Tôi năn nỉ Bốn bằng chết, nhưng cô nhất định không tha. Cô sợ tôi vọt nên đeo cứng ngắc. Tôi ngượng hết sức nên nhỏ to năn nỉ, Bốn vẫn èo ẹo bên mình. Tôi bực quá lôi luôn cô vào cái nhà trọ đó, giúi vội giúi vàng cô vào phòng, miệng líu la líu lo với tay tiếp tân : chú chờ tôi ra tính chuyện thuê mướn liền.
Vào phòng Bốn vẫn trèo trẹo : em hổng cho anh đi đâu hết, anh phải ở với em bữa nay. Tôi lo sốt vó, chỉ ngại chồng Bốn bắt gặp, ghen tuông rầy rà. Bốn đu chặt lấy tôi, dính như kẹo mạch nha, bết như xô cô la bị chảy. Tay gác phòng phải chạy vô, tôi giúi cho hắn mớ tiền phòng để hắn yên chí, rồi mới lo giải quyết chuyện Bốn.
Cô rền rĩ với tôi : em đang muốn chết đây. Bữa nay mà hổng gặp anh là em ra Cầu Ông Lãnh nhảy ùm cho anh biết mặt. Tôi tê tái ngăn : ý hổng được đâu, làm vậy tội chết. Anh đâu có cản em, lấy chồng anh mong em hạnh phúc, sao em lại tính chuyện tầm bậy.
Bốn gào lên : phải, hạnh phúc quá mà, ai như anh tỉnh bơ để em lấy hắn. Tôi nạt : đừng lộn xộn, em thương người ta em mới lấy, anh có ép đâu nà. Bốn hung dữ đấm tôi huỳnh huỵch : tui cấm anh nói tiếp. Tui ghét nên dọa anh, ai dè anh đành đoạn để tui lấy chả. Tôi vò đầu bứt tai rần rật : chèn ơi, ghét kiểu gì ác độc vậy. Ai biết, tưởng em hổng tin tưởng anh thì cưới hỏi cho yên thân, anh mới ngoảnh đi chớ.
Bốn càng đập tôi rúi rụi : đó, tui biết mà, anh đâu có thương tui, nên liền đó đi lấy dzợ chớ gì. Thật quả hồi đó tôi vẫn đọc thân, nhưng nói thác đi để Bốn đừng lộn xộn : thì em lấy chồng cũng để anh có chút gì nựng nựng, hổng lẽ bắt anh ở vậy chờ em. Bốn khóc chi là khóc, cơ hồ có bao nhiêu nước mắt đều cho ra xả láng. Tôi ngây ngô như cục đá ngồi lặng thinh. Bốn đập phịt phịt như tôi là cái bị cát cho Bốn dợt võ, rồi léo xéo nói lung tung.
Sau cùng thì Bốn nói thẳng : gặp anh bữa nay, anh phải đéo tui mới cho anh về, bằng không tui giữ anh luôn. Tôi hạ mình kêu : thôi mà, đừng giỡn em. Ai dè Bốn cầm hai vạt áo giựt bụng ra, tiếng nút bấm kêu rẹt rẹt. Cái xú chiêng bị vật vạ nãy giờ tróc hé lên, tôi ngẩn ngơ vì hai đầu vú Bốn ló ló ra nơi cuối lụa. Tôi chưng hửng la : sao kỳ vậy.
Bốn lại xỏ tay vô lưng quần lôi tuột ra. Cô líu lo : bữa trước anh nói hổng nỡ hại tui, còn bây giờ chả đụ tui hà rầm rồi, anh còn ké né gì nữa. Chèn ơi, cái sịp của Bốn thưa rểnh thưa rảng, nó toàn bằng thứ ren nên lộ rõ thịt da trắng múp thiệt tươi. Tôi giữ tay Bốn khuyên : anh nhìn vậy đủ rồi, bận lại đi.
Bốn ngúng nguẩy, cái yếm càng xục xịch tợn. Hai vú đã chui tót ra ngoài, hơi rung rung, rất khiêu khích. Còn tay Bốn thì đang lôi luôn cái lót ra, hai bờ mông Bốn no tròn úc núc coi quá bắt mắt. Bốn đổ người nằm ngửa ra nhắc tôi : anh leo lên đi, tui cho đó.
Tôi nhìn Bốn mà nao nao lòng. Đàn bà khi liều thiệt đáng ngại. Họ thí mạng cùi dâng hiến hết cho người tình, cóc ngại ngùng hậu quả chi hết. Nói nào ngay, tôi vẫn còn nôn nao bởi lần bú lồn Bốn, cái mùi gây gây, thơm thơm dẫu cách cả tháng mà vẫn còn lịn rịn nơi tôi. Thế nên tôi nửa muốn xa, nửa muốn ập vào. Không gì Bốn cũng đưa bày ra, chớ nào phải tôi quyến rũ, gạ gẫm đâu. Nhiều tay trầy vi tróc vẩy ỉ ôi xin xỏ mà cô gái nào có khứng. Còn tôi dễ ợt khi không lại được Bốn hiến dâng.
Tuy vậy tôi cũng cố nói cho Bốn hiểu lần chót : anh nghĩ em không nên làm vậy. Ván đã đóng thuyền, đừng chòng chành theo sóng nữa, tan vỡ uổng đi. Bốn nạt to : tan vỡ cũng được, chớ nằm bên chả mà nghĩ tới anh thì cũng hổng vui gì. Vậy là tôi bị triệt buộc đứt đuôi con nòng nọc, còn trốn đâu cho được.
Tôi ra giá với Bốn : thôi được, anh sẽ chiều em một lần thôi, rồi ngoan ngoãn về với ảnh, đừng nghĩ vớ vẩn nữa nghe. Bốn gạt đi : tui hỏi anh giờ có chơi tui hôn hay là xi cà que ngồi nói dóc. Và chưa gì Bốn xạng toét hai giò ra như sẵn sàng chờ đợi.
Tôi ngước nhìn hai giò Bốn thẳng đuột trắng bóc như cặp ngà voi dài. Lại nhìn vô khoảng lông đen bám lủn mủn như mớ rong ở ké đá. Chả hiểu mắt tôi có tỏa tia dữ dội gì chăng mà chỗ mu Bốn thấy giựt giựt. Cô la lên : đó, anh nhìn gõ gàng, mới loạng quạng ngó thôi anh đã khiến tui bủn rủn hết trơn.
Tôi khệnh khạng hỏi Bốn : vậy chớ em hổng có cảm giác nào khi gần chồng sao. Bốn thở dài ngao ngán : ảnh đâu có nho nhã như anh, thấy là bấu, là hùng hục rồi nằm há mồm há mõm, chớ có lịch sự đâu mà cảm với giác. Tôi cố vớt vát để Bốn đừng buồn giận chồng, tôi vờ khen rân : em nói sao chớ, ảnh đoảng vị mà vú em câng câng lên coi ngon tổ. Bốn trề môi ra ngạo : phải, vú tui câng câng, đó là dấu của anh để lại khi bú tui chớ đâu phải là công lao của lão.
Tôi hoảng sợ, thứ gì cũng là bởi tôi để lại thì đến chừng nào mới thoát Bốn nổi. Tôi đẩy đưa : em đừng nói vậy, tội nghiệp anh. Vú đàn bà như ruột bánh xe, có bàn tay đàn ông bơm xịt xịt là phồng căng, ai rờ bóp chẳng vậy, em đừng đổ riệt cho anh. Nào dè Bốn còn khẳng định làm tôi ớn ợn luôn : tui nói chắc ăn như bắp là vì mỗi lần nắc tui chả có bóp dzú hồi nào đâu. Chúng lớn là tại anh ngậm, bú, cắn, nhay rật rật bữa đó. Tôi lắc lắc đầu như cố rũ mớ tội lỗi bám chặt bên trong.
Bốn nhìn tôi tha thiết : thôi đừng bắt em chờ đợi nữa mà, anh nắc em đi, em đang nứng. Nhìn mặt Bốn, tôi xiêu lòng. Tôi từ từ lột áo, lột quần và lồm cồm bò nằm lên người Bốn. Tôi vừa ập tới thì Bốn kéo giựt tôi đổ nhào và quặp hai giò vô sau lưng tôi mà lắc như mẹ giỡn con. Hai cái vú Bốn à uôm dưới da ngực tôi, nghe cộm cộm như cô lót cặp bánh bao ở đó.
Con cu tôi đâm lình xình ở bắp vế, ở háng, tôi thấy Bốn khệ nệ ôm đẩy đưa để giúi nó trúng vô cái chỗ Bốn đang ưng. Khốn nỗi, Bốn nôn quá nên nó xậm xà xậm xực, trật qua trật lại. Thấy Bốn lăng xăng, tôi phải lòn tay ra sau cầm khúc gậy cứng mà rà rà kiếm cái lỗ.
Khi tôi đụng vô ngàm thì Bốn liền dùng tay nhấn mông tôi xuống, tôi nghe cái ọt, con cu vô nhuyễn nơi lồn. Bốn thở ra, hai mu bót khép, cô lắc lắc người tôi để hai âm vật quấn lấy nhau. Bốn hít hà liền : em đã, anh. Tôi nhìn xuống, Bốn lim dim, lồn bắt đầu xàng đi xàng lại, lúc đưa ngang, lúc đưa dọc. Nàng hối tối : anh chống tay nhỏm lên để cu anh đâm sâu lồn em mới sướng. Em mong mãi mới có bữa nay.
Tôi làm theo, lênh khênh như con diều nhìn con gà bị quắp dưới vuốt. Bốn vùng vằng ào ào, hai vú rung rung tợn. Tôi dọng chừng chục cái, Bốn xạng giò và banh lồn ra hứng như mưa sa. Tôi hỏi bất chợt : em sướng hôn, Bốn gật gật. Tôi đưa tay bóp lấy vú Bốn và nắc, và nắc, và nắc. Bốn ển nửa phần mình phía trên làm hai vú căng cứng rồi đổi sang thúc phần dưới để lồn dọng tưng tưng rên rẩm.
Tôi nắc cành cành, Bốn hòa đồng theo, hai mắt sáng rỡ. Tôi lấy gồng thật lực, đâm giúi giụi Bốn từng cơn, con cặc tôi quậy lâng lâng trong cái lồn tham lam của Bốn. Cô kêu như lồn bị đóng cừ : dọng mạnh đi anh, em sướng muốn ngất đi được. Tôi như bị ma mị chài ngải, tôi căng mồm căng miệng nhấn đùng đùng. Bốn mềm người đi theo nhịp nắc của tôi, vú vê gì bầm dập, lồn kêu chí chát.
Có những lúc Bốn thở hổn hển, quặn mình lên, căng vút như cánh cung, cô kêu : em nứng, anh đâm sâu vô thêm đi anh. Tôi cố bằng chết, mắt muốn tóe ghèn, hai tai nóng rực, nước miếng đổ ra mà Bốn vẫn vặn vẹo kêu : đâm mạnh cho em.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình cũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ người yêu cũ, Truyện của kiều bào |
Ngày cập nhật | 19/11/2017 10:38 (GMT+7) |