Trong cơn chuếnh choáng tàu xe, khuôn mặt tái mét anh Thắng cũng bùng lên cơn thịnh nộ “bốp… bốp” hai cái tát đã đẩy chị Linh ngã chúi vào giường.
Chị lao ra khỏi nhà vơ vội cái xe đạp như bay phóng về bên nhà bác cả.
Tôi vội lao ra chạy bộ theo chị, chiếc xe loạng choạng mất hút ở cúi đầu đường, thất thểu quay lại, dựa lưng vào tường ngước nhìn anh Thắng, đầu tóc bù sù bước ra trong bộ dạng của kẻ sĩ thua trận, mắt anh vô định lặng lẽ đi ra, bỏ lại tôi một mình trong căn nhà tối thẫm.
Cái buốt giá ê chề kéo tôi về thực tại, vơ vội rổ rau tôi lững thững lên lầu.
Tám giờ tối cơn đói kéo tôi tỉnh dậy, mùi bánh mì nướng từ ngoài phố thơm lựng bay vào, chạy ra, chạy vào tôi đóng nhanh cửa lại.
Cầm cuốn sách lên con chữ mọi hôm cứ bay đi đâu mất, trong tôi bao điều sáo trộn nhảy nhót trong lòng.
Hôn nhân, tình yêu, tình dục là cái gì!? Mà mỗi con người cứ đều vướng phải, nỗi lo anh Thắng chị Linh đi đâu trong đêm vắng, giá lạnh đói khát không áo lạnh.
Chết rồi chị mới cảm lạnh mấy đêm rồi, vơ nhanh cái áo, tôi chạy ra đầu ngõ cuộn nhanh hai ổ bánh mỳ tôi đạp xe như bay sang nhà bác cả.
Căn nhà yên tĩnh, hai bác đã cuộn tròn trong chăn ấm, thằng cu Tũn đang ấp vào lòng ông nôi, chị Hằng cuộn mình ngồi đọc sách trố cả hai mắt lên khi nghe tôi kể lại, tiếng chị thì thào, đừng cho cha biết.
Khép nhanh cánh cửa cả tôi và chị leo vội lên xe đạp như bay qua từng góc phố, rã rời, mệt mỏi, cơn lạnh đêm khuya là thế mà áo tôi ướt đẫm mồ hôi mắt láo liên nhìn từng gốc cây, hè phố.
Tiếng chổi đêm đã vang lên khắp phố, âm thanh về đêm như đã nhạt nhòa.
Mắt tôi như sáng lên khi cái ghế đá công viên một bóng người co quắp.
Chị Linh đã lả đi vì đói, vì cái lạnh, ôm chị vực dậy, tôi chạy xe một tay, một tay đỡ ngang lưng chị.
Lao nhanh về nhà, cả nhà bác cả như tổ ong bị vỡ, mũi tiêm của ông bác sĩ, ly sữa nóng, những cái xoa bóp đến nóng rực cả tay, chị Linh mở mắt ra.
Ôm chặt lấy con, đáy mắt tuôn đều hàng lệ…
Mọi lời khuyên không làm hai người lay chuyển, chờ đợi phiên tòa, anh Thắng chỉ được chị cho bước chân đến cửa đùa giỡn với con và trở về trong im lặng, những ngày tháng âm thầm yên ả.
Chị Linh như cái bóng đi về, thỉnh thoảng cơ quan chị cũng có vài bạn đến chơi, đùa giỡn bâng quơ không khí trong căn nhà như có cái gì lạ lắm, nó như khoảng lặng giữa đêm hè, đứng gió nực nội trước giờ bão tới.
Bác cả khát cháu, nhớ con, thỉnh thoảng đạp xe qua lại, cảm nhận nỗi đau của người cha, cái buồn hình như mất cháu, cái khát khao của những người già, người lãnh mang bổn phận đứng đầu dòng họ khiến bác cứ trầm tư im lặng hỏi han tôi về những gì đang diễn ra với chị…
Cơn rét nàng Bần tháng ba tái lại, giá lạnh đột ngột, vần vũ cơn mưa, tôi đạp xe về nhà trong cái lâng lâng của bài thi kiểm tra đạt điểm cao tuyệt đối, gõ cửa, chị Linh cười tươi ra mở cửa. Nhìn chị đôi má ửng hồng nãy giờ đứng bên bếp lò nấu nướng, thân người bó sát trong bộ đồ thể thao bằng thun mỏng, cái chiều cao lý tưởng, cái đậm đà đầy đặn của gái một con, cái vui vì chị bảo ngày mai chị sẽ ra tòa. Tất cả như đang trộn vào chị tạo lên niềm vui nho nhỏ sau bao ngày chìm trong đắn đo khắc khoải, chị bảo:
– Tắm đi lạnh lắm, nước nóng chị đã đun rồi.
Sách hai phích nước vào nhà tắm, cởi đồ tôi miên man nhìn qua tấm gương phản chiếu, thật cân đối khuôn ngực chàng trai, làn da bánh mật, lớp lông măng trên môi đã thành hàng ria mép, “ồ mười tám rồi Tình nhỉ”.
Bữa cơm thật ngon trong cái lung lung linh ánh điện, thằng Tũn ăn xong theo tôi lên lầu, trùm chăn nó chui vào chơi trò chốn núp, bâng khuâng cầm cuốn sách lên, buổi trưa không ngủ vì tranh thủ học, từ từ tôi chìm vào giấc ngủ. Cái lạnh theo cơn mưa bất chơt, lắc rắc bay qua cửa sổ miên man, mơ màng. Trong cái mênh mang, con nước dòng sông, tôi từ từ bơi xuôi dòng sông ngụp lặn trồi lên thật mạnh, đập tay hét lên thật to. Bàn tay ai đang dìu tôi nhè nhẹ, nắm chặt lay lay, kêu lên.
– Em mơ gì thế?
Mở mắt, chị Linh ngồi ở đầu giường, im lặng trầm tư từ khi nào không rõ. Bàn tay run run lùa nhẹ trên trán, tôi ngước mắt lên, mờ dần nụ cười chị đang hé mở, bàn tay chị như đang bất động. Hai mắt nhìn nhau, tôi từ từ mở mép cái chăn bông, kéo nhẹ chị ngả dần người xuống…
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: http://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Người ta bảo người già thường nghĩ về quá khứ, phải chăng họ muốn chiêm nghiệm cuộc đời về những lỗi lầm, khổ đau mà họ đã vấp phải hay họ thanh minh về tất cả những gì họ đã gặt hái được. Trong cuộc đời này mọi cái đều có thể xảy ra, với tôi chỉ là những khắc khoải, nỗi nhớ chơi vơi về dòng sông kỷ niệm về những con người, số phận vẫn đang tồn tại trên mảnh đất đôi bờ…
Nhẹ nhàng chị nép cạnh mép chăn, tôi từ từ đưa bàn tay ra chạm nhè nhẹ vào cổ tay chị, nhưng chị chẳng có phản ứng gì, đôi mắt chị nhìn đăm đăm vào thằng cu Tũn. Hình như mọi tri giác chị đều dồn vào đứa con bé bỏng, có phải trong chị đang dồn lên những lo âu suy nghĩ về ngày mai, cái ngày quyết định thằng Tũn theo mẹ thì mất cha và ngược lại, im lặng hồi lâu tôi nhẹ nhàng hỏi chị:
– Chị Linh, chị đang lo lắng điều gì à?
Thật lâu sau chị bảo:
– Tình này em nghĩ gì về chị?
Tôi bảo:
– Chắc chị lo cho ngày mai… hay chị bỏ qua cho anh Thắng.
Lại im lặng, lát sau chị nhổm người dậy, bó gối, mắt nhìn xa xăm, giọng chị bất chợt đều đều:
– Cái hôm trước em nói ai lấy được chị mới là may mắn, thế mà…
Giọng chị run run, tôi ngồi bật dậy lúng túng lấy cái chăn đơn nhẹ nhàng quàng ngang vai chị, chị bảo:
– Quê chị ở xa lắm, ngày xưa anh Thắng theo đuồi chị, so với người khác thì không học cao và đẹp mã bằng nhưng chị vẫn lấy vì thấy anh thật thà ít nói, thế mà người đời nói chẳng sai. “Chó sủa là chó không cắn” ai dè không nói mà làm một cái chí mạng!
Lặng đi một lúc rồi chị tiếp:
– Tình ơi… em có hiểu cảm giác của người vợ cay đắng, thù hận thế nào khi mà người tình của chồng đến khóc lóc kêu xin tha thứ, và nhường chồng cho đứa con cô ta đang mang trong bụng có cha không, em biết không, lúc đó chị chỉ muốn trả thù cho hả giận, nhưng giờ đây tất cả đã nguội lạnh, chị chỉ lo cho ngày mai, cho thằng cu Tũn sau này.
Nhìn bóng chị in nghiêng trên vách tường, nước mắt đọng sâu nơi đáy đang từng giọt lăn ra.
Tôi hiểu những gì đang diễn ra trong lòng chị, cái hiểu biết non nớt của câu con trai năm cuối phổ thông chỉ giỏi về những môn tự nhiên và những cảm xúc mơ màng về phụ nữ cùng những đam mê xác thịt thuở mới dậy thì khiến tôi yên lặng bế tắc chỉ biết chạy xuống nhà đổ ít nước nóng ra dấp vội cái khăn lên đưa cho chị.
Lặng yên, cảm động chị nhận cái khăn từ tay tôi run run ấp nhẹ nhàng lên mặt, hồi lâu lặng lẽ tôi gỡ nhẹ cái khăn bỏ vào thau nước đi ra nhà tắm đánh răng, ngắm nhìn khuôn mặt qua tấm gương sau cơn biến đông của tâm hồn.
Bước vào chị đã chui mình vào trong chăn, vòng tay nằm nghiêng ôm thằng cu Tũn, cái chăn đắp hờ nửa người, khoảng lưng mềm mại, mảng da sau gáy trắng hồng, xuôi theo cái eo thon nhỏ, nở vồng lên cái gò mông đằy đặn lẩn sau trong bô đồ thể thao trắng muốt.
Tôi nuốt khan bất động, nửa muốn ngồi xuống nửa muốn đứng lên, im lặng bao trùm.
Hình như chị đã nghe bước chân tôi nhẹ đi vào, nhưng tất cả đang chờ đợi cái gì đang tới, nhưng cái khoảng lặng, cái ranh giới chưa ai dám xé bỏ vượt qua.
Trời se lạnh, tiếng chuông đồng hổ dưới nhà đều đều đếm mười nhịp, bất giác chị ngoảnh mặt ra, tiếng chị cất lên:
– Ngày mai chị và anh Thắng sẽ ly dị!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |