Tác giả: Vân Anh
Cô gái đột nhiên ngưng hát, không quay lai nàng lên tiếng:
– Anh, sao giờ anh mới đến, anh còn để em chờ đến bao giờ? Giọng cô gái không còn buồn như khi hát mà hồn nhiên nhí nhảnh và hơi chút nũng niụ…
Thanh còn đang sợ đâu có thần chí để trả lời Người run rẩy, răng lập cập chàng vẫn cố lúng búng:
– Em hát hay quá, nhưng em là ai? Nàng cười khanh khách đầy bí ẩn:
– Hôm nay trăng đẹp quá, chúng ta chơi trò đuổi bắt nghen. Anh cố bắt được em thì sẽ biết em là ai đó mà! Rồi diu dàng tiếp. Anh nhắm mắt lai đi nào!
Thanh còn chưa biết phản ứng ra sao, thì một cái khăn mỏng như vô hình đã phủ qua bit kín đôi mắt chàng. “Anh hãy theo tiếng ca của em mà đuổi theo nghen”, và sau đó những điệu ca khi vui nhộn khi êm ái vang lên. Thanh lao theo tiếng hát với một khát vọng như những con thiêu thân trước ánh sáng. Chàng cảm tưởng như mình không phải chay mà là bay trên những ngọn cây, qua những vách đá. “Nhanh lên anh! Nhanh lên nữa anh!”. Tiếng cười giòn giã của cô gái rung vang cả một góc rừng. Thanh cứ tiếp tục lao đi với tất cả tiềm năng sức lực, tâm hồn và cả lý chí. Chàng không còn nhận biết được xung quanh đâu là trời đất, đâu là cỏ cây, không biết mình hay chỉ là hồn mình đang baỵ đến một lúc nào đó tiếng hát dường như gần lắm, có lẽ ngay ở trước mặt, Thanh liền nhảy tới choàng tay ôm lấy…
Thanh ngã xuống bên bờ đá nhưng chàng chẳng thấy đau đớn chút nàọ Tấm khăn che mắt từ từ tuột ra và cô gái, nàng đã nằm trọn trong vòng tay chàng. Khẽ cham lên người nàng, Thanh vội rụt phắt tay lai sống lưng lanh ngắt. Bên chàng lúc này cô gái chỉ như một cái xác đông cứng. Trước nỗi thất vọng tràn trề, Thanh chỉ muốn khóc, muốn hét to lên, muốn rên siết. Chàng hôn vùi lên đôi mắt nhắm kín, lên gò má tái xanh của nàng, áp chặt vào bờ môi nhợt nhat muốn truyền sang nàng tất cả sức sống manh mẽ và nhiệt huyết trái tim của mình. Chàng ghì chặt thân thể nàng vào lòng với niềm hy vọng có thể dung hòa hai thể xác, hai tâm hồn với nhaụ…
Cô gái dường như sống lai trong lòng ấm áp của Thanh. Bàn tay chàng vuốt ve tới đâu trên cơ thể ngọc ngà của nàng, làn da lanh giá lai nhanh chóng trở nên ấm áp mượt mà. Trái tim bé nhỏ đập yếu ớt trong hơi thở đều đềụ đôi mắt khẽ mở chớp chớp liên hồi Trong khoảnh khắc như rằng có đột biến bên trong cô gái Cái nhìn của nàng trở nên lả lơi điên dai đôi môi giờ đây đã ửng đỏ nhếch lên cười khêu gợi mời mọc.
Hai cánh tay nhỏ nhắn vắt qua cổ Thanh dần dần siết lai Từ mái tóc, từ da thit nàng tỏa ra một mùi thơm vừa trinh khiết dễ chiu, vừa quyến rũ mơn trớn hồn người Hai đôi môi quyện vào nhau đắm đuối, truyền qua nhau những vi ngọt ngào nhất. Thanh không thể cưỡng lai khát vọng dục cảm của con người, hai thân thể cứ thế quấn lấy nhau, đi vào nhau, dao động nhip nhàng theo sự điều khiển của hai trái tim đang cháy bỏng. Chàng chìm vào một cảm giác ngây ngất tuyệt diệu, một khoái cảm lâng lâng tột đỉnh…
Thanh còn đang tận hưởng và nuối tiếc những giây phút vừa trôi qua, bỗng có tiếng cô gái thì thầm bên tai, “Em hái Hoa Thủy Tiên tặng anh nghen”. Thoắt nàng tuột khỏi vòng tay chàng biến mất. Trong chốc lát từ dưới thác nước, nàng hiện lên với những bó Hoa Thủy Tiên trên tay, một thứ hoa trắng có nhiều cánh nhỏ và nhụy đen. Nàng trải hoa lên người Thanh, hương hoa thơm ngào ngat. Mùi thơm kỳ diệu không thể tả như đã từng tỏa ra từ mái tóc nàng. “Anh coi em nhảy nghen!” Cô gái vừa ca vừa lướt gót chân xinh xắn nhảy trên những tảng đá giữa dòng thác. Nàng như một ngọn lửa bập bùng khiêu khích những ánh trăng lung linh trong làn nước. Nàng dường như đi khuất dần vào ánh trăng, tiếng ca chỉ còn thấp thoáng và cả ánh trăng cũng mờ dần đi Chỉ còn mùi Hoa Thủy Tiên vẫn thoang thoảng quyến rũ tiễn đưa Thanh miên man bay vào một không gian ảo ảnh xa xôi…
Trong cuộc hành trình đó chàng nghe như có một người con gái đang thảng thốt, “Anh Thanh! Anh tỉnh lai đi, anh đừng chết”. Rồi tiếng khóc nức lên thổn thức, “Em… có tội… với anh… Em… đã giết… anh…”. Chàng muốn mở miệng nói, cố nhướng mí mắt lên, dùng hết sức lực còn lai cố cựa quậy tay chân. Cả người chàng như đang bi gông cùm bởi những tảng đá ngàn cân. Mọi cố gắng cuối cùng cũng chỉ vô dụng. Đầu óc cứ choáng váng thêm, mờ ảo hỗn loan như bi hút vào một vực hỗng đen ngòm. Chàng bi cuốn xoay tròn trong đó cho đến khi rơi vào một thế giới mới, thế giới hồn ma hay giấc mơ vĩnh cửu…
Kọt kẹt, kọt kẹt… tiếng ai đó bước trên sàn nhà. Cảm giác và sự nhận thức trong Thanh dần dần sống lai Sau một thời gian dài ngoài thế giới thực tai, chàng đã quay trở về, khẽ mở mắt đón lấy luồng ánh sáng chói lòa… Tiếng ai đó hét lên, như của thằng Thức thì phải, “Bác Năm, thằng Thanh nó tỉnh lai rồi nè!” Một thoáng nhập nhoà đinh hình, Thanh thấy bác Năm, Thức và mấy người nữa ở bên canh. Mọi người cười nói rùm rả và cả tiếng xụt xit của ai đó. Bác Năm vuốt mái tóc Thanh, “Số chú mày thiệt lớn đó!”
Rồi được Thức kể lai, Thanh mới biết chàng đã trải qua hai tuần mê man bất tỉnh. “… đêm đó mọi người đều uống say, ngày hôm sau mới phát hiện ra thiếu màỵ đi kiếm mọi nơi trong rừng đều không thấy, tao đã nghĩ mày nằm say bi cọp nó tha đi rồi Mãi tới Thác Mơ thì thấy mày nằm không mặc đồ chỉ phủ một lớp hoa, thứ Hoa Thủy Tiên đó. Người đã tắt thở, thân thể lanh ngắt và đầy các vết bầm tím, cào xước. Chẳng biết con vật nào hành ha mày đến nỗi đó. Ngó Thanh với con mắt giễu cợt quái quỷ, Thức tiếp. Mọi người tính hôm sau bỏ xác mày vô hòm đem về thành phố. Ngờ đâu về đây qua đêm mày thoi thóp thở trở lai Mừng quá tao đinh đưa mày đi nhà thương liền, nhưng bác Năm không chiu Ổng nói, theo số thằng Thanh đã tử rồi, nếu ông trời thương mà cho sống lai thì nó phải ở lai bản chữa tri mới lành được, nó mà rời bản chỉ ba bước là dứt hơi liền. Trước giờ tao chẳng tin chi ba cái chuyện tướng số hay ma quỷ, nhưng nghe ổng nói chắc như đinh đóng cột, tao đành phải nghe theọ Những ngày sau đó mày khá lên rõ rệt, thở đều đặn, không lanh như trước nữa Tao yên bụng lắm, tuy vậy trong lòng cảm thấy có chi đó la thường. Chẳng thấy mày dùng một thứ thuốc chi mà binh ngày càng thuyên giảm. Mãi cho đến cái đêm trước bữa mày tỉnh lai, tao tình cờ thức dậy lúc hai, ba giờ sáng, thấy có người đang bón thứ nước gì đó cho màỵ Nhìn kỹ tao mới nhận ra Vân, con bác Năm. Hóa ra nó cứ đêm đêm đi hái thuốc rồi sắc cho mày uống. Bác Năm ổng cũng biết nhưng giấu không muốn cho mọi người ở đây biết chuyện nàỵ Vậy mày sống được là nhờ Vân đó, có lẽ phải mang ơn suốt đời Tới đây Thức trầm ngâm lẩm bẩm. Mà cũng kỳ thiệt, không rõ từ đâu nó biết được thuốc tri bệnh cho màỵ Còn nó, tội nghiệp vẫn phải mang cái bệnh ma ám đó…”. Đổi sang cái giọng châm chọc, hơi trơ trẽn quen thuộc của nó, Thức cười cợt:
– Mày coi mà phước lớn ghê, không những chết đi sống lai mà còn được thưởng thức cái món mà có lẽ cả đời tao cũng chẳng được xài Mà bây giờ có ai mời tao đi nữa, chắc tao chỉ dám lay cảm ơn ba cái rồi quay đầu biến liền!!!
Chỉ một tuần sau Thanh đã gần như bình phục hẳn. Công việc khảo sát của Thức nay cũng đã xong. Ngày mai hai đứa sẽ trở về thành phố. Buổi tối bác Năm làm một bữa ăn thinh trọng cùng mọi người trong bản tiễn biệt hai người Thanh muốn tìm Vân mong được cảm ơn cô đã tận tâm chăm sóc chàng trong những ngày qua Nhưng chàng chẳng thấy cô trong nhà, mọi người lai thay phiên hỏi chuyện đến đêm không cho phép chàng có dip ra ngoài kiếm cộ Từ bữa tỉnh lai, Thanh nhận thấy dường như có thay đổi gì đó la thường ở Vân. Trong cô như nảy sinh một tâm hồn mới hoặc rằng trái tim cô lai bừng cháy sau bao năm nguội tắt. Ánh mắt trở nên trong trẻo, nét mặt hồng đượm vẻ buồn man mác. Tuy Vân vẫn im lặng, cố tránh mặt mọi người, nhưng những cảm xúc mới mẻ của cô chẳng lọt qua được mắt Thanh.
Trời mới tờ mờ sáng, gà gáy ó ọ Thức và Thanh đã dậy để chuẩn bi lên đường. Trước khi đi, Thanh một lần cuối ngó quanh kiếm Vân nhưng đành thất vọng chắc lưỡi, Chắc Vân lai biến đi đâu đó sớm bởi cái tính bất bình thường của cô ta Ngậm ngùi hai đứa chia tay bác Năm, rồi cất bước ra đi. Ở đầu bản, xe đã chờ sẵn đón hai đứa Thanh vừa bước lên xe, bỗng từ đâu Vân chay lai Tới trước mặt chàng, cô vừa thở hổn hển vừa giúi vội một chùm hoa vào tay chàng.
Nhoẻn cười bẽn lẽn, Vân khẽ nói nhỏ:
– Em tặng anh mấy bông Thủy Tiên này làm kỷ niệm, chúc anh luôn manh giỏi nghen!
Thanh sửng sốt trước giọng nói êm ái dường như rất quen thuộc, chàng ấp úng:
– Vân, anh cảm ơn em nhiều lắm!
– Đâu có chi anh, khi nào có dip anh nhớ về thăm bản nghen! Giọng đượm buồn lưu luyến Vân ngoảnh mặt xuống che giấu những giọt lệ đang lăn trên gò má. Rồi cô quay phắt đi lao nhanh vào bản.
Xe chuyển bánh, Thanh quay lai cố tìm bóng dáng Vân cho đến khi những ngôi nhà sàn mất hút sau rừng câỵ Hình ảnh Vân hai mắt hoe đỏ như cứ tồn tai trước mặt Thanh. Cố nén dòng cảm xúc đang dâng trào, chàng ngắm nghía chùm hoa trên tay, hít lấy hương vi ngây ngất của nó. Mùi thơm lâng lâng như muốn đưa Thanh trở lai cái giấc mơ đêm nàọ Chàng đột nhiên như bừng tỉnh.
Phải rồi, vẫn giọng nói đó, vẫn đôi mắt đó, vẫn khuôn mặt đó. Chàng như hiểu ra tất cả. Vân và người thiếu nữ chàng gặp đêm đó chỉ là một. Vân đã sống lai trong chàng. Vân chính là nàng của chàng. Chàng thấy bực bội với chính mình, vì sao đến bây giờ mới hiểu ra điều đó. Nhưng thật ra có gì là quá muộn, chàng tự nhủ, Anh phải quay lai với em. Trong chàng cuồn cuộn lên nỗi khao khát được gặp lai Vân, được ôm nàng trong tay, được ngửi mùi thơm trinh khiết của nàng, được tận hưởng vi ngọt ngào trên đôi môi đó. “Anh phải quay về với em…”
Thức nhìn sang Thanh đang mê mệt thiếp đi, miệng đang mấp máy mấy câu gì đó, khẽ lắc đầu không nói Những bông Hoa Thủy Tiên trong tay Thanh đang gác bên cửa xe, bi gió cuốn đi dần, rải rác rơi sau lằn xe đi…
Cơn mưa vẫn đổ xuống từng hat nặng, Thanh trong giấc mơ vẫn nở một nụ cười.
– Quỳnh Vân, anh yêu em…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quỳnh Vân |
Tác giả | Vân Anh |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 16/03/2021 03:29 (GMT+7) |