Chưa chi, Bốn lại ỏn ẻn vuốt giận : thôi mà anh, mình gặp nhau chóng vánh, đừng xài xể nhau mất thì giờ. Anh phẻ chưa, mình xáp bận nữa đi anh. Cha mẹ ơi, cô ta làm như tôi là cái xe, cứ máy bớt nóng là chạy văng mạng được. Tôi từ chối, Bốn đeo tôi cứng ngắc. Cô chà hai vú rào rào lên lưng tôi, còn quì lom khom làm cặp vú đụng rỉnh rảng lên sau gáy, có lúc cô ôm lấy đầu tôi, hai vú gác hai bên vai như hai trái mít non lủng lẳng tôi đang vác.
Tôi phải hứa hẹn : để bữa khác, bữa nay đuối rồi. Thực ra, tôi cũng muốn xài Bốn một hai lần nữa, nhưng ớn kiểu bạt mạng của cô mà đành nuốt cơn thèm vô bụng. Bốn có vẻ bất mãn nên dùng chước lấy thân mình trần truồng cô để lung lạc tôi. Cô loi nhoi xoay ra trước, trèo kéo ra sau, xê dịch tấm thân trần truồng cho tôi ngắm, lắc lắc hai vú cho tôi dòm, và ngửa ển người ra cho tôi hổng bỏ sót chỗ háng cô.
Tôi nghĩ dây dưa ngồi lại thì chỉ có từ chết tới bị thương thôi, nên dứt khoát đứng lên nói lảng : thôi, anh dzìa, kẻo má đám nhỏ nghi ngờ, lần sau mình gặp lại. Bốn phụng phịu mà làm cao hổng giữ, Tôi nhân cơ hội nhanh chưn dông luôn.
Sau này gặp lại, nàng trút hết bực dọc lên tôi mãnh liệt. Nàng chê tôi chơi mà sợ, nàng phỉ phui tôi thiếu can trường, tôi ừ ào cho xong. Vậy mà Bốn không quên tôi được. Càng thấy vẻ nhởn nhơ của tôi thì nàng càng bứt đầu bứt tai kêu réo : tui ăn phải bùa ngải gì của ông hổng biết, cái mặt ông thấy ghét mà sao chẳng quên được, cha ơi.
Thế là Bốn co kéo áo tôi, đánh òm òm vô tay vô chưn và hành hạ đã lại ôm vùi lấy tôi mà khóc. Tôi nao núng cả người. Nàng bấu víu lấy tôi bắt hứa hẹn hổng bỏ bê cô. Tôi như thằng bù nhìn mặc cô lay lắc sao cũng đặng, chớ biết nói năng sao bây giờ.
Trong thâm tâm tôi thiệt tình cũng còn ham Bốn. Nếu không thì mò tới chỗ hẹn làm chi, nhưng bên cạnh lòng thương tôi cũng ngán cái nước ẩu liều của Bốn. Nhiều khi muốn dùng lời nhẹ nhàng hỏi han và chỉ vẽ cho Bốn mà tôi ngại quá. Tôi chưa ngọt ngào mà Bốn đã lụy rất sâu. Nếu tôi còn tỏ ra êm ái, chắc Bốn giữ chặt hổng thả thì bỏ bu.
Chẳng hạn, tôi muốn hỏi dò nguyên do tại sao tâm lý người chồng của cô thờ ơ trước một thiếu nữ quá ngon như Bốn. Thiệt là cảnh đời tréo ngoe vô cùng. Dường như con người ta lúc nào cũng không bằng lòng với thứ gì mình đang có.
Nhiều lần, nhìn ngắm Bốn rồi về nhà tôi tìm cớ loanh quanh hỏi dò tâm lý vợ. Tôi làm như vô tình đi lòng vòng đâu từ xa lắc xa lơ rồi mới bò lần vô câu hỏi muốn biết. Bà xã tôi chăm chú nghe, nhưng lần nào trước khi trả lời đều bỏ nhỏ : coi bộ ông có bồ hay sao mà để ý chuyện đàn bà dữ. Tôi phải mau mồm mau miệng chối lia.
Tuy vậy bà xã cũng giảng : đàn bà ví như cái hoa có thì của nó. Còn đàn ông như kẻ vô tình lang thang bạ đâu xâu đó. Đàn ông có thể thương đậm, nhưng xa là quên cũng mau, còn phái nữ yêu ai là chôn chặt đáy lòng cho tới chết. Cho nên, thứ tình cũ là khó rã ra được. Tôi ngẩn tò te ngồi nghe, bà xã bất chợt quay bài : mà tui hỏi thiệt ông đang dính vô cái thứ tình cũ này hả. Tôi hết hồn, làm tỉnh chống chế.
Tôi nói với bà xã : tại thấy có nhiều người lịch sự ghê nơi mà sao bị chồng lơ là mới đáng trách. Để bả khỏi nghi kỵ, tôi ôm bả nịnh rần : như em đây nè, ai mà lãng quên cho nổi. Bà xã tôi háy hó đẩy ra : đừng lộn xộn, đang nói chuyện đứng đắn lại lăn vô cợt nhả ngay được.
Tôi dòm trước dòm sau, hổng thấy đứa nhóc nào nên nưng hai tay bợ ngay vô cặp vú bả măn lùm xùm. Vợ tôi đập chí chát nhưng hổng né tránh. Tôi tưng tưng hai vú, hồi này nó nhúng dữ à nghen. Tôi nói ý đó với vợ, bả cho biết : ối, con cái nó bú, lại thêm cái miệng ông cũng phụ vô nữa thì thứ nào hổng chảy. Tôi nịnh bả xanh dờn, tôi nhấc cái chéo áo bả lên chui đầu vô. Bả vùng vằng đẩy xô, hàng nút bấm rớt rẹt rẹt, nguyên cái chuối chiên lù lù ra nằng nặng.
Tôi chúi mặt vào, hai tay bụm cặp vú và hít như điên. Bà xã kêu chí chóe : cha nội dê có căn. Làm bộ hỏi ba điều bốn chiện là nhào dzô măn với bóp. Tôi nhõng nhẽo như con nít, bà nhèo nhẹo rồi cũng ngỏ ý : cha làm ơn vô trong buồng rồi muốn gì thì muốn. Cha mò bậy ở đây thình lình sắp nhỏ dzìa thì thúi mặt.
Tôi quính lên cứ bợ nguyên mâm mà lôi tuột bà xã đi. Bả cũng hối hả chạy theo như sợ thằng hầu hơ hỏng làm rớt cặp vú xuống đất.
Biết tôi có tánh ưa bốc hốt, ẩu xị, chộn rộn, nhưng bà xã vẫn càm ràm vì thấy tôi lụp chụp lôi kéo bả. Vừa vô tới buồng, tôi đã ngấu nghiến đè bả ra, tay mằn tuột mấy hột nút áo, quáng quàng vừa lật cái chuối chiên lên vừa lòn tay ra sau lưng mở tách cái khóa gài. Bà dòm cái mặt chảy xuội của tôi mà nẹt : cha ơi, mới sáng sớm mà thèm dzú lãng xẹt. Cha ẩu có căn, nhưng cũng làm ơn làm phước coi chừng sắp nhỏ dùm cái, ai đời giữa nhà mà cha đè tui đòi bú thì chết ngắc cả lũ còn gì.
Tôi hổng thèm trả lời bởi vì tôi đang nghĩ tới Bốn. Tôi muốn thử áp dụng trò xấn xổ tấn công coi mấy bà chống đỡ ra sao. Tôi trật cặp vú bà xã lên, hai tay bóp vần như nhào bột, tôi làm mấy cái núm dzú ọp ẹp lần xần. Bà xã có vẻ chưng hửng sao tôi làm móp hết mớ dừa của bả. Tôi hụp lặn vô vừa hít vừa hun, vừa cà rà môi lên quầng mà bặp mà nút, bú xọp xọp.
Bà xã xà nạnh như heo mẹ bị phá, lưng nhổm lên, phụ hai tay bưng cặp dzú cho tôi nếm mút hả hê mà miệng thì la nhỏng nhỏng : bữa nay cha thiệt lạ, làm như mới lần đầu bú dzú hổng bằng. Mụ tha thiết dòm tôi như mẹ dòm con, nhắn nhe : bú thì bú no đi rồi ngủ, cho tui đi mần công chiện.
Tôi giữ miệng câm nín ăn tiền. Tôi bóp hai cục dzú bả thành từng lọn, đút hết cái này đến cái kia vô nút, nhay khiến cho đôi núm vú nổi sần lên như cục đạn con nít chơi. Có lúc tôi hăng cắn thiệt đau, bà xã phải đằn đầu tôi xuống kêu : ui da. Tôi nghe tiếng kêu của bả như tiếng mèo cái rượng đực càng nhay cắn mạnh, bả còn có nước xuýt xoa tựa mụt mủ hành nhức.
Tôi bú còn lôi hai núm dài nhằng, bóp hai dzú muốn phòi ra như người nắn chất kem lên cái bánh bông lan. Bà xã chỉ dám xin tha : đau em mà anh, bú nhẹ nhẹ thôi để dzú em còn đẹp chút đỉnh, chớ anh làm xấu xí chê rồì lấy ai bú thay cho em sướng. Tôi nghe thì nghe mà vẫn lơ là, bởi đầu óc tôi đang miên man suy nghĩ tại sao tôi thấy vú thì nhào lăn nhào lộn vô bóp, bú, nút, còn chồng Bốn là cái thứ gì mà thấy vú vợ tỉnh queo.
Tôi bú nút đã khá no bèn chỉ bóp lấy dzú vợ mà truy nguyên lý do. Tôi lè nhè nói : đàn ông có ai hổng muốn bóp dzú dzợ hôn em. Bà xã tôi hổng trả lời ngay mà dòm tôi như dò hỏi. Tôi vẫn ôm thu lu cặp vú bả, khều vô hai đầu cho săn tít lại, bà xã nhột nhột nên nhúc nhích đẩy cao khoảng ngực ra. Tôi tóm luôn lấy hai cái núm mà se, lăn rồi lôi tuốt ra dài thoòng.
Bà vợ thăm dò tôi rất đỗi lâu la mới thủng thẳng nói : cha hỏi gì lạ. Bộ có bạn bè nào vấn kế, cha bí rị nên dzìa gạn hỏi tui chăng. Tôi giả lơ đáp : thì lâu lâu cắc cớ hỏi bà coi tâm lý phụ nữ và đàn ông thế nào.
Vợ tôi có vẻ sôi nổi kể : theo tui, trời sanh dzú đàn bà là để làm hai phận sự. Trước là để chồng nựng, bóp, măn, hun, bú, nút gì gì đó rồi chừng chửa đẻ thì dành để nuôi nấng con. Mới kề rề tới đây thì chưa chi bả đã lên án nặng : tiếng là dành nuôi con mà mấy ông có tha đâu, cha nào cũng bò vô ăn ké, có khi làm thằng nhỏ đói ứ nhựa. Cha nào cũng mặt lì, con chưa bú thì cha đã xìa vô, dành mẹ nó của thẳng, phụ nữ mệt bò lê bò càng vì hai dzú đều có người đeo nút muốn rã ruột.
Tôi ngăn bà xã lại : đó là em bàn về đàn bà, nhưng còn đàn ông có người lại hổng thèm rờ hay bóp dzú dzợ. Bả hổng tin có trường hợp lạ kỳ này nên gạt băng băng : thôi cha nội, đừng nói dóc chiện hổng có trên đời, cha nào mà ngu đến ngu để dzậy hổng biết. Tui cho là hoặc chả lại cái, hoặc chả man man, chớ một trăm ông đàn ông thì hết một trăm lẻ một ông, đám cưới chưa tan đã hùng hục bê vợ vô phòng để đè ra bóp dzú.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình cũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ người yêu cũ, Truyện của kiều bào |
Ngày cập nhật | 19/11/2017 10:38 (GMT+7) |