Thấy cô câng mình bật ngửa, ông vội xòe luôn bàn tay ra thành chiếc lá bụm nguyên cái khe hở mà ấn tới ấn lui. Như chiếc kèn ô tô bị chạm, nó ré lên không dứt, cô oặt oẹo rít xiết răng từng hồi. Ông dùng cạnh bàn tay nhịp nhịp vào chỗ khe dọc thì cô thở rốc lên kêu: Nôn! Nôn! Chịu hết nổi!
Ông úm chặt bàn tay như bụm lấy vết thương và đằn cạnh tay bóp toe toe, dù mới bên ngoài lớp vải mà ông cũng đã thấy vẻ to sụ của cánh bướm đang nở rộng và chất nước keo nhớt nhợt ở tay.
Ông đùa giỡn với cô: Nhét lọ keo vô trỏng chi để nó bể trào tùm lum ra vậy. Cô then nên đấm thùm thụp vào vai, lưng ông, la bải hải: Tại vọc nó chi, cả chục năm hổng ai đụng vô, giờ đánh thức nó ói tá lả, túa lủa, còn ghẹo nhạo nữa!
Ông cười xuề xòa. Cô càng đấm ông dữ dội hơn: Nghỉ chơi! Đã được ăn còn được ngạo, dẹp, lấy tay ra, hổng chơi nữa! Bấy giờ ông mới mở máy tán: Đùa tí thôi, chớ ai ngạo đâu nà.
Nghịch ngợm nhau đã đời, giờ chợt sực nghĩ ra thấy chẳng ai gọi ai cho ra lời ra ý. Chỉ trống không tưng tửng với nhau, vậy mà sao ai cũng hiểu! Hóa ra trong tình yêu có khi ngôn ngữ không còn cần thiết nữa và bất giác ông cười tủm tỉm thú vị.
Cô lại càng quáng quàng lên: Nói hổng ngạo mà cười khinh đời. Ông phải nén để giải thích cho cô nghe, lúc ấy cô mới nguôi.
Bây giờ không phải chỉ riêng mình cô rên ư ử vì bị kích thích, mà chính ông cũng hùa theo để căn phòng rền rền tiếng đú đởn của hai người đang lên cơn chất ngất. Một khoảnh ngực ông đã chặn nghiêng lên người cô, miệng ông vầy vò mằn vón cái vú trái cô oàm oạp, bàn tay trái ông thì vặt nắn vú phải cô, trong khi bàn tay phải vẫn quậy ùng ùng trong quần cô như chớp.
Cô rên phì phì, ông âm ư theo, nhịp nhàng hòa điệu. Bàn tay ma quái của ông đưa cô lên tuyệt đỉnh của ái ân, miệng mồm ông, ngón tay ông như quạ như cú, như thằn lằn, sâu róm, lển nghển bò, làm cô lấy hơi lên dồn đập.
Thỉnh thoảng cái ngón giữa độc địa lại a tòng cùng hai ngón cái và trỏ lẫn cái lưỡi rám của ông làm cô tưởng muốn nổ tung ra. Cô cố cắn lấy răng để đừng bật ra lời tục tĩu mà xem chừng khó, khó quá. Mấy lần, ông lầm cô bật cong như cái ná, hai gót giận mạnh xuống nêm, búng hổng mông lẫn đít lên, cô kêu á á, vùng vằng vủng vẳng.
Hai tay cô quờ quào, như thừa, như hụt, lỏng chỏng, không biết bám víu vào đâu. Cô hụt hơi nấc lên từng tiếng: Ui, a, đừng, chết! Chết! Chết! Ông biết cô đang tận hưởng cái khoản thiếu hằng chục năm chưa được hưởng nên tỉ mỉ, tẩn mẩn vuốt măn, nhay nút cô, lầm cô đánh đu, nhún nhẩy, thiếu điều sút gân lỏng cốt.
Một lần, ông vờn cái nút thịt ở đầu góc múi sầu riêng, cô nảy tưng tưng, quặp chặt lấy tay ông kềm không cho moi móc nữa. Dè đâu đó lại là thảm họa, cái ê tô của hai đùi cô xoắn lấy ngón tay ông làm thành cái móc câu dính cứng bên trong. Ông đi một đường xì lô, thế là cô bổ nhoài thét: Ui, nứng! Nứng! Nứng quá ể!
Có thế chứ! Ông cốt chỉ chờ mong có bi nhiêu. Nứng thì nhận là nứng, có gì phải e dè, vậy mà cô chỉ rặt kêu: Nôn, nôn vá, làm ông sốt cả ruột. Khi nghe được chính miệng cô thốt ra được từ cấm kỵ này rồi thì ông tạm nhả vú cô ra mà khuyến đế vô: Nứng thì dạng banh giò ra, để làm cho sướng tê, sướng dại. Còn lệ e gì hổng biết, có khi hạn chế quá, cục nứng nó chạy lên đầu thì bỏ mạng.
Cô nghe có vẻ sợ nên vội dạng lỏng hai chưn ra. Cái bánh bèo nở tét bét, mỡ dính tùm lum, ông ịn cái sịp vô day tha cho mỡ tràn đầy khắp cái bánh. Ông e hèm tự nhủ: Giờ mà được ngoạm một phát, chắc là bùi béo ngậy. Cô giật thót mình cản: Thui, ngoạm chắc chết mất, nó đang nứng phừng phừng mà miệng mồm đút vô chắc tiêu dên hết trun.
Ông có vẻ thích lối pha trò, dí dỏm của cô nên cũng chọc ghẹo lại ; chớ hổng lẽ tha phết mỡ hành, tôm chấy rùi để đó ngắm ên sao. Cô tưởng tượng bộ râu cá chốt của ông mà giụi vô cái bánh bèo của cô chắc nó đâm túa lủa thì có nước cô đùn ra nhớt khí đầy mấy tô cũng không hết.
Thấy cô tang tang, ông gồng bàn tay, ngoáy xiết ngón tay vô làm cái lỗ chèn nhẹt kêu xòm xọp. Chất va li de của cái sịp cũng khua lọp xọp theo và cái mớ mỡ xủi bọt ở húm cũng ùa vào làm cho chỗ giữa háng như một thồi canh hẹ. Cô đánh võng cặp giò, khoảnh háng cô nẩy bình bình như sập hố.
Ông hét lên: Cởi ra cho rồi, để lùng xùng mỏi tay ứ nhựa. Cô cũng thoáng nhận ra vậy nên làm thinh hổng nói. Ông tiện đà cô còn đang nhấc hổng mông lên, vội kéo cái sịp ra. Nó vướng víu bầy hầy trong quần nên ông vo cả mớ thành cục lột ra một lần cho khí khỏi vãi vương ra nệm. Hai chưn cô phụ giãy, đạp để giúp ông kéo nó mau.
Ông ồ lên một tiếng khi thấy hai đùi cô trắng phau như cặp ngà. Chỗ vết nứt ướt mẹp, tua tủa những giọt trong ngần bám ở những sợi lông, thấy ớn! Ông đè háng cô xuống, lông bết vô như vừa mới được gội ướt và chải keo. Ông giương hai ngón tay vạch mớ lông ra và ầm ừ: Đẹp, đẹp tản thần!
Cô ngây ngô nhìn xem ông giở trò giở trống gì tiếp. Ông lừ lừ nhứ nhứ bàn tay phán: Ngó dễ ghét, muốn phát cho một cái hết nhăn nhở nhìn người ta. Cô bật cười chêm vô: Ai biểu dòm nó chi rùi kêu than nhăn nhở. Ông phát bẳn: Chớ không à, mắc mớ gì dòm thì dòm lại ứa dãi nhớt ra làm người ta muốn xón đái.
Cô hết hiểu nổi ông, con người coi lù rù vậy mà tếu. Cô nghĩ cha này chắc thuộc loại nịnh vợ có nòi, rồi cô thắc mắc, sao chả vậy mà lại bị vợ bỏ. Ông trầm trồ nhìn cái sẹo hồi lâu thì miệng chóp chép muốn ăn, hai ngạnh râu ngo ngoe ngó hết sức tục. Cô đinh có ý kiến, nhưng nghĩ sao lại thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sex không tuổi tác |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện của kiều bào |
Ngày cập nhật | 19/01/2018 09:43 (GMT+7) |