Bà chị cũng ác, đi làm thường bận váy ngắn cũn cỡn, áo vét hở cổ rông, mỗi khi chị lom khom lục tìm hồ sơ, tôi muốn nín thở qua sông. Mặc dù nơi đít chị nổi lờ mờ viền của cái sịp và dẫu chị có bận cái áo sơ mi trên người, nhưng vú ngồn ngộn, đít tròn quay, cha nào hổng hám. Tôi mải trăn trở vậy mà quên khuấy trời tối dần, đến khi nghe bụng đói, mò ra phố thì hàng quán đóng cửa hết trơn. Đành ôm bụng đói về ngủ khan, ọc ạch cả đêm, ngủ nghê gì nữa.
Sáng nay vô sở mệt muốn đờ người, tôi cắm đầu cắm cổ làm, không dám nhìn phía chị. Hồi nào tới giờ cả phòng chỉ có 2 người, chị phụ trách phần hồ sơ những người có gia đình hoặc trẻ nít, còn tôi giữ tài liệu những người chiếc đơn, tuy phân định rõ ràng, song cũng có lúc cần trao đổi, khi một người chuyển tình trạng, hoặc kết hôn, hoặc từ bỏ sống chung để hồ sơ thành dạng khác. Xưa rày hai người làm việc thong dong, bữa nay cũng nhân số đó mà sao tôi thấy bịn rịn. Có lẽ mặc cảm phạm lỗi khiến tôi thấy như phòng đông hẳn lên và ai cũng đang xầm xì chuyện tôi nắc chị bữa qua.
Tôi lấm lét nhìn, chờ đợi một lời chị trách mắng, nhưng vẫn êm ru. Chị lướt tới lượn lui, thong dong tự tại, thỉnh thoảng ngang qua bàn tôi mà không hó hé điều gì. Phải chờ đến khi có trường hợp gặp hồ sơ liên hệ, chị mới đến đứng bên bàn, ôm khè khè tập bìa cứng. Tôi hồi hộp rõ, chị cũng vậy, cú im lặng một hồi, chị mới tỉ tê: Bữa qua về mệt muốn chết, phải gắng chu toàn trách nhiệm để lão khỏi nghi.
Tôi thoảng nghe mùi thơm của nước hoa, lần đầu nhận ra chị diện khác lạ nên mừng húm. Tôi biết chẳng những chị không trách mà còn ưỡn ẹo làm duyên làm dáng với tôi. Cho nên tôi trỏ mòi bỡn cợt ngay: Chớ bộ tui hổng mệt sao? Đang ôm bụng đói suốt từ khuya tới giờ nè, mắt mờ, tay run muốn đã đượi. Chị chưng hửng ngó tôi chăm bẳm hỏi liền liền: Sao dzị, sao nhịn đói, lỡ bịnh sao. Tôi mở sách Tào Tháo kể công ra ca cẩm với chị: Chèn ui, bà dzìa rùi tôi buồn và trách mình đến đỗi quên luôn trời tối, chừng bụng đói mò đi, họ dẹp hết thì phải về cố ru ngủ chớ sao.
Chị có vẻ xót xa hỏi tới: Vậy chớ hồi sáng hổng lo ăn mà còn giữ chi cái bụng lép xẹp cho khổ. Tôi mở miệng kể lể: Cả đêm trằn trọc nhớ bà, sáng ra ngủ thiếp đi, dậy trưa hoắc, lo vắt giò chạy ba chưn bốn cẳng, kịp ăn gì nữa. Chị nhốn nháo hẳn lên: Mắc gì nhớ tui chớ, vật nắc muốn lòi phèo, mửa mật xanh mật vàng còn bày đặt nhớ. Cha nội làm tui muốn điên cái đầu luôn. Tôi hát thêm sáu câu: Thì mỏi nhừ chớ, nhưng ai cấm tui hổng nghĩ tới bà. Lần đầu được chơi gái làm tui mong quá đỗi, nhứt là cái lồn, cặp vú bà làm tui mới nhá nghĩ tới đã muốn đái trong quần.
Chị hấm hứ phê phán: Lãng nhách, mê lồn mê vú đến bỏ cả ăn, còn sức đâu mà sống. Tôi biết chị muốn nói trệu đi, chớ chị muốn tôi mạnh cui cui để thỉnh thoảng chị nứng tôi mần cho chị đã, bù chỗ ông chồng còn nợ chị. Tôi cười lãng xẹt, chị hỏi ngang: Chớ mắc gì ông cười. Tôi đánh trống lảng nói chuyện khác. Chị tần ngần ngó tôi hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ xuống, nói chút nữa sẽ bàn, rồi chị hạ giọng nói nhỏ vào tai tôi: Sẵn đang cương sữa, lẻn vô kho tôi cho ngậm bú một chút, để mất sức vì bụng đói, xỉu bất tử.
Tôi trợn tròn mắt nhìn chị, chị gục gặc đầu ra vẻ xác nhận, rồi te te đi vô chỗ kho. Tôi chần chừ chờ chị khuất hẳn mới ké né đứng lên bước theo. Trong kho trời mờ tối, chỉ một ngọn đèn điện vàng khè. Chị đã cởi áo vét và định kéo cái áo sơ mi ra khỏi lưng quần thì tôi kịp cản lại: Khỏi, để lỡ có chuyện gì còn lấp liếm kịp, cởi ra ai nhìn thấy họ đồn ầm lên. Chị nghe có lý nên buông thõng tay chờ đợi. Tôi áp lại bên cạnh, đứng im và hít hít ngửi xung quanh, chị hỏi vồ vập: Chớ hổng ngậm cho rồi còn hít hít gì nữa. Tôi cà tửng: Bữa nay bà xức nước hoa thơm vá, tôi kéo dài chữ vá nũng nịu. Chị gạt phăng: Nói tầm bậy, tại lão ở nhà bày đặt diện cho vợ, chớ tui xức làm chi.
Tôi cũng ừ hử cho qua và khề khà ôm bợ lấy sau vai chị kéo sát vô. Dù đã mằn mò nhau cả chiều qua, vật bóp cắn bú nhau rả rích mà tôi ôm chị vẫn thấy lóng cóng như tên học trò lần đầu sờ gái. Chị tủm tỉm cười nhạo: Làm gì như con lật đật ha, đói bụng mà còn cà kê, các cậu thiệt giỏi. Tôi vẫn chưa tấn công chị ngay mà lo xoay lật người chị lại để phía trước ngực chị áp vô mặt tôi. Tôi nhắm tịt mắt, lim dim dùng chót mũi rà rà ngoài lớp áo sơ mi chị như con tìm hơi sữa mẹ.
Chị nhột nhột gồng người lên, hai đầu vú dẫu còn nằm kín dưới lúp áo nịt cũng đã cương mọng lên thấy rõ. Tôi kềm lòng không đậu nên nhẹ đặt miệng lên khoảng núm vú mà nhấn nhẹ xuống, hít hà hít hà. Chị bê lấy cặp vú như giúp tôi dễ hửi và chạm môi hơn. Tôi trịn miệng hết bên vú này sang vú khác và hít gió khào khào. Chị bắt đầu mê cuốn theo tôi nên cũng đờ đẫn hăn ra. Tôi hít bằng mũi, hai tay vò xoa cặp vú chị ngoài ngực áo.
Tôi hun, tôi hít, tôi trịn ấn hai đầu vú chị giòn tan, hai tay vò vò bầu vú, mò mò nắm đúng cái núm mà rê, xe oạp oạp. Chị đã ưỡn cao ngực ra, tôi chà loay hoay làm cái nịt vú bằng ren xục xà xục xịch. Chị đong đưa người, miệng chấp chổm há ra lại ngậm vào. Tôi lăn day lâu lắc đến chị mệt bò người, nhão cả ra. Tôi khều khều lần mở mấy hột nút, cái xú cheng lộ ra lần, tôi bịn lấy hai lúp đầy bàn tay mà tiếp tục hun hít say sưa.
Chị oặt xà lai, đứng hết vững, xô ngả xô nghiêng, tôi phải địu vô để chị khỏi té. Chỗ ren mềm nên tôi ịn vô chỗ nào thì cái vú dẻo queo theo chỗ đó, tôi hít mải miết cái mùi đặc biệt đàn bà của chị, phảng phất có cả mùi nước hoa. Tôi kêu lên ông ổng: Điếc mũi quá, cha ui! Tôi vần vần hai vú xộc xà xộc xệch, chị lắc lư người theo. Như một anh ghiền thấy dọc tẩu, tôi nín thở lách mấy ngón tay vô dưới cái nẹp ren từ từ nâng gỡ một bên vú chị ra, nhìn sửng sốt tựa bị hốt hồn.
Tôi túm lọn thịt mềm úc núc với cái quầng đỏ hây hây ngắm nghía mà khen rối rít: Sao mà xươn vá đi. Rồi tôi nựng, tôi hun, tôi tha tha cái đầu vú lên chót mũi, lên môi. Tôi mê muội như bị chị thôi miên mà ôm chầm lấy cái vú đóng triện lia lịa. Chị ngưng thở thấy rõ, lò dò theo dõi cử chỉ của tôi. Khi nghe tôi nói năng với cái vú êm dịu: Chu choa, tao nhớ mày quá chừng chừng, chị có vẻ cảm động, ngước nhìn tôi âu yếm và vít đầu tôi kéo giật cho mặt mũi tôi ập sát vô.
Chị hát như ru tôi: Nhớ vậy, đủ rồi. Bú đi cho no bụng, đừng cà kê nữa. Tôi há to miệng nhắp nhắp cái đâu vú, nó lọp xọp ở giữa hai viền môi tôi và tôi nút ngoạm hết tảng vú vào sâu nút nút mạnh. Chị nẩy người vì cái vú bị tưc tức và đầu vú đang bị cái lưỡi tôi nhằn nổi hột thị lên và muốn bể bong bóng ra. Sữa trào ào ạt, tôi lập bập nuốt ực ực. Chị vuốt gỡ mái tóc tôi như mẹ nựng con và đả đớt khen: Bú ngoan, bú cho no đi, đừng để bụng đói nữa!
Tôi sướng rủn cả người nên nhằn kéo lôi cái vú dài ra, nhệu nhạo tựa nhai kẹo cao su và tay kia vò cái nịt áo như muốn bóp cho nát. Tôi vặt vú chị kinh khủng, chị chẳng hề nhăn nhó mà còn tăng sức xoa tóc tôi thêm. Tôi bú đến khi cái vú xẹp lép thì vội tẹt bên vú kia ra khỏi cái lúp mà bú nữa. Bụng đã lưng lửng nên tôi xiết vặt đầu vú chị mà nút rào rào, có khi ngừng để nhằn nhằn chơi trong miệng. Chị có vẻ bị chấn động nên thỉnh thoảng rùng rùng mình, tôi nút hì hùm và làm bầu vú chị bèo nhèo cả ra.
Thấy chị ạch đụi, tôi lờ mờ nghĩ chị đang nhớ cảnh hai đứa ôm xà nẹo nhau hồi trưa qua, nên tôi bỗng lóe ý muốn nghịch tình. Tôi nghiêng hẳn người lôi cái vú chị theo, một tay vẫn măn đầu vú mới nhả còn một tay thì tôi xoa lên phía sau mông chị như đánh nhịp. Chị bị xâm nhập ba bề bốn bên nên loi ngoi múa đít, xàng mông. Tôi đẩy đưa cái viền sịp và vỗ xì xọp ngoài chiếc váy. Đợi khi chị xần vần. Tôi tốc hẳn phía sau váy lên mò tìm cái chỗ tôi muốn đụng.
Chị không phản kháng mà còn toa rập theo. Tôi xoa rồi lo kiếm cái cạp sịp mà tuốt kéo xuống, tôi lách bàn tay mò hẳn vào trong mông chị, vẽ tròn tròn như làm phép. Chị xục xịch càng lúc càng nôn, tôi rị mọ cố xoay trở đưa bàn tay mò mông tìm ra lần phía trước. Như hiểu ý, chị nương nhẹ để tôi thuận tiện thêm. Chị bị tôi bú nút và rờ bóp vú lại bị tôi tọc mạch muốn mò tìm con he nên chị lấn cấn vô biên.
Chị lúi chúi mấy lần mà vẫn không gỡ được nên ôn tồn bảo: Muốn rờ thì tạm ngưng để em bày cho, chứ lục đục nghe cực quá. Tôi ưng chịu, nhả vú và bỏ tay ra. Chị xoay hẳn người nhón một chưn đặt lên đùi tôi và lần mở thêm hột nút cuối trên áo. Bây giờ thì hai vú chị đã bày tè he ra còn chiếc váy thì dễ cho tôi thọt tay vô vọc. Tôi áp lại ngậm một bên vú, chị đưa hai tay lên cao khỏi đầu cho tôi đẽ vò cái vú còn để không và sẵn sàng cho tôi mò lồn chị.
Tôi cũng chẳng muốn lột váy chị ra làm gì mà chỉ mong sao rờ và nghịch được lồn chị thôi nên xốc váy lòn tay vô. Cái sịp đã bị kéo xuống sẵn nên cả vùng lồn bày tơ huơ ra đó. Tôi vò rối mớ lông, rẽ ngôi thành hai bên rõ rệt và măn hai mu lồn đang nở to phình. Chị đu đưa người, tôi khảy lẹc ẹc và điểm hai mép lồn giống người rờ viền môi phụ nữ. Chị nhợn nhợn, nhón nhón cao phần hông lên. Tôi thọt ngón tay vô cái lỗ, lết tới lui và đâm sâu dần vô trong. Chị ưỡn phạch người ra, chìa nguyên cái lồn cho tôi nắn. Tôi rà cái lỗ, vuốt hột le và đâm xọc vào ực ực, chị giật bung người.
Tôi nhịp nút đầu vú, bóp mạnh tay chừng nào thì mắt chị càng long lạnh chừng đó. Có lúc chị sướng quá, bíu chặt lấy lưng tôi, gục đầu ợt oẹo vào vai mà rên: Em nứng quá, anh làm em mụ mị cả người. Tôi cũng nhón người lên đưa mấy ngón tay mò mò trong lỗ lồn chị, thử phán đoán món này món kia và khi đã thấy đúng cái nơi làm chi lao chao thì tôi gồng tay bụm lại mà lắc, chị gào rú nghe ghê rợn: Nứng quá, nứng dữ dội, nứng tê gân, nứng đã đời, nứng bưng đít.
Tôi choáng váng vì những lời nói lựu của chị, cứ như trống thúc quân, cứ như kèn xung trận. Tôi bóp khìn khìn, tôi bụm phọt phọt, tôi lắc triền miên, chị muốn đổ nhào, hai tay nhứ bưng lấy cái lồn nứng tàn nhẫn. Tôi điểm thêm những nhát liếm nút nơi vú và tăng cường những cái ngắt véo đến lêch vẹo vú chị đi. Chị kêu rả rích như mưa rơi: Em nứng rồi, đụ thì đụ, hông thì thôi, đừng hành em nữa, em chịu hết số rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gái một con |
Tác giả | Sịp |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện móc lồn, Truyện sex bú lồn, Truyện sex mút lồn |
Ngày cập nhật | 08/08/2021 03:33 (GMT+7) |