– Sao lưng em ngứa thế. Chị bảo:
– Có con kiến đỏ cắn đây này để chị gãi cho.
Bàn tay chị cào cào, nơi con kiến cắn, buồn buồn, thân thương nhưng là lạ. Đâu óc cứ như để mãi tận đâu, nhưng thật gần hai thân thể không thân nhưng không lạ. Tôi quay người lại.
– Em hết ngứa rồi, cảm ơn chị nhé.
Nụ cười và khuôn mặt thật gần, ngước lên chị bảo:
– Cảm ơn làm gì, bữa nào ngứa nữa sang chị gãi cho một lần nữa.
Cả hai cứ gần xa lạ lắm, tôi bỗng nhớ ra hồi nãy sao chị như mạnh mẽ bùng lên cháy bỏng, tôi bỗng cúi sát thật gần, tiếng tôi khàn khàn hồi hộp cất lên:
– Chị Cúc… em… em trả lại chị nụ hôn cho chị nhé?
– Trả bằng cách nào?
– Hồi nãy chị hôn em… giờ em hôn trả lại…
Không nói, lim dim miệng chị mỉm cười e lệ, tôi vươn cổ tới chạm vào môi chị, nụ hôn chập chờn vụng dại phớt nhẹ mông lung, hé miệng dần ra cái lưỡi nhẹ buông qua khe môi của chị, chị ngập ngừng hôn trả lại.
Nhẹ nhàng chậm rãi chị ép dần khuôn ngực sát vào, cái áo chưa cài bỗng thõng dần bên vạt, khuôn ngực chị mở dần ra khi tôi đưa ngón tay vuốt lên vạt áo.
Cả bầu trời quanh đáy thác như bỗng tụ về, cái đáy thác không tên như đang gao lên mạnh mẽ, tiếng chị lào khào hòa cùng tiếng thác. “Ư ừ… ư…” rào rào quanh lỗ tai tôi.
Bàn tay lần lần trên làn da bụng thấp thỏm đợi chờ, len lén chui qua cái gờ lưng quần cản lối, bàn tay như chàng kỵ mã tìm lối vượt qua.
Khi cái quần chị tuột xuôi đậu lại ngang đùi, thì đôi môi chàng trai cưỡi ngựa thấp dần úp xuống lướt qua khoảng rốn, lân la chập chờn trên cái gò mu hùm hụp, lật nhẹ đường thun cái khe lộ ra một nửa, tôi ngẩng mặt lên.
– Chị ơi… chị Cúc…
Không nói, cong lưng nhớm mông như muớn bảo, “em kéo hộ chị cái quần”. Ướt át khe lồn vài cọng lông phất phơ hiện ra trước mắt “ầm”, tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường ken két, lao nhanh dừng lại ở sát lề đường, chiếc dây bảo hiểm kéo căng trên ngực, mở mắt bóng con bò con lờ mờ vội vụt qua, sợi dây quá khứ như căn nhà bỗng nhiên cúp điện làm tôi lúng túng đến toát mồ hôi, ở băng ghế sau chị Hằng văng cả nửa người xuống cái khe giữa hai hàng ghế, lóng ngóng ngồi dậy dụi mắt ngượng ngùng.
Thì ra suốt chặng đường dài cả tôi và chị đều lăn ra ngủ, cái đạp phanh đột xuất của chú lái xe đã làm cả chị và tôi bừng tỉnh, anh tài xế lí nhí.
– Xin lỗi vì đã làm ông bà tỉnh giấc.
Tôi cười bảo:
– Không có gì, chú xuống coi con bò con có làm sao không, chắc vì nó mải vui đã băng ra đường lộ.
Hơn cả tuần qua chị Hằng đã trở về thăm quê như mong đợi, năm tháng đã đọng trên khuôn mặt chị những dấu nhăn, nhưng hình như nét đẹp phảng phất vẫn còn đây như chưa rời xa khuôn mặt chị, cả tuần qua chị thật vui, hồn nhiên như đứa trẻ, nói cười, nghĩ về quá khứ, bàn chuyện tương lai. Chị bảo:
– Bao năm qua chị đợi ngày này, bây giờ chị mới như thỏa nguyện.
Đôi lúc ánh mắt chị cũng bừng lên, hình như trong chị cũng đang nghĩ về quá khứ, chiều qua Duyên điện về nói chuyện với chị thật nhiều.
Hình như chị cũng giải bầy với Duyên tất cả, chị bảo chị sẽ đợi Duyên trở về.
Sau buổi hàn huyên chẳng biết nàng của tôi và chị nói gì sáng qua chị bỗng bàn và sẽ là người đồng hành đi cùng tôi về thăm quá khứ.
Chiếc xe đã dược nàng từ xa điều động, hình như nàng vẫn đang quan tâm về những gì tôi kể và anh luật sư như con thoi thực hiện những gì mà nàng từ xa điều khiển.
Sáng nay chuyến xe lăn banh, chị Tuyết để vào xe túi bánh mà chị cặm cụi gói luộc đêm qua.
Nhìn chị âm thầm những ngày qua đôi lúc tôi vụt quay đi như muốn giấu nhanh giọt lệ…
Mở cửa với tay tìm chai nước vuốt nhanh làn nước lên khuôn mặt, bừng tỉnh tinh khôi sau giấc ngủ dài, cánh đồng hiện ra.
À thì ra chiếc xe vừa lăn bánh qua hẻm núi, tháng tám cuối thu, nắng chiều như dát vàng, lung linh trải dài trên cánh đồng lúa đang ngậm sữa, đung đưa ngọn lúa đang uốn móc câu rì rào theo cơn gió thổi, bất giác trong tôi làng quê năm xưa như lại đang hiện về trước mặt.
Anh tài xế đã lùi xe vào sát lề đường, chị Hằng cũng bước ra, ơ kìa một chiếc cổng làng cũ kỹ cổ sưa hiện ra trước mặt, cây si già đã phủ trùm bộ rễ, chiếc cổng đứng nghiêng vô tình đã tạo lên tác phẩm mà thiên nhiên khiêu gợi, phải chăng bao năm qua cây si già đã vặn mình quấn quýt theo ngọn gió mưa để đến hôm nay chiếc cổng làng tróc vôi lở loét vẫn là nhân chứng của làng quê ngìn năm văn vật.
Chị Hằng cũng bước lại gần cái máy ảnh trên tay cùng chị ngó nghiêng nhiều góc cạnh.
Chị bảo:
– Có đi xa hôm nay nhìn lại chiếc cổng làng này mới thấy được cái thiếu của năm châu bốn biển, để cái đơn sơ bình dị quê mình tồn tại ngàn năm.
Cái quán lá đơn sơ như tô điểm cho những gì mộc mạc, tôi cùng chị bước lại gần ngắm nhìn bà cụ đang thong thả múc từng ly nước trà xanh cho khách. Chị bảo:
– Mình giải lao cậu nhỉ.
Gật đầu tôi từ từ ngồi xuống, vài túm bánh đong đưa, tôi hỏi:
– Bà ơi, bà bán bánh gì, bao nhiêu tiền một cái?
Túm bánh được gói bằng lá chuối già, sợi rơm quấn quanh dơn sơ mộc mạc, bà cụ móm mém nhai trầu, cụ bảo bánh gai bác ạ.
Thì ra bánh này mẹ tôi thường gói những khi nông nhàn rỗi, cái nhân là đường đỏ được gói phía trong khi hấp lên chõ, lớp đường nóng chảy tan ra vị ngọt thấm vào bột gạo nồng nồng phảng phất mùi vôi.
Bao nhiêu năm nay tôi lại thấy mùi vị này khi hàm răng từ từ nhai để lớp bột tan đi từ từ thấm vào vị giác.
Nhìn ra cánh đồng xa xa bóng người đang lội trên chân ruộng, bóng mẹ năm xưa như thoảng hiện về, mẹ xách bó rau thèo lèo mỗi khi lội ruông vơ đám rau dừa cùng đám cỏ tranh ăn cùng đám lúa, cái thứ rau chỉ có vào mùa vụ tháng năm, luộc lên vị đắng nhân nhẩn làm tan nhanh mệt mỏi.
Chị Hằng bảo:
– Sao cậu có gì tư lự?
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: http://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Khi bà cụ nói rằng sắp đến đường rẽ lên nông trường, làm tôi bỗng như thay đổi, rụt rè tôi hỏi chị Hằng.
– Chị nhớ nơi mình sơ tán năm xưa không?
– Làm sao chị quên nơi đó được!
Như một tia chớp vụt qua không kịp nghĩ gì, tôi bảo:
– Em muốn lên nơi đó ngay hôm nay khi mà giấc mơ kỷ niệm năm xưa bị con bò chạy ngang đầu xe làm đứt!
– Nhưng mà chị đã hẹn với chị Linh rồi, chiều tối nay chị em mình sẽ đến nhà chị ấy.
– Chị điện thoại hẹn lại đi.
Quay ngang tôi hỏi bác tài, rụt rè bác bảo:
– Không sao ông bà muốn đi đâu, tôi sẽ đưa ông bà đến đó.
Con đường năm xưa qua bao ngọn suối chỉ có đá hộc lát làm đập tràn, mùa mưa nước suối đổ về đường tắc thật là khổ ải, hôm nay con đường trải nhựa phẳng lì, tít tắp chạy qua cửa kính xe, nương dâu, đồi chè xanh mượt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |