Thằng Đực ào ngay vào, hai bàn tay chuối mắn vò ngay hai vú mợ và hôn chầm hôn chập lên mặt môi mợ làm mợ cũng láu táu nhao nhao. Nó hôn giúi mợ mấy cái thì bắt đầu nhai đầu vú mợ như nhai kẹo. Mợ chủ thấy hồn bay bổng lên vì cái đầu vú buốt nhức dưới răng của thằng nhóc. Hai tay mợ quơ quơ ra dấu sướng hí hửng.
Dù đã chễm chệ nằm phủ kín trên người mợ chủ rồi, nhưng xem ra thằng Đực vẫn chưa vừa lòng. Miệng nó chót chét nói lải nhải, như sợ để yên không kịp mọc da non. Mợ chủ cay đắng nhận ra sự lãnh đạm của nó, song vì đang cơn nứng cần muốn được giải quyết, đành hậm hực nín khe.
Mợ ngẫm bực thằng chồng cà lơ của mợ. Hắn dỗ ngon dỗ ngọt là để nó đi thương thảo làm ăn, xong việc sẽ về ngay, nên mợ háo hức chờ dài cả người. Thậm chí mợ còn tắm rửa sạch sẽ, xịt tí nước hoa lên nách, lên mặt và cả lên bim, nhao nhao mong hắn về để mợ giúi cho hắn món quà thơm phức.
Thế nhưng thằng chết đâm vớ được cái tĩ nào hơ hớ nên quên bỏ mợ luôn. Mợ chờ đến điên ruột, lại thêm cái nứng càng lúc càng dồn làm mợ nhoay nhoáy như người bị kiến đốt. Mợ vớ được thằng tửng như mừng bắt được vàng, mợ nghĩ nó được mợ cho hưởng của ôi sẽ sướng điên lên.
Nào ngờ nó giở giăng giở cuội làm mợ phát ghét. Mợ thì lên cơn phừng phừng, còn nó đủng đa đủng đỉnh như no tới tận cổ. Đã thế nó còn mắng tát nước vào mặt mợ: Tôi đến chịu các bà, đồng cốt chẳng ra đồng cốt, lúc nguây nguẩy giận dỗi, hỏi gì không thèm nói, khi thì đè nghiến đè ngấu người ta ra bắt địt tíu tít cả lên.
Giá như bình thường mợ đã xáng cho nó vài cái sưng vều mặt để nó bớt hỗn với mợ, song lúc này mà mợ nổi xung, nó cóc địt nữa thì mợ có nước ăn mày, nên mợ đành ngọt nhạt cho qua: Tại vừa đi về nhọc bỏ bu, anh lần xần xán tới, tôi sợ anh xin này xin nọ, nên phải ra mặt giận để trốn đi ngủ cho yên.
Và chưa gì mợ nhỏn nhoẻn đùa: Còn bây giờ ngủ đẫy rồi tỉnh dậy thấy đói thì phải nhờ vả anh tí. Đừng làm khó nhau mà, chiều em tí đi, để cả hai cùng sướng. Thằng Đực nghe cứ như vừa được mợ cho ngậm cục đường phèn ngọt lịm nên phớn phở ra mặt. Nó lườm lườm nhìn suốt người mợ, chỉ thấy lù lù hai trái vú như hai quả dừa lửa, nó vò vò vài cái chê thôi là chê: Ngực với ngợm, trông mà khiếp.
Nói nào ngay nó ví như người ăn no quá bội thực nên mới dấm dẳng chẳng thiết. Chả gì nó vừa quất mợ Xoan ba cú liền lại còn thiếm xực thêm một màn tập cho mợ thổi kèn bu dích thì đến chó tháng bẩy cũng thụt chim nữa là. Chứ cỡ như bắt nó nhịn thèm quãng dăm hôm xem, nó chả cần mời gọi cũng nhảy a vào xé quần, xé áo địt, bú phăng phăng chứ lỵ.
Trò đời vẫn thế, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Thằng Đực nào nghĩ có ngày nó huy hoàng đến thế. Nó đã chơi luôn ba cái lồn của ba mợ, mợ nào cũng khéo, mợ nào cũng dai. Nó địt muốn tòe đầu cu ra mà các mợ vẫn đòi nắc mãi. Mắt nó đến nổ đom đóm, dữ nhoèn ộc đầy ra mà các mợ vẫn nheo nhéo gọi xin thêm.
Bây giờ mợ chủ cũng vậy. Nó bóp nát vú mợ, xe đến đầu vú sần lên và vọc nơi lồn như người tát gầu giai, gầu sòng mà mợ kêu ông ổng đòi nó lắp vào hộ cái. Nó đủng đỉnh nghịch cho đã, đúng ra là nó câu giờ để lấy trớn, chứ con cu nó cà cà nơi háng mợ mà chỉ khật khà khật khừ chứ có cứng liên tục được đâu.
Mợ chủ nghiệm ra điều đó nên hỏi nhóng: Sao lúc nãy anh nằm quấn cái lót của tôi thì nó dựng đứng oai hùng lên, giờ thì nửa đời nửa đoạn như thế. Thằng Đực giật thót mình, nghĩ trong bụng các bà ranh thật, chả trách các bố đi lẹo tẹo về chả bố nào dấu được các bà.
Tuy nhiên nó cũng kịp phóng đại tô màu lè nhè: Ấy, cứ nằm nghĩ lơ tơ mơ lại hứng, còn nhìn tô hô là chán ngay. Cũng như các mợ úp úp mở mở bẹo tí đùi, tí vú, tí háng, tí mông thì chém chết tay nào cũng thèm rỏ dãi, còn mợ cởi hết ra thì mất hứng ngay.
Mợ chủ nghe có vẻ lạ nên chất vấn, thằng Đực lại phải vận động đầu óc mà trả lời trót lọt: Thế mới gọi là đàn ông. Các mợ cứ nghĩ lột phăng ra là bọn này đớp liền, nhưng cái gì có vẻ bóng bẩy mới dễ lôi cuốn hơn, còn lồn ra lồn, vú ra vú thì trông ngấy đến mang tai.
Mợ chủ phải xin học kinh nghiệm của thằng lỏi: Thế theo anh thì tôi phải làm thế nào bây giờ. Thằng Đực đưa ngay ra một giải pháp: Mợ đừng đòi địt nữa, mợ ngồi gác chân lên khoảng mặt để con bú nút còn e sướng hơn. Vả lại như thế, con vừa bú mà còn măn vê được cả hai vú mợ nữa thì còn hơn là địt nhăng địt cuội, làm mợ thêm tức chứ báu gì.
Và để mợ khỏi phân vân, tay thằng Đực đã luồn bụm lồn mợ thúc dồn một hơi hằng chục cái làm mợ kêu hắc hắc vì đụng chạm vô vàn thứ ở trỏng. Thằng Đực xoáy bàn tay làm mợ nôn ruột, nhấp nhỏm như ngồi phải thùng đinh. Mợ nhón nhón khuỳnh hai giò ra, làm cái sẹo nhăn nheo như cái bị và hai vú nhảy đùng đùng.
Thằng Đực giữ nê và buông bớt một tay dìu mợ lên, mợ khệnh nệnh riu ríu theo ý nó. Khi hai giò mợ đã đặt sang hai bên mặt thằng tửng thì đùi mợ đã mở toang hoác ra, thằng Đực khoắng một hồi nữa, cơm cháo kêu ọc ọc, nó mới rút bàn tay ra và lôi lồn mợ kề vào miệng thay thế.
Nó nút chóc chóc, mợ cẫng cả người. Nó lấy môi đánh bặp bặp vào mu lồn mợ và tay banh mớ lông cho cái hột le vọt hẳn ra. Nó te te đánh lưỡi làm mợ hết còn nhận ra đất trời gì nữa. Miệng, môi, lưỡi nó mới khéo làm sao, chúng làm mợ như con cưỡng bị lột da ú ớ hết kêu ra tiếng.
Mợ ngoáy tít thò lò cái lồn nơi miệng thằng nhỏ, nó hun, nó liếm, nó bú, nó nút, rột rột, rẹt rẹt nghe mà căng thẳng tâm hồn. Mợ loạng choạng suýt ngã ngửa mấy lần vì lồn bị căng cứng kích thích mạnh. Lắm lúc thằng Đực phải bíu giữ mông mợ lại để nâng đầu lên rúc nút như điên. Bao nhiêu nhớt dãi gì đều bắn tóe loe ra ngoài, mợ thấy nhột tận mạng, nhưng bảo khép đùi lại thì không chịu.
Thằng Đực bóp hai vú và bú làm mợ cực kỳ sướng tợn. Mợ kêu lên thoải mái: Sướng quá, mày ơi. Mày bóp vú, bú lồn làm tao hết biết gì hết trơn, sao mày khéo thế, chả trách mụ nào cũng nài nỉ xin nhượng mày lại.
Thằng Đực nghe cả giận, nên thừa cơ lồn mợ đang chìa ra, nó cắn một phát, mợ chủ la như bị hiếp. Thằng Đực gặm thêm một nhát nữa rồi lúng búng trách: Tôi mắc mớ gì chuyện các bà, sao cứ trăm dâu đổ tội lên đầu tôi hết. Họ nài nỉ bà là ý gì của họ, tôi đã làm gì mà họ nhặng xị xin, tôi cắn cho lồn bà sứt ra để từ nay thấy sẹo nhớ đừng nói lẩm ca lẩm cẩm.
Mợ chủ nước mắt ngắn, nước mắt dài, nhưng lồn vừa đau lại vừa khoái. Phải chăng trong thú địt nhau, đôi khi cũng cần có những màn cắn giứt nhau mới gọi là đáng đồng tiền bát gạo ?
Thằng Đực đến bực với mợ chủ. Đang khi nó tận tâm bú mút cốt để mợ yên lòng thì bỗng mợ cười rú lên, lông tóc gì dựng ngược, ngồi không vững nữa. Đã thế mợ còn chuồi chuồi cái hĩm vào mũi vào miệng làm nó muốn ngộp, phải cáu bẳn gắt lên: Bà làm thứ gì mà vật mình vật mẩy như vậy. Bộ bà muốn thuốc tôi xí lắc léo để bà hả dạ chắc.
Mợ chủ có nén giữ nét trang nghiêm, nhưng khốn nỗi cái cồi thịt ở giữa lỗ nó cộm cán và gây nứng buốt quá làm mợ lăn ra cười sặc cười sụa. Thằng Đực phải hét lên lần nữa: Bà có để yên cho tôi bú nút hay bà muốn phá bĩnh để tôi ngưng bố nó cho xong.
Tội nghiệp, mợ chủ cười đến chảy nước mắt, mũi xụt xịt và người rung tít lên, cái lồn càng khuấy động tợn và vú vê, người ngợm gì đều lắc đùng đùng như trong bão. Mợ vốn nể và sợ thằng cún, nhưng bắt mợ nín cười lúc này thì vô phương.
Nên mợ loay hoay cứ như con chẫu chuộc, hai tay quơ lia, người lắc lắc, hai vú dềnh dàng và mông thì bào quần quần nơi miệng thằng nhãi. Mợ hổn hển nói không ra hơi, lắp bắp như ngậm hột thị: Hích, hích, anh làm tôi nhộ….t vá, tôi đến điên hết cả người lên. Cái chỗ ấy nó cứ nhoi nhói như có ai đâm kim, quậy chọc vào. Tôi muốn nín mà nó chao chao không nín được, anh khều, anh cạp, anh ngoáy, anh sút, cứ như cầu thủ lừa bóng vào gôn, bố ai mà giữ yên.
Thằng Đực chê bai mợ ra mặt: Nói thối bỏ bu mà cũng cố nói. Tôi hỏi bà bú mà không mút thì cục nứng của bà nó rụng thế chó nào được. Gớm nó thè lè như hạt đậu tương, ngấu như ngâm hàng tháng giời, tôi mà không giở hết tài năng ra thì bà đến bị nó hành cho vãi đái ra quần.
Xong nó ra vẻ lừng khừng, mợ chủ chột dạ, sợ nó ẫm ương thôi quách thì vỡ nợ nên phải xuống nước năn nỉ nó: Tôi lục đục thế thôi, rồi chững lại ngay. Anh tiếp tục bú mút hộ cho tôi nhờ, chứ anh bỏ ngang chắc tôi đến chổng khu la làng lên mất.
Thằng Đực còn lầu bầu thêm một lúc: Phục vụ các mệ mệt bỏ bu, lồn nào cũng chè be một đống, mút mát mệt bỏ cha. Công chả đáng bao nhiêu mà sức tổn quá đỗi. Biết thế này tôi xin nghỉ quách cho rồi, nhàn cái thân và đỡ mỏi cái miệng.
Mợ chủ e dè liếc nhìn trộm thằng tửng. Mấy lần mợ định nói gì đó, song lại sượng trân. Đùng đùng bao nhiêu tội lỗi mợ đùn hết vào nơi cậu. Mợ chửi có sách, có bài, toang toang rành rọt: Cha con đẻ mẹ nó làm bà quính quáng cả lên, phải xin ăn nhờ ở đậu để bị người mắng như mắng chó.
Thế rồi mợ hầm hừ: Mày về đây biết tay bà, gọi là bà thì xẻo phăng cho cụt giống hết còn rọ rạy. Thằng Đực lại nghĩ là mợ chửi nó nên hét toáng: Tôi làm gì mà bà nạo đầu tôi, giúp bà đã chẳng công lênh, bà lại còn chém cha chém chú tôi nữa chắc.
Mợ chủ phải đính chính rẹt rẹt: Ai động chạm gì đến anh, tôi mắng là trút vào mặt thằng phải gió, chứ anh là ân nhân thì biết ơn chẳng hết, lẽ nào lại đi nói bậy. Thằng Đực rất hài lòng nên ậm ừ mát cả người.
Nó tái lập lại trật tự: Được rồi, bà cười thế đủ lễ bộ, giờ bà cố làm nghiêm để tôi làm nốt cái màn gỡ cục nợ ra, xong còn nghỉ ngơi lấy sức, chờ lão ấy về mà xát xà phòng mới có sức. Mợ chủ xem có vẻ nghe ra nên tăm tắp theo lệnh ngay.
Cái màn húp cháo lại khơi dậy, mợ chủ cố bám vào khoang ngực của thằng nhãi để giữ được sắc thái bình tĩnh. Thằng Đực gảy gảy như người gảy đàn bầu, thánh tha thánh thót, ai oán tỉ tê, mợ nghe nhợn nhợn bao nhiêu âm thanh dồn dập lên lên xuống xuống. Có lúc như dây đàn bị căng thẳng, mợ tưởng nó đứt phựt đến nơi, song thằng oắt ngưng kịp ngay được. Mợ như con thuyền mất bánh lái, chợt đụng đến cái cọc thì lặc lừ cọ quẹt và xoay ngang lập tức.
Thằng Đực liếc nhìn lên, khuôn mặt mợ đỏ bừng và lử đử lừ đừ như say rượu. Nó thay môi miệng bằng các ngón tay nhấn nút ti toe. Hai giò mợ bơi loạp xoạp như phụ đẩy con thuyền lững lờ trôi theo hướng đã định.
Thằng Đực nín thở vừa giặm, vừa hít, vừa búng và chà sát làm mợ nôn nao bấn xúc xích cả lên. Gió từ cánh quạt trần chạy hết số mà mợ vẫn thấy đổ mồ hôi, chảy rần rần làm mợ nhột cả người.
Mợ quá sức lăng xăng thì thằng Đực phải vói tay lên cầm chịch nơi ngực mợ mà truyền đạt thêm cảm giác, thành ra mợ như bị lưỡng đầu thọ địch, tối tắm cả mặt mày và rã rời cả háng mông. Thằng Đực thổi phù phù y người phồng môi trợn má rúc tù và làm mợ lại một phen lao đao lận đận.
Mợ giống anh nài ngồi không vững nơi yên ngựa bị giở chứng suýt hất ngã lộn nhào mấy phen. Hai tay mợ nhứ nhứ, hai đùi mợ kẹp chặt và mợ chà tròn tròn phía háng để dằn bớt cơn sướng nhức mà vô hiệu. Mợ có cảm tưởng như đang đứng trên một cái đu và bị người ta đùn thật mạnh.
Cái đu nhấc hất mợ lên rất cao và theo đà chúi vun vút xuống làm gan mề gì trong người nhộn nhạo lên thậm tệ. Mợ chỉ dám á á khe khẽ để thằng Đực khỏi mất lòng, nhưng thằng bé quái ác lại nạt mới bực: Sao đến nước sướng tê người mà bà còn hà tiện không kêu lên một tiếng cho khoảng khoát.
Mợ chủ chẳng biết đầu đuôi ra sao mà rờ nữa. Mợ ấm a ấm ớ rồi cũng phá lên mà kêu inh ỏi: Sướng, sướng cách chi. Thằng Đực càng bặp bặp một hồi thì mợ đổ uỳnh ra và thở dồn thở dập.
Thằng Đực bíu lấy hai bắp đùi mợ húc chẳng ngưng, vòi viếc cũng bị bứt rụng rơi và nước, nhớt, mỡ, xì dầu gì đều tóe tung văng ra cả đống. Mợ chủ hết còn giữ kẽ, hét như còi và giục thằng nhỏ: Mút mạnh vào cho nó lột dên luôn đi, cho nó hết ngóc ngách đòi cái này cái nọ.
Thằng Đực như bị ma giục, tru nhọn mỏ ra mà húp xoẹt xoet làm mợ điếng tới điếng lui.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ nát lỗ lồn mợ chủ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà |
Ngày cập nhật | 16/01/2018 09:04 (GMT+7) |