– Beet…
Cô gái quay lại, vẫy chào vui vẻ, tiến lại gần xe. Emmanuelle nói:
– Tôi đang muốn kiếm chị?
Vừa nói xong nàng đã thấy là mình nói thật…
– Vậy hả! Emmanuelle thật may mấn khi kiếm ra tôi vì ít khi tôi lang thang ở khu này lắm.
Emmanuelle buồn bã nghĩ: “Bee chắc chắn không tin lời mình rồi.”
Nàng lên tiếng đề nghị với giọng khẩn cầu đến nỗi Bee trong một khoảng thời gian không biết trả lời sao:
– Chị Bee có muốn hai đứa mình đi ăn trưa cùng nhau không?
Bee đề nghị:
– Thếchị không thích tôi đưa chị đi thăm viếng những thắng cảnh địa phương sao? Gần dây có một tiệm ăn Thái ngoạn mục lắm. Để tôi mời chị nghe.
Emmanuelle bướng bỉnh:
– Không, không! Để lần khác. Hôm nay tôi đã kiếm ra chị, chị phải để tôi đưa đi.
– Thế cũng được!
Bee mở cửa xe lên ngồi cạnh nàng.
Emmanuelle như nở bung lên vì vui. Nàng đã kiếm ra đối tượng nàng yêu đương khao khát, chẳng thể chờ đợi lâu hơi được nữa. Thiếu điều hét lên vì vui, nàng lái xe bừa bãi xuyên qua đám đông nhưkiến của thành phố. Nàng vô cớ cười phá lên. Một bài ca đầy hy vọng xuất hiện trong đầu nàng.
Ô ma terre fermet ô ma belle à l’appel ailé, ô toi ma…
Belle, ma douce belle! Belle, ma terre, ma baie, mon aile!
Nàng đưa tay lên dịu dàng nhưmột kẻ đắm tàu, lắc mái tóc sũng nước biển cúi xuống hôn lên mặt đất liền mới tìm thấy Nàng như đã trôi dạt đến một thế giới mới trong một đêm huyền hoặc của tháng tám. Bình minh đang nhuộm vàng lên đôi môi nàng.
Bee nhìn bạn với vẻ ngưỡng mộ, hơi phân vân.
Lối trang trí trang nhã và hiện đại của căn nhà Emmanuelle làm Bee thích thú. Bee khen cách cẩm hoa kiểu Nhật Bản Emmanuelle đã học từ khi còn ở Paris, thưởng ngoạn những đồ sứ, và nhất là cái cây kim loại giữa nhà đứng cồng kềnh và khiêu khích với những lá chạm nhau tạo những âm thanh sắc cạnh.
Hai người ăn trưa khá nhanh. Emmanuelle hầu như không biết nói gì. Nàng chỉ vui sướng nhìn Bee thôi. Mặc dù trời nắng chói chang, hai người vẫn đi thăm vườn. Emmanuelle cầm tay Bee dẫn đi, chỉ cho bạn coi những cây non những nụ sắp nở để cùng nhau cảm thấy trước vê đẹp của quang cảnh khi đến mùa hoa nở.
Emmanuelle ngắt một bông hồng cành dài đưa chobee. Cô bạn đưa các ngón tay ôm vòng lấy hoa, áp lên má. Emmanuelle nghiêng đầu hôn lên bông hồng.
Khi hai người trở vào nhà, mồ hôi đã ra ướt đẫm mặt và cổ Emmanuelle đề nghị:
– Chúng ta đi tắm chăng?
Bee đồng ý đó là một ý kiến hay.
Vào đến phòng ngủ, Emmanuelle thoát y cấp tốc, làm như quần áo đang bốc cháy không bằng. Bee chỉ bắt đầu cởi sau khi nữ chủ đã thoát y hoàn toàn. Bee nhận xét:
– Chị có một thân hình đẹp tuyệt?
Rồi Bee bắt đầu cởi cúc áo cổ. Khi đã mở vạt áo sơ ưủ, cũng như bạn, Bee không mặc thêm gì bên dưới, Emmanuelle thết lên một tiếng kêu ngạc nhiên: Ngực Bee nhỏ như một gã con trai. Cô nói:
– Chị thấy ngực tôi phẳng chưa.
Bee chẳng có vẻ gì là buồn tủi vì sự kiện ấy. Cô còn có vẻ khoái chí vì Emmanuelle đang đầy ngạc nhiên ngắm nghía hai đầu vú hồng nhỏ nhưcủa một cô gái mới dậy thì. Bee hỏi với giọng đùa cợt:
– Chị thấy vú tôi xấu lắm phải không?
– Ồ, không đâu! Ngược lại là khác, hấp dẫn lắm! Emmanuelle kêulên với một giọng thành khẩn đến độ làm Bee cảm động. Bee nhắc nhở:
– Chị có quyền tỏ ra khó tính khi chị có một bộ ngực tuyệtmỹ nhưthế. Hai chúng ta tương phản quá phải không?
Nhưng Emmanuelle vẫn cương quyếtbảo vệ lập trường của mình:
– Có vú to để mà làm gì? Bất quá để chụp hình đăng lên báo thôi. Trong khi chị khác hẳn các phụ nữ khác. Xinh thật đấy!
Giọng nàng dịu xuống một chút:
– Tôi không nói đùa đâu, tôi chưa bao giờ thấy đôi vú nào kích thích đến như thế.
Phần tôi thì cũng khá vui với chúng…
Bee vừa nói vừa tụt váy ra khỏi đôi chân dài:
– Chắc chắn là tôi không thích có một bộ vú quá nhỏ, nhưng kể như không có ngực như tôi, cũng khôi hài lắm, phải không chị?
Bee trở thành nhiều lời hơn. Chưa bao giờ Emmanuelle thấy bạn nói nhiều như vậy. Bee tiếp:
– Đã từ lâu tôi sống trong niềm sợ hãi là vú tôi sẽ mọc to ra. Như vậy tôi sẽ mất hết bản sắc riêng của mình. Mỗi đêm tôi đều cầu nguyện: “Lậy Chúa! Xin ngài đừng cho con một đôi vú thực sự?” Tôi là một cô gái ngoan đạo nên hắn Chúa đã lắng nghe lời cầu xin của tôi!
Emmanuelle kêu lên:
– May quá! Nếu vú chị bây giờ mà to ra thì ghê lắm. Tôi thích chị với đôi vú nhỏ này hơn!
Nàng cũng thấy đôi chân của Bee tuyệt vời, cứ như là ở trong hình vẽ của một nhà vẽ kiểu áo quần cho phụ nữ, đường nét hoàn mỹ nhưlà không có thật. Háng nhỏ eo thon bụng phẳng lại càng làmtăng thêmvẻ tinh tế của thân hình. Nhưng điều làm Emmanuelle sững sờ nhất, là khi Bee cởi quần lót ra, phần mu cạo nh~n của Bee phồng cao khác thường. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy ở đâu một âm hộ nhô cao đầy nữ tính như vậy. Và cũng thấy không có cái giống nữ nào đẹp hơn, đáng yêu hơn. Không có mao che phủ, nó biểu lộ rõ nét các kích tấc, các đường cong lẫn khe trũng, trước mắt mọi người. Làn da mịn nâu chứng tỏ Bee đã tắm nắng trần truồng rấtnhiều, phơi bầy nhưmộtthách thức cái tấm thân nửa trên như con trai nửa dưới đầy đàn bà tính. Mặc dù dáng điệu xa cách, cái hạ bộ nhô hẳn ra ấy đã tạo cho Bee một vẻ dục tình mời mọc đến độ Emmanuelle có cẵm tưởng có một bàn tay đang lục lọi trong nàng. Nàng cảm thấy Bee phải thuộc về mình ngay, mở ngay lập tức cái khe… Ôi? Cái khe! Chỉ nhìn cái khe thôi là đủ làm Emmanuelle run lên rồi. Nàng mở miệng định nói với bạn điều mình đang ao ước thì Bee đã quay đi bước về phòng tắm. Bee nhắc:
– Chúng mình tắm đã chứ?
Emmanuelle cho rằng mọi đóng kịch này nọ bây giờ không cần thiết nữa. Nàng ngắt ngang lời Bee, ra lệnh:
– Chị lên giường đi!
Bee do dự trước cứa buồng tắm, rồi quay lại cười:
– Nhưng tôi muốn đi tắm cho mát, chứ đâu có muốn đi ngủ.
Emmanuelle tự hỏi khi nhận lời đến nhà, Bee tưởng thật là chỉ để ăn trưa ngủ trưa xuông với nhau, hay là cô ta giả bộ ngây thơkhông biết gì. Nhìn vào mắtbee đang đứng trần truồng, nàng không tìm thấy giải đáp nào.
Nàng tiến lại gần Bee, mở cửa phòngtắm, nói với giọng cương quyết:
– Được rồi, chúng ta sẽ làm tình với nhau dưới hương sen bồn tắm.
… Bạn đang đọc truyện Emmanuelle tại nguồn: http://truyendam.org/emmanuelle/
Đừng nhúc nhích em đang đẹp quá!
Goethe (Faust)
Tôi sẽ để giường nguyên trạng như khi em rời bỏ.
Chăn gối bừa bãi, để cốt giữ lại hình dáng em in hằn lên cạnh tôi.
Cho đến sáng mai, tôi sẽ không đi tắm, không mặc áo quần và cũng không…
Chải tóc, vì sợ sẽ làm phai lạt những vuốt ve em đã để lại trên tôi.
Tôi sẽ đóng nguyên cửa sổ và không mở cửa ra vào.
Vì sợ những lưu niệm sẽ bay đi cùng với gió.
Pieere Louys (Les chansons de Bililis)
Phòng tắm lớn màu trắng được trang bị nhiều hương sen khác nhau. Một gắn trên trần, một gắn trên tường, và cái thứ ba nhỏ hơn gắn vào một ống mềm để có thề cầm xịt vào nơi nào tùy ý. Đứng dưới những làn nước đan chéo nhau, hai cô gái kêu lạnh rối rít. Emmanuelle cột mái tóc của mình lên đỉnh đầu cho khỏi ướt nên trông nàng cũng cao nhưbee. Emmanuelle bảo để yên nàng sẽ chỉ cho Bee cách sử dụng hương sen cầm tay di động. Nàng cầm nó bằng tay phải, tay trái ôm háng Bee rồi bảo bạn mở rộng hai chân ra.
Bee cười, nghe lời. Emmanuelle điều khiển cho dòng nước ấm phóng chéo từ trên xuống yào âm hộ của bạn, từ từ hạ sát dần, thỉnh thoảng xoáy tròn. Nàng quá thành thạo cái trò này rồi. Nước từ hạ bộ Bee chảy xuống ào ào. Emmanuelle ngửng đầu lên hôi:
– Sao có thích không?
Bee do dự một chút, có vẻ muốn nói điều gì, nhưng rồi lại thôi, chỉ gật đầu xác nhận là có. Một lúc sao Bee mới thú thật:
– Thích thật đấy.
Giữ nguyên vị trí của hương sen, Emmanuelle nghiêng người ngậm những đầu vú của bạn vào miệng. Nàng cảm thấy một tay của Bee đặt lên đầu nàng, không biết là định đẩy ra hay ép sát vào. Emmanuelle vừa bậm môi vừa dùng lưỡi liếm trên đầu vú, mút chúng. Ngay lập tức chúng phồng to gấp đôi và cứng. Emmanuelle khoái chí ngửng đầu lên:
– Bee thấy chưa…
Nàng ngưng nói vì khuôn mặt Bee đã mất vẻ bình thản thường nhật. Đôi mắt đẹp màu xám mở lớn hơn bao giờ hết. Đôi môi cũng mọng vh đỏ hẳn lên. Khuôn mặt vẫn gần như trẻ con, nhưng bâỵ giờ là một cô Bee khác hẳn Emmanuelle chưa từng thấy bao giờ, đang hưởng cơn khoái lạc thật mạnh mẽ và đẹp, không một tiếng kêu rên, không một run rẩy thân hình.
Cơn khoái lạc kéo dài đến nỗi Emmanuelle tự hỏi không biết Bee còn ý thức được sự hiện diện của nàng nữa không. Nhưng rồi dần dần nét mặt hạnh phúc ấy nhạt đi, làm Emmanuelle hối tiếc không được nhìn thấy nó lâu hơn. Nàng sửng sốt trước sự hóa thân kỳ diệu của Bee đến độ chẳng dám nói gì hết. Bee cười với nàng.
Emmanuelle vòngtay qua cổ bạnrồi hôn lên môi. Nàng rên lên vì sướng khi cảmthấythân thể Bee áp sátvàomình: Tự hai làn da ướt nước cũng đã là một thứ vuốt ve rồi. Nàng ôm chặt, cọ xát mu của mình vào của Bee.
Bee đoán biết Emmanuelle tìm gì nên cô đặt tay lên lưng lên mông mình ấn mạnh bụng về phía trước. Từ chiếc miệng hé mở, một hương vị ngọt và dịu như một trái cây lạ tràn vào. Trong tấm thân đẹp đẽ đang ôm trong vòng tay, Bee cảmthấy mộtcơnco thắtkhoái lạc đang tràn ngập. Bee ráng giúp Emmanuelle tối đa và nghe thấy tiếng bạn thì thào những lời yêu đương.
Jean nói với Christopher trên chiếc jeep đang in hằn vết bánh xe trên con đường đất đỏ:
– Emmanuelle thông minh, tính tò mò muốn biết đủ chuyện và lúc nào cũng vui tính. Nhưng không phải chỉ vì thế mà tôi lấy cái cô bé ấy làm vợ đâu.
Mồ hôi chảy ướt đẫm, không khí nặng nề làm khô cứng cổ họng. Họ băng qua một cây cầu: Những đứa bé trai và gái trần truồng đang nô rỡn la hét dưới giòng nước.
– Nhìn kìa. Đúng là cảnh Đông Phương thường được thu hình trên phim ảnh.
Jean dừng lại, tắt máy xe. Họ đi xuống con lạch, vốc nước lên rửa mặt cho mát. Những đứa trẻ nhảy cỡn lên, ồn ào chỉ cho họ, la chói lói:
– Farang! Farang!
Christopher lo ngại hỏi:
– Chúng nói chi vậy?
– Đâu có gì, chúng chỉ la: “Ông Tây! Ông Tây!”
Giống như lũ nhóc ở quê nhà là: “Tàu? Tàu?” Vậy thôi. Một cô bé tóc đen ướt nước đán từng mảng vào thân hình tiến lại phía hai người. Cô bé đã nhặt chiếc sarong xanh tươi làm nổi bật làn da sậm, vừa đi vừa quấn vào người, cột nút ở ngang lưng. Cô bé hỏi hai người vừa cười dụ dỗ mời mọc.
– Than yâk su som – ô mai tja?
Jean thú nhận:
– Tôi không hiểu con nhỏ này nói cái gì.
Cô bé giơ tay chĩ một thúng bưởi bự đang để dưới bóng mát của một cây kế cận.
– A, tôi hiểu rồi. Nó mời chúng ta ăn bưởi. Ý kiến hay đấy…
Jean ra dấu đồng ý, bập bẹ câu tiếng Thái:
– Ao không dai!
Cô bé chạy lại chiếc rổ, bê lại một trái to bằng cả đầu của mình. Cô giơ năm ngón tay lên:
– Hâ bath.
Jean nói:
– Đồng ý, cô bé.
Jean đưa ra tờ giấy năm tical, cô bé đón lấy ngắm nghía. Jean hỏi:
– Mọi sự thỏa thuận chứ?
– Kha!
Cô bé không lộ vẻ gì bối rối trong việc đối thoại bằng hai ngôn ngữ này. Christopher ngạc nhiên.
– Con nhỏ này hiểu tiếng Pháp hả?
– Còn lâu à. Nhưng điều đó không cản cô bé nói chuyện loăng quăng với chúng ta.
Cô bé giơ một trái lên ngang mặt, ra dấu hỏi:
– Pok hai mai tja?
Jean ra dấu không hiểu. Cô bé đưa tay ra dấu bóc vỏ.
– A! Được lắm chứ sao không? Jean’ gật đầu. Em tử tế lắm, cô bé.
Cô bé trở lại cái thúng lấy ra một con dao nhỏ cong bằng đồng, ngồi xuống kẹp trái bưởi vào hai đầu gối. Hai người đàn ông ngồi xuống cỏ đối diện với cô bé.
Christopher lên tiếng trước:
– Nếu anh không lấy Emmanuelle vì tinh thần nàng như anh đã nói, vậy chắc anh lấy vì nàng đẹp phải không? Điều đó cũng dễ hiểu thôi.
– Có thể lắm. Nhưng bấy nhiêu cũng chưa đủ để làm tôi cao hứng lấy Emmanuelle.
– Vậy thì cái gì đã làm anh mê nàng? Tài nội trợ chăng?
– Không. Tôi bị chinh phục bởi tài năng nhục thể của nàng. TÔí chưa gặp một người đàn bà nào say mê làm tình đến như vậy. Và lại làm tình rất giỏi.
Christopher sửng sốt. Cái kiểu tâm tình này coi bộ khó nghe quá. Nhưng anh vẫn mong ước hết sức được biếtnhiều hơn nữa. Anh cố gắng nói:
– Jean hên thật đó. Nhưng cũng bất trắc lắm phải không? Cái năng khiếu… anh gọi là gì nhỉ… tài năng nhục thể phải không? Thì những người khác cũng có thể đoán ra chứ… và tìm cách lợi dụng. Chiếm đoạt mất nàng của anh.
Jean nói với giọng quả quyết:
– Không ai lấy được cái gì không thuộc quyền sở hữu của tôi. Emmanuelle đâu phải sở hữn của tôi.
Christopher lộ vẻ không hiểu. Jean nói thêm:
– Tôi lấy nàng đâu phải để tước đoạt những gì nàng có.
Cô bé dùng hai tay mở ngửa dâng các múi bưởi lên. Jean nhận mộtmúi, khẽ cúi đầu chào, rồi bóc ra ăn rất ngon lành.
– Anh không ăn saol Jean hỏi bạn.
Christopher cầm lấy một múi, ngắm nó một cách ơ thờ. Jean nói thêm:
– Emmanuelle và tôi đều quan tâm đến cuộc sống. Cả hai đứa tôi đều thích biết nhiều hơn nữa.
Jean cười hăng hái:
– Bởi thế có thiếu gì chuyện để làm!
Jean lấy thêm múi bưởinữa từ tay cô bé. Jean kết luận:
Cho cả hai người. Vả lại cũng cần hai người làm chung mới xuể.
Christopher tự hỏi những lời nói của Jean có liên quan gì không đến thứ thắc mắc đang ám ảnh anh. Những đứa trẻ đến ngồi xổm chung quanh từ lúc nào, im lặng nhìn hai người, thỉnhthoảng lấy tay híchnhau truởc khi phá lên cười đến chảy cả nước mắt. Christopher nhận xét:
– Bọn nhóc này có vẻ chế nhạo chúng ta.
Mùi bưởi ngọt đã làm lưỡi dịu xuống nhưng cổ họng Christopher vẫn thắtlại một cách kỳ lạ. Anh cố gắng chống lại những hình ảnh hấp dẫn đang xâm chiếm và làm anh hoảng sợ. Christopher rự cằn nhằn mình:
“Đấy, mày nghĩ về vợ bạn như vậy đó hả?”
Nhưng hình ảnh hấp dẫn của Emmanuelle vẫ, n cứ tồn tại Bằng một giọng gượng gạo, Christopher lên tiếng đề nghị mua thêm một trái bưởi nữa. Trong khi cô bé Thái Lan ngồi gọt vỏ, dù anh có bàn về những đập thủy điện và những kilowatt, tâm hồn anh vẫn lướt quanh đôi vú tròn, bộ mông cong gợn, hạ thể hầu như trần truồng của Emmanuelle… Jean đứng dậy, tuyên bố đã đến lúc lên đường. Đến lúc đó Jean môi nhận thấy vé dáng mơ màng của bạn, coi thật ngoạn mục dưới vải quần short trắng. Jean ngạc nhiên cười phá lên, nói:
– Tôi đâu ngờ anh có cái gôut như vậy? Kể từ giờ tôi không thèm giới thiệu anh với các cô gái bé nữa.
Jean nghịch ngợm chỉ cô bé đang ngồi dnh bơ, nói tiếp:
– Nghe đây bạn? Bạn phải đợi cho nó bớt xanh đi đã, cắn sớm ê răng lắm. Con bé này chưa tới tám tuổi đâu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Emmanuelle |
Tác giả | Hồ Xuân |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện dịch, Truyện ngậm cặc |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 03:33 (GMT+7) |