàng, nên miệng không khép kín được. Hai vú mẹ lừ lừ một đống ngùn ngụt, chúng ngóc ngách soi xuống cái bụng xếp nếp những mỡ lẫn da, như một cửa hàng giàu các món bày ra để khách chọn.
Tôi nhoang nhoáng nói một hơi, cốt để xong nợ rảnh tay: Cái thằng trông như trâu mà vần con bé đến tội. Tuy trong ảnh mà con thấy chị nhỏ mặt nhăn đau đớn, còn thằng giặc thì vừa vác vừa giúi giụi đâm. Con đồ chừng con nhỏ đau thốn tợn mà không dám la lối một lời.
Mẹ có vẻ chăm chú nghe, gật gà gật gù cái đầu như suy nghiệm. Hai mắt mẹ lim dim, tôi nghĩ mẹ đang buồn ngủ. Tôi vừa lấy hơi thì đã nghe mẹ nhắc: Tao vẫn thức nhé, tao vẫn nghe mày kể, đừng tưởng tao thăng mà định lủi nghe mày.
Lại một phen tôi trầm trầy trầm trật đến khổ. Tôi lại nặn bài: Có điều là cái của khỉ của thằng nhóc nó dài quá khổ, nên con bé chừng đã ngoạm đầy lỗ mà vẫn thừa ra một khúc, gân guốc thất kinh. Mẹ hét lên như chính mẹ gặp nạn: Cơ khổ chưa, tội nghiệp con bé.
Rồi mẹ thở dài thườn thượt, tôi chẳng hiểu mẹ đang nghĩ ngợi gì. Lâu thật lâu, tôi mới nghe mẹ lầm bầm: Mày chớ dại mà nghe mấy thằng bá láp nịnh nọt để nó đục thủng mẹ nó đời. Mấy thằng đó nó có nghề, có của ăn của để, nó sa vào chỗ nào, nhẹ thì bị tóe máu, còn không đến phải vào ra bệnh viện chạy chữa không ngưng, mẹ bố nó ra, đồ đạc gì xuệch xoạc, làm rơ đùm, nhão bạc đạn, mẻ răng cưa, tà ốc vít phụ nữ hết trơn.
Tôi chỉ mới thoáng nghe mẹ nói thôi mà đã điếng ệc hồn ra, nhưng vì muốn tỏ tường sự việc nên gạ bỏ nhỏ mẹ: Vậy thì phải làm sao hả mẹ? Có vẻ mẹ muốn dạy con gái kiểu nước đôi: Thì trông vào phước nhà thui, chứ sao nữa. Khi mày lớn lên có người hỏi thì phải gả, còn cái củ lẳng của nó mấy ai có thể bắt nó phải cởi ra cho khám mà biết kích cỡ thế nào. Chả lẽ gả bán rồi, nghe con gái than kêu rinh lên đau tì, đau háng lại gọi bên nhà trai ngưng không giao thiệp nữa.
Tôi nào thấy thỏa mãn lối xử sự ẫm ương như thế nên văn lại hỏi: Chả nhẽ suốt đời con đành chịu khổ mãi sao? Mẹ cũng bí lây: Chứ mày bảo phải làm gì chớ! Nó cưới hỏi mày đàng hoàng, ràng buộc nhau vì giấy tờ giá thú, mày có chạy đằng trời, nó cũng níu lại ngon ơ!
Tôi rùng mình ơn ớn, nói như nói với ai “con hổng chịu đâu!” Mẹ thấy thương nên xoa dịu: Thì tương kế phải tựu kế, con ạ. Biết nó ngoại hạng như vậy thì phải nhỏ nhẹ van xin để nó từ tốn mà đừng chọc như chọc khe, chứ còn cự nự hay bỏ trốn là chết.
Tôi vùng vằng cãi bằng được: Mẹ nói nghe dễ thì thôi, nhưng đám giai lúc hứng lên mà bảo nó từ mới tốn, chắc còn lâu. Tay nào cũng hùng hục, thấy hũ mắm tôm là cay điếc mắt, điệc mũi lên rồi, ai giỏi giữ không bị các bố hành, con cứ gọi là thánh.
Mẹ ra chiều tư lự nên chỉ giặm vô “ừ nhỉ, ừ nhỉ” và nói vuốt con gái: Âu là tại cái số trời trao cho ai đành chịu vậy. Song mẹ lại nói lấy được: Gia đình ta ăn ở hiền lành, chắc số mày không lem luốc như mõm chó thế đâu mà lo.
Thế là mẹ cười hích hích, thật vô tư, hào sảng. Tôi cũng méo xệch ra mà hùa vào, chứ biết làm sao bây giờ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuổi động cỡn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex cho con gái |
Ngày cập nhật | 26/04/2020 01:03 (GMT+7) |