Sao mà giọng ghen tương các bà giống đặc nhau thế không biết. Tuy vậy thằng Đực cũng thấy hả dạ vô cùng. Ngữ này nó có thể mở hẳn một cửa hàng kinh doanh bán kèn các loại để các bà, các mợ, các chị tập thổi. Nghĩ thế nó cười ra vẻ khinh mạn, mợ Lan lại nghĩ thằng lỏi ỡm ờ trêu nên mợ hét lên: Tôi nói không đúng sao mà anh cười xỏ lá chọc ghẹo tôi.
Thằng Đực vội vàng chối bay chối biến, mợ Lan vẫn lừ lừ nhìn nó có vẻ không tin. Thế là cả hai nằm ườn ra nghỉ. Thằng Đực lấy lòng, xìa chân gác lên ngang bụng mợ thì bị mợ cảnh cáo: Đang nhọc bỏ bu, lại sắp sửa chờn vờn đòi ăn uống gì nữa đây.
Thằng Đực ỏn ẻn nói nhả nhớt: Lại cảm thấy đói đói rồi, hay là mợ cho bú một tẹo. Mợ Lan xua tay như xua tà: Không, không, không được, anh giờ mà bú chắc tôi rũ người ra. Bộ anh tưởng thổi kèn nhàn hạ lắm à, mệt rốc hơi lên, còn hơn là để anh làm cái việc ấy.
Thằng Đực chẳng eo xèo xin xỏ, nhưng chép miệng ta thán một mình: Chán chết, nằm khan thế này thì đi kiếm nơi ngủ quách cho sướng. Nó nhớm đứng lên, mợ Lan kéo giật nó xuống không cho đi. Mợ nói nhanh nhanh sợ nó dzọt mất: Thư thả để tôi thở vài hơi rồi bú biếc cũng được.
Thằng Đực nghe mợ xuống nước thì lên giọng: Thôi, mợ nghỉ đi, ngày còn dài, ngủ một giấc dậy ta lại thổi tiếp cũng chẳng muộn. Mợ Lan một hai biết thằng cu đang làm eo nên chán ngán nói cho xong: Đây, anh muốn bú hay nhai gì thì xấn tới cho rồi, đứng đó cằn nhằn nghe sốt cả ruột.
Thằng Đực trở lại hiền từ xun xoe với mợ: Con biết mà, mợ vốn chiều con hết mức, không như… (nó kịp ngưng lời và bẻ quặt sang hướng khác) thiên hạ bình thường. Hú vía, suýt tí nữa nó khai ra bà mợ bên nhà thì bỏ bu.
Nghe thằng Đực ỏn ẻn xin bú, mợ Lan đinh ninh là thằng nhãi lại muốn ngậm ti, nên mợ cứ ngong ngóng chờ. Nhưng xem ra thằng bé chẳng có vẻ quan tâm đến vú mợ mà nó lục xục vạch lá tìm sâu gì nơi háng mợ. Thế nên mợ gắt gỏng hỏi nó: Mày xin bú vú thì bú ngay đi, còn mò mẫm gì ở dưới ấy.
Thằng Đực bắt bẻ mợ: Con xin bú, chớ có xác định là bú vú hay bú chỗ nào đâu. Dào ! Mợ đến nhiêu khê tổ, bú đâu chả là bú, có người bú tay, bú ngón chân, có người bú lưỡi, bú vú, có người lại bú đít, bú lồn nữa. Mợ cứ nằm yên đó để mặc cọn thích gì bú nấy, chẳng thiệt hại gì cho mợ đâu.
Mợ Lan càng nghĩ càng cay, sao cái thằng quỷ giở giói lắm trò thế. Xem ra mợ là lớn mà đâm dại mặt, bị nó gài bẫy bị sụp hoài. Mợ nói lảng ra: Ai mà biết anh muốn cái gì, bú đâu thì cũng nói toẹt ra cho người ta biết, cứ dấu dấu diếm diếm như người đau lậu, sợ thiên hạ biết.
Thằng Đực hỏi tréo ngoe mợ: Nói vậy mợ có bị đau lậu rồi mà biết rành rọt thế. Mợ Lan giãy nảy chối bay chối biến như đỉa phải vôi: Phỉ phui miệng anh, ăn mắm ăn muối nói điều xằng bậy, tôi thế này mà rước lậu vào người à. Thằng Đực cười hắc hắc: Đúng, không dưng thì các mợ đâu có đem cái bệnh thổ tả ấy làm gì, nhưng các cậu là chúa bạ đâu đục dùi vào đó, có ngày mợ cũng bị lây nhiễm thôi.
Mợ Lan bỗng thấy cuộc đời tối hù, thằng nhóc nó nói có lý đấy chứ, nhưng biết lúc nào cái lão ấy chọc khe con nào mà đoán ra có bệnh hay không.
Mợ Lan đem điều ấy hỏi thằng nhóc, thực ra nó cũng có biết cóc khô gì đâu, nhưng vẫn kênh kiệu làm giọng thầy đời: Dễ ẹc, bữa nào thấy cậu về, mợ giả tảng bóp thật mạnh vào súng của cậu vài cái, vẩy vẩy lên. Nếu mợ nghe cậu “ một tiếng kêu cha, hai tiếng kêu chó “ là y như bị chắc chắn rồi.
Mợ Lan ngẩn tò te hỏi lại: Sao lại có kêu cha với kêu chó ở trỏng. Thằng Đực lại hết nước hết cái giảng cho mợ hiểu: Chả là bệnh đó nó gây đau nhức ghê lắm, nên lão nào bị là cũng kêu lên: Ối cha ơi và kế tiếp là tặc tặc, thế chẳng là kêu cha với kêu chó là gì.
Mợ Lan phát yêu vào cánh tay thằng Đực: Của quỷ, nứt mắt mà thứ gì cũng rành dữ. Thằng Đực được khen sướng phổng mũi. Nó thưởng cho mợ mấy đường liếm dọc theo cái lỗ khe, mợ Lan nằm nghe rõ tiếng những sợi lông bị chà lết kêu róc róc và cái đầu lưỡi nhám của thằng nhỏ làm mợ xóc lên mạnh mẽ.
Thằng Đực phải dùng tay vạch mớ lông của mợ sang hai bên và nhìn chăm chăm vào cái cục thịt lồi lừ lừ ở giữa lỗ. Nó à uôm và liếm vét một đường, đúng lúc hột thịt lồi bung ra thì thằng Đực dùng lưỡi cuộn vê tròn và nút nghe chách một phát.
Mợ Lan nhảy nhỏm lên, cái nứng chạy lần xần, đụng đầu nhau cốp cốp ở trong. Thằng Đực thấy mợ Lan gồng cứng mấy ngón chân và loe ngoe thì nó biết là mợ sướng. Nó giúi ngay miệng vào trám kín lấy cái lỗ, hai tay banh hai mu ra và bú sột sột làm mợ chuểnh choảng cả lên.
Thằng Đực rà bú thêm vài cái và húp nghe óc óc thì mợ Lan tựa liệt hết. Hai tay mợ vẽ loằng ngoàng và khua lung tung trong không trung. Thằng Đực banh giữ hai mu cho rộng và chà lết từ cục thịt lồi hất lên đến cái hạt le làm mợ Lan quíu.
Mợ Lan kêu ông ổng: Mày bú lồn mà tao rức cả người, mày làm thế thì bố ai chịu nổi. Mợ bên nhà mà bị mày bú nút lồn kiểu này thì cũng dám vác quần vừa chạy vừa la vì nứng. Thằng Đực hãnh diện tận mạng. Nó càng vầy vò lồn mợ đến nhão ra, và nó hút cái cục thịt lồi đến đỏ tấy lên sưng một cục.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ nát lỗ lồn mợ chủ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà |
Ngày cập nhật | 16/01/2018 09:04 (GMT+7) |