Tôi cũng hỏi : em biểu anh nằm lên ngực em rồi làm sao mà thở. Em đang mệt, đầu anh đè làm tim phổi khó hô hấp, em mệt chết. Bốn phụng phịu : em biết chịu nổi mà, em muốn lúc nào anh cũng dính sát vào thịt da em để biết chắc anh vẫn là của em. Tôi chịu thua lối quan niệm chày cối của Bốn, nhưng nghĩ rằng vành tai, một bên má mà được ấp lên bầu vú mềm, nhịp lên xuống thì còn gì bằng. Tôi bèn không e ngại gì ngả ngay xuống.
Bốn ôm lấy đầu tôi, xoa vuốt mớ tóc, ru như mẹ ru con và nói huyên thuyên : sao em thương anh cách gì, chỉ muốn suốt đời nằm bên anh, đói cũng thấy hạnh phúc. Tôi nạt Bốn : nói tào lao, đói mà hạnh phúc thì mấy người thiếu ăn chắc hổng phải nhăn mặt, nhíu mày vì bao tử rột rột biểu tình từng chặp. Bốn vẫn giữ vững lập trường y như đinh đóng cột : họ dở ẹc, chớ em hổng cần ăn mấy bữa cũng có sao, miễn là anh nuôi em bằng thứ khác.
Tôi biết Bốn nói cái gì nên mắng : đầu óc em bịnh hoạn nên lúc nào cũng ám ảnh chuyện bâng quơ. Bốn liếc nhìn lên và hổng nói gì ôm ghì lấy mặt tôi mà hun chí chát. Cô lê la mài môi lên miệng tôi, dường như cơn mệt bay biến đâu mất. Cô vần tôi như vần con nít, bấu víu lại ôm xoa làm tôi xần vần trong tay cô. Vú vê gì cạ tùm lum làm tôi tối tăm mặt mũi. Tôi vung tay chống cự thì đụng loạn xạ khắp nơi. Lúc thì gặp cái dáng bầu bầu, lúc thì vớ phải hạt cau khô, lúc thì mơn man vớ phải miếng lụa, tựu trung đó là vì hai cái vú Bốn nhứ vào tôi không hở.
Bốn lại kêu rối ra rối rít : em đỡ rồi, mưa vầy anh về chi. Ở lại chừng tạnh hãy dzìa. Tôi tỏ ra lo lắng e bà xã nghi kỵ, Bốn chỉ vẽ cách chống chế : thì anh về bảo là tại mưa người ta phải nghỉ chờ tạnh mới xếp đóng hàng nên lâu. Tôi thành thực nói thêm : nhưng mà em bắt anh làm thêm việc khác, hết luôn xí quách thì khi về làm sao trả bài cho chị. Bốn bật cười : ở đó mà lo, anh về có khi bả ngủ hồi nào chớ mà chờ trả bài với trả nợ.
Nói rồi Bốn xốc tôi lên giục : thôi dẹp chuyện vớ vẩn đi, anh leo lên dùm em một cái, nãy giờ anh phá em chớ có xơ múi gì đâu. Em cất công đến tìm anh để thỏa mãn cái khát của sự yêu đương chớ đâu phải nhờ anh móc rửa hộ. Tôi lắc đầu ngán kiểu ăn vạ của Bốn, sức lực cường mạnh như vầy thì ai mà phục vụ cho nổi.
Bốn thấy tôi chần chừ thì xốc vác bặm trợn hơn. Cô vật tôi như vật bao bột, hích qua đẩy lại, nhắm tới nhắm lui, tới khi thằng cún nhà tôi lừ lừ chun tuốt vô cái húm thì mới thấy Bốn thở ra khoan khoái : em nắm đầu được nó rồi, giờ thì khỏi lo nó trốn chạy đi đâu được.
Rúc vào trong người Bốn, tôi thấy ấm vô ngần. Hơi nóng tỏa ra lâng lâng làm tôi như đang được sưởi khi trời lạnh. Bốn lại quặp hai giò lên sau lưng tôi, uốn éo, đẩy đưa, hát ông ổng một bài ca lăng nhăng nào đó : chèo chèo con nước giữa khuya, trăng thanh gió mát cho vừa lòng nhau. Tôi nạt : mưa thấy tía mà gió mát trăng thanh chỗ nào. Bốn còn cố cãi : mưa là ngoài trời, còn trong lòng em thì gió mát trăng thanh đã sao.
Để tôi khỏi xao lãng, Bốn xiết nghiến lấy tôi mà lăn lộn vừa hích mông lên vừa giận đít tôi xuống, có thứ nào mà nín nhịn nổi khi mà Bốn bót nghe kêu chách chách rõ rệt. Tôi nghĩ giờ có ương ngạnh cũng không thoát ra được nên đành trả nợ cho rồi. Tôi dùng khoảng ngực đẩy xốc hai giò Bốn lên và lòn hai tay xuống bợ thành hai gọng kềm và cứ thế tôi giáng cành cành lên Bốn.
Cô vươn người cao và hứng với hai đùi hơi khuỳnh ra cho tôi giặm. Tôi bắn phành phành, Bốn lắc lư tỏ vẻ khoái. Sẵn hai bàn tay còn để lơi, tôi túm đè lên hai vú Bốn làm điểm tựa mà húc liên chi, làm Bốn ré lên sung sướng : đó, anh nắc như thế mới đã. Cô lai cố gồng cho hai giò đưa ngược ra phía trước để tôi đâm sâu hơn mà giã tưng tưng.
Tôi liếc nhìn thấy bờ mông Bốn cong vòng như đáy nồi đồng mà tỉ tê giã cật lực. Tôi nắc mà vê hai đầu vú muốn trợt da ra, hai cái núm nhộn nhạo như hai hòn bi trong ngón tay. Tôi miết và nhéo lên quầng, đúng là điểm G của Bốn vì tôi thấy bao nhiêu vì sao trên trời đều như rớt hết vô mắt cô. Hai con ngươi long lanh rực sáng, đăm đăm nhìn thúc giục tôi nắc tới tấp vô.
Thằng cún tôi hăng quá sức, nó lách, nó chui, nó nhủi, nó giần, cái lỗ của Bốn kêu xọp xọp với chất keo dính đầu chày giập xuống. Bốn ráng sức đủ kiểu, vừa hít hà, vừa gồng người lại vừa bưng cao háng lên làm tôi ham hố dữ. Tôi xốc hai giò đùn Bốn tới, kéo Bốn lui, xục xịch như cái xe bò bị lún sình. Tôi đâm ngang, đâm dọc, tôi giụi tới giụi lui, cái đầu khấc vùi vùi trong cái lỗ trơn nhớt.
Tôi như tay lái xe say rượu, còn Bốn như cỗ xe bị đứt phanh, lao đi vun vút. Tôi vứt hết lo âu, đắn đo để chỉ còn hòa chung với Bốn thành một cặp bài trùng trong khoái lạc. Tôi càng đâm thì Bốn càng kêu : em sướng, chèng ơi em sướng muốn bể ống khói, muốn tuột dên, muốn long bánh chè, muốn tiêu hũ mắm, nhưng mà anh cứ nắc mạnh vô cho em. Chính những tiếng kêu thảng thốt này làm tôi càng nhấn lút ga chưn để đưa chiếc xe lùng nhùng bạt mạng.
Bốn càng gần đến mức ra thì càng kêu nhong nhỏng hơn, lính qua lính quính không tự chủ. Cô hét tôi : bóp hai vú em cho thiệt đau lên. Tôi phì phò vặt hai núm, chưa chi lại nghe hối : đó, chỗ đó em đang ngứa, anh banh giò em mà dọng mạnh vào. Tôi cưa như cưa gỗ, xóc cả hai giò Bốn đẩy lên làm thành hai cây cột mà tọng ịch ịch. Bốn sướng chi là sướng, ngoáy tít mông để hưởng tận cùng cú giập của tôi.
Bạn có khi nào thấy ngựa chơi nhau chưa. Hiện Bốn đang lồng lộn y như thế. Hai giò Bốn vắt vẻo khiến tôi nhìn rõ mồn một cái lồn cô. Nó ngoạm lấy ngoạm để con cu tôi mà phều phào, phều phào như muốn nuốt. Đã thế những bụm lông bị quết vào khúc gân hết chui ra lại chui vào cứa vô lỗ làm Bốn nứng càng đánh đu lên mà hưởng.
Bốn làm tôi muốn quíu. Cô bắt bẻ tôi đủ chuyện : sao anh không bóp vú em, sao anh không nắc sâu cho em tới. Rồi còn la ra lịnh : anh nhét ngón tay vô lỗ đít em đi để em tới ngất ngư luôn. Đó, bạn có ê càng khi gặp thứ người dâm ác chiến như vậy chưa ?
Bốn và tôi đều mệt nhoài vì phí sức quá đỗi. Vậy mà cô còn hổn hển đưa ra ý kiến gạ gẫm tôi : mưa gió thế này, anh về làm gì, ở quách lại đây, mai về luôn. Tôi nói doãi ra : hổng được đâu, vợ anh nghi chết. Mình phóng túng cũng một vừa hai phải thôi, còn làm ăn lâu bền, chớ tớp tớp thì hỏng phần mất. Bốn vẫn kênh kiệu : anh ở lại đi, mai em đưa anh về, ba xí ba tú chị sẽ tin, hổng sao đâu.
Thế rồi Bốn ôm cứng lấy tôi, quặp chặt hai giò, xiềng tôi như cùm giữ chắc lại, miệng tíu tít : em hổng cho anh đi đâu hết. Anh phải ngủ lại đây, em ước ao hoài phải ôm anh ngủ mới đã. Đâu dễ gì có dịp này. Cô giúi đầu tôi vào ngực cô, hôn tới tấp lên trán tôi nũng nịu : em cưng mà, nghe em đi.
Bao nhiêu khí phách trong người đều tiêu tan đâu sạch, tôi bị lậm mùi hương da thịt của Bốn như bị bỏ bùa. Tôi rúc sâu vào giữa rãnh ngực Bốn, dùng tay ập hai bầu vú như cái mũ ni để hít sâu mùi nồng nồng phát ra như đôi vú mềm êm căng của cô. Bốn đả đớt khen : thế có phải ngoan không. Ngủ đi cưng, chừng nào đói thì bú một lúc cho ấm bụng.
Tôi ngán ngẩm về sự vồ vập của đàn bà. Ai nói họ dễ tính, chớ tôi thấy họ thần sầu quỉ khốc, xưa rày từ quan chí dân, chẳng anh nào dám tự hào dửng dưng trước phụ nữ được. Họ ỏn ẻn, ton hót, tiếng nhỏ tiếng to, đánh đắm đàn ông trong vòng mê hoặc của họ. Họ có lợi khí để đưa trai tráng vào quyến hoặc đê mê và khiến sai các anh phải làm theo ý đồ họ muốn.
Hiện giờ tôi cũng vậy, như người lạc vào mê cung thuồng luồng, bị quấn chặt bởi những vòng xiết không thoát ra khỏi. Bạn thử nghĩ coi khi khuôn mặt mình bị đè giữ trong hai bầu vú ấm áp thì còn cục cựa làm sao đây chứ. Huống chi Bốn lại còn để nguyên trạng tấm thân trần truồng mà mỗi phân vuông thịt da cô nhự lò rực lửa đang thiêu đốt, tàn phá khí phách nam nhi.
Bốn nào có ôm thôi, cô còn ngúng nga ngúng nguẩy, đùi vế cô, háng chưn cô cọ quẹt giống những tia pháo bông xẹt lên bầu trời đêm lễ hội. Nhìn Bốn lúc này đẹp tuyệt vời, mắt ánh lên, môi hồng đậm, mặt phởn phơ. Cô dùng giọng thiết tha mà bứt phá tôi : anh biết không, xa anh em buồn khôn xiết. Ước gì có anh là chồng, ai đời lão quỉ tì tì chỉ biết ăn với ngủ. Em là con người chứ có phải là gỗ đá đâu mà hắn dửng dưng bỏ mặc em.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình cũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ người yêu cũ, Truyện của kiều bào |
Ngày cập nhật | 19/11/2017 10:38 (GMT+7) |