“Cái này, nơi đó không có người biết chúng ta chứ.” Đại Tiểu Vũ hơi chút lo lắng.
“Chỉ có vài người gặp được các ngươi, người như vậy không nhiều, giống như người mới đi vào không dễ dàng bị chú ý tới, hán nhân này hẳn cũng là tìm ta để lập công lao, các ngươi cũng sẽ không bị chú ý nhiều.” Hoàng Dung trấn an.
“Được rồi, bất quá phải làm như vậy thôi, sư nương người sẽ chịu khổ nhiều nha.” Vũ Đôn Nho nói.
“Sư nương vào trong đó liệu có bị đối đãi như trước kia không?” Vũ Tu Văn có chút úp úp mở mở.
Hoàng Dung mặt đỏ lên, nói: “Ân, bất quá lại phải cay đắng nhịn nhục chịu khổ lần nữa, các ngươi đừng nói cho sư phụ có được không?”
Yên tâm đi, sư nương, chúng ta sẽ không nói đâu, chẳng qua sư nương thân thể đẹp như vậy lại đem dâng cho người Mông Cổ, ngẫm lại tức giận thật a.” Vũ Đôn Nho nói.
Nghe được những lời vô ý như vậy, Hoàng Dung khẽ đỏ mặt, nàng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, rồi khẩu khí nói: “À, thân thể sư nương các ngươi sẽ bị người Mông Cổ chơi đùa làm cho vấy bẩn, thừa dịp bây giờ còn sạch sẽ, các ngươi muốn chớ?” vừa nhắc tới việc này, thân dưới của nàng đã thập phần cơ khát, dù sao mấy hôm trước đã được hai người này chơi qua, bây giờ dù có thêm một lần nữa cũng chẳng hề gì.
Vũ Đôn Nho và Vũ Tu Văn nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng xông tới đè nàng xuống, hai người để Hoàng Dung nằm trên mặt đất, thô bạo gạt bỏ quần áo của vị sư nương tôn kính này, nhắm tới vùng cơ thể mẫn cảm nhất mà ấn xuống…
Doanh trại của quân Mông Cổ nằm tại một thị trấn nhỏ cách đó không xa, mọi thứ vẫn bận rộn bình thường như mọi khi, xem ra cũng có chút phồn vinh, chỉ là trên đường cái thỉnh thoảng lại có binh lính Mông Cổ đi qua, không khí hơi có chút kỳ dị.
Hoàng Dung và Đại Tiểu Vũ vừa đến nơi này, không cần bao nhiêu thời gian đã tìm hiểu ra rằng tại nơi này có một người Mông Cổ chuyên làm phiên dịch và làm một số việc vặt vãnh tên là Trần Viễn, khi không có việc gì thì lại dẫn theo mấy tên binh lính trà trộn tìm kiếm người khắp nơi. Nhưng vì nơi này là địa bàn của người Mông Cổ, không ai dám gây sự nên xem ra việc làm của tên này cũng là hơi thừa.
Theo kế hoạch Hoàng Dung sẽ tìm một gian khách sạn để ở, sau đó để cho Đại Tiểu Vũ ở gian phòng sát vách bên cạnh, rồi sau đó sẽ làm bộ là không cẩn thận để bị phát hiện.
Phải xâm nhập quân doanh Mông Cổ một lần nữa theo cách như vậy, trong lòng Hoàng Dung bỗng xuất hiện cái cảm giác gì nói không nên lời, kinh nghiệm của những lần tao ngộ trước kia… tuy là hưng phấn, nhưng cũng có đôi chút lo lắng…, đối với Quách Tĩnh cũng không khỏi cảm thấy có một chút áy náy.
“Ư, các ngươi khi dẫn người đến thì ngàn vạn lần đừng nương tay với ta, không nên tái phạm sai lầm, đừng quên mục đích của chúng ta chính là cứu Phù nhi các nàng ra, hiểu không?” Hoàng Dung biết hai người này thiên tư hơi kém một chút, không yên tâm lắm nên dặn dò đi dặn dò lại mấy lần mới tạm yên tâm.
Đại Tiểu Vũ gật gật đầu, lại cùng Hoàng Dung xác định lại kế sách thêm một lần cuối, nói xong liền đi ra ngoài. Thực tế, bọn họ vẫn chưa chú tâm lo lắng lắm tới cái tính khó khăn cam go của nhiệm vụ này.
Nhìn hai người đi ra ngoài, Hoàng Dung nhẹ thở dài, nàng làm ngã chén nước đổ tại bên cạnh bàn, lẳng lặng chờ đợi vận mệnh của chính mình. Chẳng hiểu sao mà khi nghĩ rằng mình sắp gặp phải sự cố, tự nhiên nàng mơ hồ có hơi chút chờ mong, tuy nói rằng đây chỉ là một kế hoạch, nhưng mà chính nàng khởi xướng lại còn nóng lòng mong đợi?!
Trần Viễn không phải tốn công tìm kiếm, Đại Tiểu Vũ rất nhanh chân đã chạy đến chỗ của hắn, vừa mới nghe thủng được ý đồ đến đây của hai người này, cái tên nam nhân hình dạng hèn mọn bỉ ổi này lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng vui sướng, hắn đương nhiên biết đây là một ngày hoàng đạo để lập được đại công.
“Các ngươi xác định con đàn bà kia đang ngụ ở gian phòng bên cạnh các ngươi? Thật không nhìn lầm chứ?” Trần Viễn hưng phấn kêu to, con mắt gian tà được tô điểm thêm bởi sự xoay chuyển dữ dội của những hạt châu trong mắt càng thêm lợi hại. Hắn kêu người xuất ra bức hoạ của Hoàng Dung để cho hai người họ xác nhận chân giả.
Đại Tiểu Vũ liều mạng gật đầu, cũng tỏ vẻ muốn dẫn Trần Viễn bọn họ đến.
Không chút chậm trễ, Trần Viễn chạy ngay tới chỗ một đám binh lính Mông Cổ đang tụ tập khẩn trương nói cái gì đó, trăm phu trường* kia nghe xong lập tức sắc mặt đại biến, bọn họ quơ tay quơ chân, dẫn theo bọn người Trần Viễn đi tới tìm nơi ở trong thành của tên quan quân Mông Cổ kia. Tên quan quân mặc y phục trang sức vô cùng lộng lẫy, sau khi nghe xong mục đích cầu kiến của Trần Viễn rõ ràng có chút do dự không dám khẳng định, hắn ngẩng đầu, sử dụng một chút Hán ngữ lưu loát hỏi: “Các ngươi xác định cái ả Hoàng dung kia ở trong khách điếm?”
Vũ Đôn Nho hồi đáp: “Thiên chân vạn xác, chúng tôi trong lúc vô ý nhìn thấy người phụ nữ kia mở khăn che mặt, quả thật là người cần tìm như trên.”
“Ư, bây giờ phải đi mời những cao thủ vắng mặt trở về, nghe nói ả Hoàng Dung này võ công rất cao, chỉ có điều việc này cũng không thể kéo dài, như vậy đi, chúng ta thử xem có nên dùng độc được không.” Tên quan quân thấy hơi lo lắng.
Trần Viễn cũng không biết Hoàng Dung có cái bản lãnh gì, hắn vỗ vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề, việc này ngài cứ giao cho ty chức làm cũng được.”
Quan quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn phân công hai doanh trăm phu trường đi theo Trần Viễn, cùng lúc cũng phái người thông tri đại doanh bên kia, thỉnh cầu trợ giúp. “Nhớ kỹ, hạ độc có thành công hay không thì trước hết cũng chỉ nên nhìn thôi, chớ nên vọng động.”
“Hoàng Dung kia bất quá cũng chỉ là một ả đàn bà, thuộc hạ sẽ cố hết sức xử lý.” Trần Viễn nói xong gấp rút rồi dẫn hai trăm phu trường được cấp vội vã chạy tới khách điếm.
Nhìn cái gã nôn nóng muốn lập công lao như vậy, Đại Tiểu Vũ cũng không nén được cảm giác buồn cười, Hoàng Dung liệu có thể dễ dàng đối phó như vậy không? Nếu không phải đó là một mưu kế thì người này tất sẽ chết thảm dưới tay nàng.
“Trần đại nhân, nếu hạ độc không thành công ngươi định sẽ làm như thế nào đây hả?” Vũ Tu Văn có chút tò mò.
“Ha ha, một ả đàn bà có thể có bao nhiêu bản lãnh, chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau tiến lên chẳng lẽ ngay cả quần áo cũng không thể cởi hết được hay sao chớ.” Trần Viễn rõ ràng là chẳng biết trời cao đất dày.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thần điêu tinh truyền |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Truyện dâm hiệp, Truyện dâm Trung Quốc, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 27/11/2017 10:43 (GMT+7) |