Tôi ương ngạnh ngồi thốc dậy, để mặc không che đậy gì cả. Chú càng lúng túng hoảng hồn, một hai khuyên can tôi: Cháu đừng làm thế, không nên. Tôi vênh váo bất cần, hai tay đập túi bụi vào chú mà thét: Cháu cứ làm để xem chú xử sự ra sao?
Tôi gào lên giận dữ: Cháu hận chú, cháu ghét chú. Tội nghiệp, chú vò đầu bứt tai nhoang nhoáng, hàm râu chớp lia chớp lịa. Tôi vẫn xấn tới đấm chú thùm thụp, hét như cái còi: Tại sao chú đang nằm với cháu lại bỏ đi.
Chú lụ bụ nói chẳng ra hơi: Chú sang bên mẹ để cháu ngủ yên giấc. Tôi càng bực tợn nên mỉa mai: Phải, chú sang bên đó ôm ấp mẹ cháu sướng hơn, còn cháu phận con nít, sá gì. Chú nhăn nhó như cắn phải quả ớt hiểm: Cháu nghe chú, mặc quần áo vào đi, kẻo bất chợt mẹ sang, coi không được.
Tôi làm già thách thức: Mẹ sang thì cứ sang, cháu sợ gì. Cháu thích để toang hoang như thế cho chú mất mặt. Ai bảo chú lừa cháu để cháu ngủ rồi chú lẻn đi. Chú năn nỉ thiết tha: Thôi mà, đừng cau có, con gái ai lại tồng ngồng như ma dại, người ta lại nghĩ là cháu điên.
Tôi bị chạm nọc nên càng quá quắt: Cháu điên thì đã điên rồi. Nhưng người lớn làm cháu mất tin tưởng thì cháu phá tung lên như thế cho hả. Chú đưa mớ áo xống đã thu vén dụ dỗ tôi: Này, cầm lấy mặc vào, ngoan, chú cưng.
Tôi chống đối ra mặt: Chả cưng thì đừng, tôi thích trả thù cho chú chuế. Chú nghe tôi bướng bỉnh thì định bỏ đi. Tôi choàng lên ghịt chú lại và nằm phóc lên đùi chú. Tôi lăn lộn, cốt khoe hết của nả tôi đang có cho chú thấy.
Chú khổ sở kêu lên từng chặp: Cháu làm chú khó chịu. Tưởng là để cháu nằm nguyên một giường, ai dè cháu đổ quạu, mắng chú như mưa. Tôi bãi buôi cãi: Ai mắng chú, nhưng cháu cần có người ôm để đỡ sợ mà chú nỡ bỏ bê chạy sang ôm mẹ cháu, để cháu trơ vơ một mình.
Sẵn đà tôi móc máy nói kháy chú luôn: Phải rồi, mẹ người lớn đẫy đà hơn nên chú săn chú đón, còn cháu trẻ con chú để ý tới làm gì. Tôi xốc tung cặp vú lên, nhún đùng đùng trên nệm, chim cò gì cũng muốn bay tá lả túa lủa, chú càng kinh thiên động địa cả lên.
Chú chạy chữa lỗi lầm: Chú biết rồi, bận sau chú nhớ không bỏ rơi cháu nữa. Ngoan, tha cho chú đi, mặc áo vào rồi chú cháu mình nói chuyện đàng hoàng mới ổn. Tôi có vẻ chưa bằng lòng, chú kiên nhẫn cầm cái áo và cái quần nhong nhóng đợi.
Tôi nói bâng quơ như không kể gì đến chú: Mặc hay chẳng mặc thì cũng thế. Có lót liếc gì đâu mà gọi là che với đậy. Thà để tông hổng thế này đỡ phải tưởng tượng, trời sinh ra phận gái ai chả vậy, càng nết na làm dáng càng tổ khích động đàn ông con giai sàm sỡ.
Chú biết tôi hờn mát nên kín tiếng cho xong. Tuy vậy tôi vẫn cố tình trêu chú. Tôi vồ lấy bàn tay chú đặt lên một bên vú tôi, hỏi xỏ xiên: Chú rờ thử xem của mẹ hay của cháu, món nào chú thích. Chú ơ hờ bàn tay như cục bột nhão, tôi càng ấn day sát sàn sạt gây ấn tượng nơi chú mới ưng.
Chú lãng đãng rên: Khổ thân tôi, sao nặng nợ thế này. Tôi lặp lại lời chú trong khi miết đè lòng bàn tay chú lên quầng vú. Tôi chợt nhận ra cả hai núm vú mọng lên, dù tôi mới khích chú nơi một vú thôi. Mấy ngón tay đâm quờ quạng, chú đờ đẫn một phen, hai phen rồi nhúc nhích và xoa xoa đều khắp.
Tôi nhắm mắt lại, thả lỏng hồn. Tôi phiêu dạt theo những đầu ngón tay kỳ diệu bắt đầu vọc xới trên thịt da non của tôi. Hai bầu vú càng dầy, càng thêm nặng, chú hết còn sững sờ mà đã di động vờn vuốt quanh quanh.
Tôi rướn ưỡn lên, cặp vú càng ửng lên tròn lẳn. Chú lừ nhừ điều gì trong cuống họng. Tôi lim dim chịu đựng sự giày vò để tìm ra cảm giác. Các ngón tay chú giờ đã biết nhanh nhạy, níu bắt lấy đầu vú tôi kẹp nhẹ và xoe xoe.
Bất giác tôi rên lên khe khẽ. Chú cũng hưởng ứng rên theo rồi người chú thoắt cúi xuống đặt nhẹ một cái hôn lên miệng tôi đang he hé…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuổi động cỡn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex cho con gái |
Ngày cập nhật | 26/04/2020 01:03 (GMT+7) |