Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex ngắn » Dương long âm phụng » Phần 6

Dương long âm phụng - Tác giả Beny Hùng

Phần 6

Chẳng lâu sau bọn tỳ nữ đã dọn mâm cỗ lên. Toàn là các món hoa trái cá biển ngon lạ chưa từng gặp ở trung nguyên bao giờ. Rượu thì tỏa hương ngào ngạt làm ai ngửi thấy cũng phải ngây ngất. Vạn Hương lên tiếng nói:

– Bạch Thái Tửu của bổn môn là loại rượu thuốc quý. Được chế từ các loại thảo dược chỉ trồng trên Ấp Vương đảo. Ngoài ra không nơi nào khác có. Mời các vị dùng thử…

Hán tử cao gầy bưng vò rượu lên ngắm ngiá một hồi, nhăn mặt cau mày. Hỏi gằn:

– Dược tửu. Ai mà biết rượu này pha bao nhiêu loại độc rồi. Các người mời bọn ta uống thứ rượu này phải chăng muốn xóa sổ anh hùng hào kiệt trung nguyên trên hòn đảo bé tí này ư? Chuyện nực cười! Lão gia đây không thèm uống rượu độc của các người đâu…

Vạn Hương mỉm cưởi đáp:

– Tiểu nữ vốn chỉ là thôn dân quê mùa. Biết được chút ít y dược nên cố công bào chế loại rượu ngon này cho các mọi người thức. Sao vị đại ca này này đổ oan cho tiểu nữ. Hơn nữa các vị đều là nhân sĩ anh hùng trong võ lâm. Há lại e ngại chút thuốc độc cỏn con hay sao?!

Hán tử nọ khuôn mặt xịu xuống. Nếu còn tiếp tục đôi co ắt sẽ bị coi là con rùa rụt cổ. Chẳng đáng mặt anh hung. Gã bực tức ngồi xuống ngắm nghía bò rượu, thuỷ chung vẫn không dám uống. Những người khác nghe hai bên đối đáp khi nãy cũng phần nào an tâm. Nhưng trong bụng vẫn còn đắn đo. Ai cũng biết rằng buổi hội tụ ngày hôm nay liên quan đến bảo vật của trung nguyên. Ai ai cũng muốn chiếm báu vật không từ bất kỳ thủ đoạn. Nên người nào cũng đề phòng kỹ lưỡng. Mâm cỗ đã dọn nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa ai động đến.

Nguyệt Thư nhìn bọn người dự tiệc đắn đo mà cười thầm trong bụng. Vậy mà cũng tự xưng là nhân sĩ võ lâm, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. Chẳng qua chỉ là một lũ ruồi nhặng nghe hương báu vật mà sà đến. Một chum rượu con cũng không dám uống thì anh hung cái nỗi gì. Nàng hô lớn:

– Vạn Hoa Bạch Thái tửu thái hoa tiên lộ. Bản cô nương muốn nếm thử xem sao!

Nàng chưa dứt lời. Tay đã vận kình đập mạnh xuống bàn. Lập tức mười hai vò rượu lớn trước mặt mười hai vị khách cùng bàn bay thẳng lên trời mà chiếc bàn vẫn chẳng mảy may lay động. Mười hai vò rượu bay lên xếp thành một hàng dọc. Rượu từ trong bình dốc ra chảy thành một dòng xuống miệng Nguyệt Thư. Nàng uống một hơi hết cả mười hai vò rượu là bụng nàng phình lên thấy rõ. Mười hai vò rượu rỗng lại rơi xuống ngay ngắn trước mặt chủ nhân của chúng. Nguyệt Thư lấy tay chùi miệng, vỗ bụng khen: “Hảo dược tửu!”.

Những người bên ngoài xem màn biểu diễn vừa rồi ai cũng thầm kinh hãi. Không ngờ một cô nương trẻ tuổi lại có nội công thâm hậu đến thế. Mấy gã vô danh tiểu tốt thì há hốc mồm miệng kinh ngạc. Chỉ có Đại hán cao to là nhe răng cười khì khì. Nguyệt Thư thấy người này tỏ ý giễu cợt mình. Liền quay lại lên tiếng:

– Vị đại gia này chắc cũng muốn nếm thử mùi vị Bạch Thái tửu. Vậy để tiểu nữ kính ngài một chum.

Nhanh như cắt, nàng tiến lại một cái vạc lớn bằng đồng. Vạc này vừa to vừa nặng, chứa đầy Bạch Thái tửu Vạn Hoa môn dùng đểp tiếp rượu. Nguyệt Thư vận lực. Hữu chưởng đánh vào vạc đồng nghe koong một cái. Chiếc vạc nặng trăm cân bay lên không trung. Nguyệt Thư hét lớn: “Nhận lấy!” Lập tức tả chưởng đánh văng chiếc vạc đồng thẳng về phía đại hán cao to. Người này chẳng mảy may né tránh. Đứng dang tay hình chữ “Đại”, dùng ngực đỡ vạc đồng đang bay đến. Nghe bình một cái, chiếc vạc đã đập vào người đại hán nọ. Mọi người chung quanh nhìn cảnh ấy ai nấy đều há hốc mồm miệng kinh ngạc. Chiếc vạc đồng nặng cả trăm cân mà đại hán kia chỉ dùng ngực để đỡ như đỡ một trái cầu nhỏ. Liền đó y phóng cước đá chiếc vạc văng lên trời. Vạc nghiêng đổ rượu xuống miệng đại hán bên dưới làm ướt hết râu tóc và một khoảng áo của y. Đại hán dùng tay đỡ chiếc vạc. Lớn tiếng khen: “Ngon, quả là tiên tửu!” Rồi quay sang phía nam nhân lạnh lung mặc áo bào đen nói:

– Rượu này quả là tiên tửu chốn nhân gian. Tiểu đệ phải nếm thử mới được. Ta kính đệ một chum!

Vừa dứt lời, đại hán cao to liền ném vạc đồng về phía nam nhân mặc áo đen. Chiếc vạc xoay vù vù lao đi như một quả đạn thần công thẳng đến trước mặt chàng. Nam nhân nọ vẫn điềm nhiên ngồi yên tại chỗ, thuỷ chung không hề di chuyển. Khuôn mặt không hề tỏ chút biến sắc. Bỗng trường kiếm rung lên, từ trên đánh xuống. Chiếc vạc đang lao đến bị trường kiếm cản lại.

Đâm sâu xuống nền đá lún cả một khúc. Mọi người xem cảnh ấy không ai bảo ai đều đứng cả dậy. Dùng công lực để chặn chiếc vạc cả trăm cân lao đến như vậy đã là khó rồi, lại còn đánh chiếc vại đồng lún xuống nền đá cả tấc thì quả là nội công thâm lường. Khiến ai cũng đều ngấm ngầm bội phục. Nam nhân mặc áo đen ung dung lấy chén múc rượu trong vạc uống một cách từ tốn từ tốn. Khen hai tiếng”Hảo tửu” rồi đánh trả lại chiếc vại đồng cho Nguyệt Thư. Nàng đón lấy một cách dễ dàng, Đưa chiếc vại cao qua khỏi đỉnh đầu. Hướng về phía Vạn Hoa lẹn tiếng:

– Tục ngữ có câu: “Tiên chủ hậu khách!” Môn chủ đây chưa hề động đến mà bọn ta đã uống trước như vậy thì thật là thất lễ. Ta xin thay mặt mọi người ở đây kính môn chủ một chum vậy.

Nói chưa dứt lời, Chiếc vạc đã được ném tới. Kình lực phát ra cực mạnh làm gió tỏa ra hai bên như bão táp. Vạn Hương vẫn nở nụ cười trên môi, tay trái phất nhẹ. Một dải lụa phóng ra quấn lấy chiếc vạc đang lao đến. Lại một dải lụa khác phóng ra. Cứ thế thay phiên nhau quấn quanh chiếc vạc triệt tiêu kình lực phóng tới. Vạn Hương đưa hai dải lụa tựa như đang múa.

Điệu múa có sức quyến rũ kỳ lạ khiến mọi người đều đứng ngẩn tò te. Chiếc vạc bay chậm dần rồi hạ nhẹ nhàng xuống đất. Vạn Hương rút hai dải lụa về thì trên đó đã thấm đầy tiên tửu tự khi nào. Nàng đưa dải lụa lên ngang miệng. Đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh liếm những giọt rượu đọng lại trên dải lụa. Cách uống rượu cổ quái đó của nàng làm nhiều gã trẻ tuổi suýt nhảy bật lên bắn khí ra quần.

Nàng quay sang nhìn Nguyệt Thư, mỉm cười nói:

– Chum rượu vị cô nương đây mời tiểu nữ đã uống xong. Bây giờ các vị đã tin rằng trong rượu không có độc rồi chứ? Vậy xin mời mọi người nhập tiệc!

Quần hùng bây giờ mới dám dùng bữa. Ai nấy ăn uống một cách ngon lành. Bạch Thái tửu quả là rượu thuốc bổ thần kỳ. Cứ uống vào một ngụm là y rằng trong người sinh ra một luồn khí chạy đi tứ tán trong các huyệt đạo. Xua tan mọi mệt mỏi trong người. Một ly rượu nhỏ mà như một tuần tĩnh dưỡng. Khiến ai nấy sảng khoái vô cùng. Thời gian bữa ăn trôi qua, quần hùng đã nếm đủ các món ngon vật lạ của Ấp Vương đảo.

Bấy giờ Vạn Hương mới ra lệnh đem Dương Long Tiêu ra. Bảo vật được gói kỹ trong một tấm lụa vàng thêu kim tuyến. Quần hùng bên dưới ai nấy đều ngước lên để xem cho rõ. Vạn Hương tự tay mở bọc lụa ra, tất cả đều ồ lên sửng sốt. Đó là một chiếc tiêu bằng ngọc. Sắc xanh lấp lánh điểm màu đỏ tươi làm chiếc tiêu như một cành trúc đẫm máu. Màu ngọc óng ánh phản chiếu ánh nắng của buổi chiều tà làm chiếc tiêu đã đẹp càng thêm đẹp.

Dương Long tiêu tỏa ra một luồng khí lực cực mạnh, mọi người xung quanh ai cũng có thể cảm thấy trong người nóng ran, khí huyết bắt đầu nhộn nhạo. Vạn Hương đưa ống tiêu ngang miệng. Nàng thổi khúc Liễu Phong Tình Duyên. Nguyệt Thư vẫn còn nhớ rất rõ đó chính là khúc nhạc đầu tiên sư phụ dạy cho hai tỷ muội nàng khi còn bé. Bàn tay sư phụ hướng dẫn đôi tay nhỏ bé của hai tỷ muội nàng cầm tiêu, gảy đàn.

Nay bản nhạc ấy lại vang lên, gợi lại bao kỷ niệm ngày ấu thơ khiến Nguyệt Thư trầm ngâm một lúc. Tiếng tiêu vang lên du dương khiến lòng người xao động. Sự xao động đó nhanh chóng trở thành một cái gì đó bứt rứt, khó chịu. Cơ hồ như muốn nổ tung ra. Mọi người còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình thì bỗng nhiên mấy ả tì nữ theo hầu đồng loạt trút bỏ xiêm y, để lộ cơ thể trắng muốt nõn nà trước con mắt của các vị khách.

Tiếng tiêu chuyển sang nốt thứ ba. Lúc này mấy gã vô danh tiểu tốt nội công thấp kém không còn chịu nổi nữa. Đè đứa tì nữ theo hầu mình ra mà hành dâm để xả bớt cái bứt rứt khó chịu trong lòng. Mấy vị đứng tuổi và những người có nội lực kha khá thì nhắm mắt điều dưỡng. Trong lòng ai cũng hoang mang, phải chăng đây chính là Vạn Hoa môn hạ độc thủ để tiêu diệt toàn bộ anh hùng hào kiệt trên hòn đảo này.

Xưng hùng xưng bá võ lâm? Người nào đến đây cũng đều đã chuẩn bị kỹ cho mọi tình huống xảy ra. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể lường trước hết được. Đến nốt thứ tư thì khí lực tỏa ra càng mạnh hơn. Thanh âm càng lên cao. Nhiều người vẫn còn gắng gượng chống đỡ để tránh bị ô nhục danh dự, còn lại đa số đã chịu không nổi mà rơi vào con đường gian đạo. Như những kẻ võ công thấp kém chỉ được cái hư danh thì càng gia tăng nhịp nắc điên dại như một cái máy vào lồn bọn tỳ nữ.

Đạc Bác Nhĩ là tổng quản Bác Long tiêu cục, tổng đà ở La Sơn Thôn. Vì hiếu kỳ nên dắt theo vợ ra đảo xem tiêu. Không ngờ bây giờ lại rơi vào cảnh này. Y vốn cũng có chút võ công, lại thêm được phu nhân vận lực tương trợ nên vẫn cố gắng cầm cự. Thế nhưng muốn tránh Tào Tháo thì Tào Tháo cứ đuổi theo. Ả tỳ nữ đứng bên cạnh ông ngực căng mông nở, hương thơm ngây ngất.

Lại bê cặp vú trắng nõn căng tròn của mình đặt sát trước mặt Bác Nhĩ như đặt mỡ trước mặt mèo. Làm ông không thể kiềm chế được dục tính trong người. Lao đến vú ả tỳ nữ mút lấy mút để, làm đủ những trò đồi bại nhất mà trước giờ ông chưa hề dám làm với vợ. Đạc phu nhân nước mắt chảy ròng. Nhìn chồng mình hành dâm điên dại với ả tỳ nữ mà cơ hồ muốn nghẹn thở, liền một chưởng tự sát ngay trước mặt chồng.

Bác Nhĩ nhìn vợ tự sát mà lòng đau như cắt mà thể nào dừng lại được. Trong người ông tựa hồ có một thế lực siêu nhiên ép buộc ông tiếp tục màn truỵ lạc. Cái sướng khoái nơi hạ bộ hòa quyện với nỗi đau đớn trong tim tạo nên một thứ cảm giác không thể diễn tả được. Chung quanh ông những người khác cũng chẳng khá hơn là bao. Người nào người nấy nắc điên dại như một con thú.

Muốn ra mà không ra được, dương khí cơ hồ bị tắc nghẽn không thể xuất được. Tiếng cặc dập vào lồn vang lên như chày giã gạo hòa lẫn trong tiếng rên la xuýt xoa. Khúc tiêu đang lên cao thì đột ngột ngưng lại. Mọi người bên dưới được giải thoát khỏi sự kìm hãm của tiếng nhạc, không hẹn mà đồng thanh hét lên một tiếng sung sướng, gồng mình bắn tất cả tinh dịch chứa đựng trong người ra ngoài, hững tiếng gầm rú tthống khoái vang lên thấu trời cao.

Bác Nhĩ cũng không ngoại lệ, Ông vừa đau khổ vừa sướng khoái. Cái đau nơi tim và cái sướng nơi cặc. Lồn ả tỳ nữ banh rộng đón nhận từng đợt tinh dịch của y. Bác Nhĩ vừa được giải thoát khỏi xiềng xích liền chạy ngay đến bên xác vợ khóc rống lên như một đứa trẻ con. Liền đó cũng một chưởng tự sát chết ngay bên cạnh vợ. Ai thấy cảnh ấy cũng đều chột dạ. Đau lòng thay uyên ương ly biệt. Những người gắng gượng chịu được qua cơn hoạn nạn thì thở phào nhẹ nhõm, chứ như vừa chạy thoát khỏi địa ngục.

Khúc Phong Liễu Tình Duyên là một khúc nhạc đặc biệt. Âm điệu của bản nhạc thăng bổng là tùy vào lực thổi của người cầm tiêu nặng hay nhẹ, phím nhạc được giữ nguyên. Cứ đến nốt kế tiếp thì giữ thêm một phím cho đến nốt cuối cùng. Nhưng cây Dương Long tiêu này đã bị hỏng mất phím thứ năm bên bản nhạc mới bị dừng đột ngột. Nếu còn kéo dài thì không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.

Trong số ít người cầm cự được, không bị tiếng nhạc ảnh hưởng chỉ có bốn người là Nguyệt Thư (con gái tất nhiên không bị). Nam nhân mặc trường bào đen, đại hán cao to và một lão già loắt choắt lùn tịt, khuôn mặt dài như mặt ngựa, trông nửa nam nửa nữ. Chính là lão trong nhóm của Nguyệt Thư. Còn lại hán tử cao gầy và một số người khác thì chân tay rã rời, sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Đợi tiếng tiêu dừng hẳn, nam nhân mặc trường bào đen mới lên tiếng:

– Cô nương bày ra trò này là có dụng ý gì? Chắc không phải chỉ để phô trương võ công của Vạn Hoa môn chứ?!

Vạn Hương mỉm cười trả lời:

– Không dám! Chút võ công bèo bọt của Vạn Hoa môn sao dám đem ra để khoe mẽ với anh hùng trong thiên hạ. Vừa rồi là để cho quý vị thấy nội lực tiềm ẩn trong cây Dương Long tiêu này. Tiếc thay cây tiêu đã bị hỏng một phím. Nếu không sẽ còn nhiều trò vui khác!

Lão già choắt lùn từ đầu đến giờ chưa nói một chữ bỗng nhảy xen vào cuộc đối thoại giữa hai người lớn tiếng:

– Nói như cô nương đây không lẽ bản thân chiếc tiêu này có khả năng tự phát công lực ư?

– “Chính vậy!” Vạn Hương đáp – bản thân Dương Long tiêu này tiềm ẩn một nguồn nội lực kỳ bí vô cùng to lớn. Nhưng rất tiếc rằng bản thân nó đã bị hỏng một phím nên nội lực không thể triển kha hết được…

Lão già lùn gật gật mấy cái, đáp:

– Vậy ra đây chính là lý do mà giang hồ đồn rằng chỉ cần có được Dương Long tiêu là có thể hiệu lệnh thiên hạ, thống nhất võ lâm. Xem ra chỉ cần tìm cách sửa được phím tiêu bị hỏng là bất cứ ai sở hữu Dương Long tiêu này cũng có thể trở thành vô địch thiên hạ!

Vạn Hương mỉm cười, nói:

– Cốc chủ Vược Dương cốc quả là kiến thức hơn người. Tiểu nữ xin bái phục!

Lão già lắc đầu nguầy nguậy, đáp:

– Đâu dám, đâu dám! Lão đây chỉ tựa trên việc mà suy luận ra thôi, chứ nào có kiến thứ hơn người nào đâu!

Thì ra lão chính là Ưng Phúc. Cốc chủ Vược Dương cốc. Một môn phái nằm sâu trong núi. Chú trọng vào việc nghiên cứu các loại dược liệu thảo mộc. Đệ tử trong cốc quanh năm chỉ sống trên núi. Hái lượm cỏ cây, bảo chế dược liệu. Ngay cả cốc chủ cũng rất ít khi ra ngoài. Nhưng so với Ngũ Tiên giáo hay Vạn Hoa môn thì Vương Dược cốc chỉ là một giáo phái bé. Vạn Hương xưng tiểu nữ với lão là đã tỏ ý đề cao khách quý rồi.

Hai bên còn đang đối đáp thì bỗng đại hán cao to tiến nhanh về phía Vạn Hương. Một ả tỳ nữ thấy thế liền bước ra chặn trước mặt y. Ả tỳ nữ này mặc áo lụa trắng, tay cầm trường kiếm đang thủ thế. Chính là người dẫn đường cho bọn Nguyệt Thư. Ả tỳ nữ nói giọng khó chịu:

– Các hạ nghĩ mình đang đi đâu?

Đại hán cao to thản nhiên đáp:

– Ta đến lấy Dưỡng Long tiêu!

Ả tỳ nữ bực tức trả lời:

– Dương Long tiêu vốn thuộc về bổn môn, há có thể cho các hạ tùy ý lấy đi như vậy được sao?!

Đại hán cao to trả lời:

– Các ngươi nói Dương Long tiêu thuộc về các ngươi, vậy các ngươi bỏ tiền ra mua chăng? Hay là tự tay làm nấy?

Câu này nói ra làm ả tỳ nữ cứng họng, không cách gì đáp được. Đại hán cao to nói tiếp:

– Các ngươi cũng chỉ là cướp của người khác, bây giờ ta cướp lại của các ngươi, đâu có gì trái với đạo lý! Nói rồi tiếp tục tiến lên trước.

Ả tỳ nữ thấy thế lớn tiếng quát:

– Nếu các hạ còn cố tình làm khó tiểu nữ thì xin đừng trách tiểu nữ vô lễ!

Miệng thì nói nhưng trường kiếm đã dâm tới. Mũi kiếm xé gió lao vun vút nhằm ngay ngực đại hán nọ đâm vào. Y vẫn thản nhiên không hề phòng thủ. Hai ngón tay đưa ra đã kẹp chặt mũi kiếm lao đến. Tay còn lại vận kình đánh văng ả tỳ nữ ra xa cả trượng. Hắn khoái chí nhe răng cười khẩy. Thế nhưng mới tiến thêm vài bước thì đã gặp ngay một người nữa đứng chặn trước mặt, chính là nam nhân mặc trường bào đen. Y chĩa mũi kiếm về phía đại hán, nói giọng lạnh lùng:

– Đại ca thông cảm. Hôm nay đại ca không thể mang Dương Long tiêu đi được. Tiểu đệ cần nó để sửa chữa lỗi lầm mình gây ra!

Đại hán cao to lớn tiếng cười một tràng dài, nói:

– Tội lỗi của đệ thì đệ tự mà chịu lấy. Sao lại cướp bảo vật của ta. Đệ không sợ lại mắc thêm tội nghiệt hay sao? Đệ cũng biết là ta cần nó để thực hiện tâm nguyện mà!

Nam nhân đáp:

– Tội lỗi đệ gây ra quá lớn. Chỉ có Dương Long tiêu trong tay mới có thể giúp tiểu đệ sửa sai được. Vậy nên đệ không thể để nó lọt vào tay huynh được.

Vạn Hương nghe hai người đối đáp liền cười khẩy, nói:

Nực cười, Dương Long tiêu là của Vạn Hoa môn chúng ta. Kẻ nào muốn lấy nó thì hãy bước qua xác bản cô nương trước đã.

Nguyệt Thư thấy vậy cũng chen ngang vào.

Bảo vật này để vào tay con yêu nữ như ngươi làm gì? Tốt nhất hãy để bản nương tạm giữ!

Đại hán cao to quay sang nhìn nàng lên tiếng:

– Cô nương còn trẻ mà bản lĩnh cao cường. Tại hạ vô cùng khâm phục. Nhưng hôm nay bảo vật này nhất quyết ta phải lấy kỳ được. Kẻ nào ngăn cản ta giết không tha!

– “Để xem ai là kẻ sẽ chết!” Nguyệt Thư gắt lại.

Mọi người sắp bước vào cuộc loạn chiến thì bỗng nhiên nghe tiếng pháo nổ rền trời. Nhìn ra biển thì thấy có hàng chục tàu chiến bao vây đảo. Cờ Liêu quốc bay rợp trời. Các tàu bè dùng để lên đảo đã bị tàu Liêu bắn hạ cả. Cục diện xem ra đã trở nên gay gắt.

– “Các người sẽ chẳng ai còn sống mà rời khỏi đây đâu!” Lão già choắt lùn lên tiếng. Miệng nở một nụ cười hiểm độc.

— Hết —

Khi đọc xong truyện, làm ơn hãy bấm vào quảng cáo bất kỳ trước khi thoát khỏi website, cảm ơn các bạn rất nhiều.
Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Thông tin truyện
Tên truyện Dương long âm phụng
Tác giả Beny Hùng
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Đụ lỗ đít, Sex bú cặc, Sex bú vú, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm đít, Truyện sex bú lồn, Truyện sex liếm lồn, Truyện sex mút lồn
Ngày cập nhật 06/06/2021 03:05 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Beny Hùng

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi