Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex ngắn » Duyên tình lạc bến

Duyên tình lạc bến - Tác giả Bùi Thơm Ngon

Người Việt Nam chúng ta vốn trọng lễ nghĩa, tôn sùng đạo lý, đền đáp công ơn sanh thành dưỡng dục, nặng lòng tri ơn một khi thọ ơn ai, thì cố gắng trả cho hoàn thành trong một kiếp hiện sanh.

Một số thuyền nhân được chánh phủ Úc cưu mang, và gia đình người Anh hào hiệp đầy lòng nhân ái bảo lảnh, đùm bọc giúp đỡ từ ngày đầu cho hai thanh niên này.

Dù tha hương nhưng với hoài vọng nhớ về quê hương cố quận:

‘Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp…

Quê nhà một góc nhớ mênh mông’

“Duyên tình lạc bến” mượn tựa đề cuốn tiểu thuyết tình cảm xã hội của bà Tùng Long (1915 – 2006), đăng trên nhật báo feuilleton Sài Gòn Mới, diển tả cảnh cô gái miền Nam, thương một người mà phải chấp nhận lấy một người khác trong cùng gia đình…

Người Việt ngày nay, hiện diện khắp cả năm châu, bốn bể từ chế độ độc tài đảng trị, đến chính thể tự do dân chủ, quân chủ đến trung lập, đều có mặt… Người có tuổi thường hay nói người Trung Hoa đông tản mác khắp chân trời góc bể: “Đâu có khói là có người Tàu”, câu này dành cho người Việt quả không ngoa. Dân Việt vốn thông minh và cần cù, dù trú ngụ ở đâu cũng quay quần, tụ hội thành khối đoàn kết, sanh hoạt, sống tương trợ lẫn nhau, góp bàn tay khối óc làm cho quốc gia nương tựa trù phú, người Việt tỵ nạn quả đáng ngửng mặt với thế nhân.

Phần 1: Xuôi Theo Dòng Đời…

Sau khi vượt biên đến Pulao Bidong – Mã Lai, chờ đợi hơn 2 năm. Năm 1986 được phái đoàn Úc nhậân theo diện nhân đạo. Hai anh em tôi được gia đình người Úc gốc Anh, ông bà Jonhson Smith bảo trợ cho về định cư tại tiểu bang New South Wales, đây khu nhà giàu nằm phía Bắc thành phố Sydney.

Chúng tôi đến quốc gia đệ tam, lo tiến hành thủ tục bảo lảnh người thân từ Việt Nam sang gồm cha mẹ, em gái và chị dâu Phương Thảo. Sau hai tháng tạm sống chung với nhà cha mẹ nuôi, cả gia đình chúng tôi xin dời ra riêng, mướn nhà vùng Cabramatta – vùng Tây Nam thành phố Sydney – mệnh danh thủ phủ của đông người Việt tỵ nạn.

Khu phố Việt thương mãi khá sung túc gồm đầy đủ tiện ích tư và công: Ngân hàng, bưu điện, phòng khám bác sĩ người Việt gần trạm xe lửa (xe hỏa), lò bánh mì, các hiệu ăn lớn nhỏ, các hiệu áo quần thời trang, các siêu thị tư nhân bán các thực phẩm Á châu, và Woolworth, đủ đầy nhu yếu cho đời sống… những thứ bách hóa giúp người mới định cư còn bỡ ngỡ. Tiếng mẹ đẻ dùng ở khu vực này nhiều nhất, từ cửa hàng thứ thứ gì đều mang biển Việt Hoa. Giá thuê nhà vừa rẻ, có thể nói ra đường phố toàn gặp gương mặt người tỵ nạn sắc tộc da vàng, tóc đen, mũi tẹt (Việt, Miên Lào, Trung hoa… tất cả 92 sắc dân) chiếm đa phần. Chánh phủ khuyếch khích mở các lớp Anh ngữ cao, trung cấp cho di dân, cho người mới đến tầm cư (new – commer) ở các trường college, và bậc đại học, văn phòng tìm việc, bệnh viện… (Nhưng nếu so với khu phố Phước Lộïc Tho – Bolsa ở Nam California – Hoa kỳ và vài khu thương mãi lân cận của người Việt tạm cư – về kiến trúc, đồ sộ, sầm uất… Uc chào thua dài dài).

Sau thời gian một tháng an cư cho thích ứng môi trường khu vực miền Tây.

Cuộc sống gia đình chúng tôi thật hạnh phúc trong những ngày đầu đoàn viên cha mẹ anh chị, em. Sau đó, bắt đầu bận rộn với sanh hoạt, vật lộn quần quật công ăn việc làm, và ăn học mới hằng ngày hầu như ai ai cũng quên lần chuyện khó khăn kinh tế bên Việt Nam. Chúng tôi bắt đầu học lái xe, đăng ký đi tìm việc ở Trung tâm xã hội phúc lợi của chánh phủ. Tuy rằng trợ cấp của nhà nước đủ sống nhưng người Việt vốn cần cù chịu cực để thích ứng hội nhập, vươn lên trong cộng đồng đa văn hóa Úc.

Anh Long tôi nhờ bạn bè quen xin được chân công nhân trong hảng in, và họ giúp đỡ chở đi, rước về làm ca trưa đến tối. Chị dâu và tôi học lớp Anh ngữ trung cấp, tôi theo bậc đại học, trong khi em gái – Thiên Kim học trường trung học lớp 11. Cha mẹ tôi cũng có việc làm lặt vặt ngoài khu phố, sáng rời nhà sớm có khi 6 – 7giờ tối mới về.

Nói học lái xe cho có bằng lái treo giàn bếp chơi! – Chứ nào có tiền mua chiếc xe cũ với giá khiêm nhường – làm chân gia đình khi di chuyển, mọi người trong gia đình đều dùng phương tiện công cộng xe bus, xe hỏa. Dù rằng cả gia đình sang Úc gần hai năm, các thứ gia dụng: Bàn ghế, giường tủ cũ… đều do các Hội Từ thiện cho, hoàn cảnh thuyền nhân ai cũng “hao hao” giống nhau, an bình và thỏa thích như vậy! Chúng tôi không còn bận rộn lo cái ăn, cái mặc nhất thời như những tháng ngày sống lao đao, vất vưởng chờ đợi ở trại tỵ nạn Bidong và lẩn quẩn, chật vật kế sanh nhai như ở Việt Nam.

Thường thường hai chị em chúng tôi học về sớm, chị dâu tôi lo cơm nước trong nhà bếp, tôi cũng phụ tay để dư thời giờ đối thoại Anh ngữ, hoặc xem Tivi nghe tin tức trao dồi thính thị ngoại ngữ. Tôi phụ giúp đang trút bao gạo vào thùng, dọn dẹp nhà sau xong, thanh toán đóng quần áo dơ cho vào máy giặt.

Không thấy chị dâu – Phương Thảo đâu? Nghe im lặng phăng phắc, hơi ngạc nhiên nhưng cứ cắm cuối lo việc của mình cho xong. Chợt từ nhà trên đi xuống, chị cầm hai viên thuốc cảm Panamax, đến bàn nước định uống thuốc.

– Chị Hai bị cảm hay sao vậy?

– Ừ, chị bị cảm từ tối hôm qua, sáng nay vẫn rán đi học.

Hình như trúng gió người cảm thấy sốt nóng và tứ chi hơi rũ rượi.

– Nhà không có đồng xu cạo gió, cạo bằng đồng bạc 20 cent của Úc, chắc rách thịt chị đau lắm. Bên Úc rất ít ai cạo gió, giật đỏ chót giữa hai chân mày, màng tang như thể bên Việt Nam, chỉ cần giác hơi – nhưng không ống giác. Cạo gió tạo vì vết đỏ bầm thành xọc trên thân thể. Nếu vào lớp học thầy, cô giáo, bạn bè thấy lạ sẽ hỏi.

Tôi nghĩ cách ra sau vườn tìm lá dược thảo: Lá xả, lá chanh, hoa hồng, lá cây khuynh diệp hay bạch đàn (eucalyptus) – mọc ở sau vườn hay ven lộ đường đi… nấu nồi nước xông, nhờ hơi nóng hóa giải cơn cảm cúm, áp dụng kinh nghiệm dân gian truyền lại. Các thứ lá mang vào dồn tất cả vào nồi nấu cơm điện vừa to vừa tiện nghi. Nồi nước sôi ùn ụt bốc mùi của các thứ lá thiên nhiên bung tỏa ra ngào ngạt thơm lừng cả phòng, chị Hai tôi trùm chiếc mền kín phủ cả người, banh nút áo cho hơi nước nóng làm toát mồ hôi ở ngực dễ thở, phế – quản thông thương, giản hở các lổ chân lông và xua tan cảm cúm rất hiệu nghiệm.

Chị dâu tôi, cẩn thận mang nồi xông vào phòng ngủ cho kín, tránh không ai thấy lại vừa tránh gió xâm nhập, tôi theo kè một bên săn sóc. Khi chị vừa quăng chiếc mền trùm đầu ra, chị cởi áo phơi ngực trần ướt đẩm mồ hôi tua tủa thành từng giòng khắp châu thân trắng ngà tuyệt mỹ của chị, tôi vội đưa khăn lông chị tự lau mặt, phần trước, còn phía sau lưng tôi tiếp tay thấm chùi khô những giọt nước tuôn dài ướt cả lưng quần và trong hạ thể. Tôi lau đến đó ngưng không dám chạm vào da thịt phía dưới sợ chị phiền, choàng khăn lên vai bảo chị vào nhà tắm rửa ráy, khi chị quay lại vói lấy chiếc áo dơ, phơi bày bộ nhũ hoa săn cứng đẹp thật nảo nùng, tôi chầm chầm nhìn say sưa không chớp mắt. Chị ngước lên bắt gặp ánh mắt dâm dục của đứa em chồng, đâm ra sượng sùng, nở nụ cười bẻn lẻn, chứa chan sự mắc cỡ vì sự vô ý thức, lấy tay che ngực bươn bả vào nhà tắm.

Chị vội không có mang áo quần khô để thay, nên khi tắm rửa xong vẫn quấn khăn lông phần dưới bước về phòng ngủ mình, được dịp rửa mắt lần thứ hai nhìn kỷ khoảng ngực chị, vú đẫy đà và khêu gợi…

Bạn đang đọc truyện Duyên tình lạc bến tại nguồn: http://truyendam.org/duyen-tinh-lac-ben/

Anh Hai tôi, Vương Hiển Long tính tình rộng rãi, chỉ hơn tôi một tuổi, hai anh em sống bên đảo nhỏ bé vậy mà cũng “gù” một vài em tỵ nạn sờ mó hôn hít sương sương cho thỏa cơn dục vọng của thanh niên dậy thì. Khi sang Úc thời gian học Trung học thường nhật, vào ngày thứ Bảy, chủ Nhật xin phép cha mẹ đỡ đầu đi làm bồi bàn ở các nhà hàng, hay phụ đứng bán trong các siêu thị của người Úc, có thêm tiền chi xài và gửi về tiếp tế người thân ở Việt Nam, tụi tôi cũng tìm chút lãng mạn, vui vầy bên các em người Hoa, hay sắc tộc khác ở khu phố China – town. Khi gia đình cha mẹ sang Úc đoàn viên, có bảo lảnh chị Thảo đồng hành, người cùng một khu phố, chị đẹp trầm nhả đoan trang, nhỏ hơn anh Hai tới ba tuổi. Gia đình có ý “cáp” cho anh Long – vì anh lớn ưu tiên trước, nhưng thực tế chị Thảo luôn gần gũi bên tôi khi đi học chung trường Anh ngữ, đăng ký tìm việc… lúc về ở nhà thường đàm đạo trò chuyện thân mật hay lo cơm nước chung.

Chị Thảo vừa bị mắc cỡ tắm xong nói vói theo bước chân vô buồng…

– Em gom áo quần dơ của chị đem ra máy giặt.

Cảm ơn em, rồi trở ra đây chị nhờ lau tiếp mồ hôi…

Trong khi chị làm vệ sinh, tôi lo bưng và dọn dẹp chỗ ngồi xông lúc nảy, sau khi mang áo quần dơ vào bể giặt, tôi trở ra vào buồng thấy chị còn phơi ngực trần đứng lau chùi mồ hôi, tôi phụ lau tiếp, hơi nước nóng hừng hực còn tươm nhễ nhại từng hột trên lưng.

– Ủa chị không tắm nước ấm sao còn mùi xông còn nồng nặc?

“Chị sợ cảm đâu dám xối xịt dòng nước vào người, chỉ rửa ráy thôi.”

Tôi làm bộ chê để lấy cớ tiến đến gần chị hơn, tiếp tay lau nhưng lòng rạo rực sôi bỏng quá hứng khi thấy tấm lưng trắng ngần, thật là nàng tiên đẹp và gợi hứng, kềm con lợn lòng không được, bạo gan hai tay vòng ra chụp hai trái vú xoa xoa. Một tay nặn nặn bóp bóp cái bên kia, người áp sát vào nhau khiến âm tính ấm áp lan tỏa tạo cảm giác sung sướng của qúy bắt đầu bung ra theo đà mân mê thân xác người chị dâu, tôi liên tưởng từng “xào nấu”em Tàu, mấy cái “dấm sửu” – vú xẩm – khu phố Chinatown giờ mơ màng đến tái tê như đang bay bổng.

– Lân làm gì kỳ vậy bộ thèm lắm hả…

Cẩn thận Lân làm vậy người ngoài thấy đánh giá sai về chị em mình!

Nàng sợ làm sứt mẻ tình anh em lâu nay khi có bóng người đàn bà chen vào. Còn không nói ấm ức trong lòng. Để em chồng không áy náy, Thảo mỉm cười nói: “Chị không chấp đâu” – , Lân yên tâm.

Tuy miệng thối thác, buông lời năn nỉ em chồng nhưng chị cứ đứng yên, không hành động chống trả, mặc cho hai tay tôi thao túng cặp vú, rồi xoay người chị lại đặt nụ hôn thật đê mê, cảm xúc trên môi trong vòng tay âu yếm của tôi. Có lẽ chị muốn trả công săn sóc chị vừa rồi hay sao?

– Ôi! Miệng chị thơn lừng, càng làm tôi hăng say bất biết…

Tôi lòn tay xuống kéo tuột cái khăn quấn ngang người, chị như giật mình đánh thót, phát ra tiếng nấc:

– Ah a… a ra vẻ giẩy nẩy, tránh né…

Tôi cứ ôm cứng hôn lấy hôn để, hương trinh nữ ngạt ngào, âm dương hạ thể áp sát vào nhau vài phút, chị cảm nhận hơi nóng kích dục bừng bừng đưa tay chụp lấy của qúy của tôi còn vướng trong lớp quần. Có lẽ lần đầu tiếp cận Nam nữ với nhau chị Thảo hơi ngượng ngùng đến vụng về, nặn vọt cục gân nổi cộm cho tôi thỏa mãn thế thôi…

– Lân à, kỳ quá mình ngưng nhen!

Chúng tôi sợ cô em gái – Thiên Kim đi học về, tuy nhiên chị nhanh tay tuột quần ra khám kỷ “súng đạn” của tôi ra sao mà rậm rật quá vậy!

Còn tôi thì cứ muốn vòi vỉnh một chút. Cả hai hơi hốt hoảng nhìn đồng hồ gần 5 giờ, có lẽ em gái và học sinh tan trường đang rảo bước ngoài lộ, nghe lao xao bước chân và tiếng nói cười… Tôi đành mất hứng, nín chịu nhưng lòng cảm thấy lâng lâng vui thỏa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Thông tin truyện
Tên truyện Duyên tình lạc bến
Tác giả Bùi Thơm Ngon
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Đụ chị dâu, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân, Truyện phá trinh
Ngày cập nhật 02/06/2021 03:22 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Bùi Thơm Ngon

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi