Nó mà không hít, không liếm, không mút, không cắn, họa là lạ. Còn nó có đùn cả cái vú mợ vào họng mà nhằn như người ta nhằn hột na thì cũng đúng thôi. Quả chín cây vừa tới mà không cắn, không mút, không ăn, không nhai cũng uổng !
Phương chi mợ chủ đứng đâu thì cứ ưỡn tếu ngực ra, chưa thấy người đã thấy vú lừng lững đâm xầm tới như xe tăng, tàu bò càn lướt. Khiếp, áo với chả sống, mặc mà cứ như không, nó đánh giá nếu được ngậm đôi vú mợ một lần thôi rồi có tịch nó cũng mãn nguyện.
Từ lúc nhìn thấy hai vú mợ dưới cái áo lá sen khoét rộng, nó cứ bị ma ám. Lại nữa, khi mợ chủ thay áo lại chìa ra trong gương, ối ! Mẹ ơi ! Nó suýt bắn máy bay ầm ầm chứ chơi à. Từ nãy đến giờ, cao xạ của nó cũng xoay vù vù, thoáng cái máy bay nào vừa nhá ra là nó định bấm cò luôn hằng chục, hằng trăm phát cho rơi tiệt cả lũ.
Thế nhưng bọn giặc lái khôn quá, cao xạ nó vừa rà rà là vội lẩn trong mây, nó mệt cầm canh vì phải chú mục theo dõi. Đến lúc thằng Đực nhìn thấy con giặc cái xoạng chân ra để lái máy bay thì hồn vía nó lên mây. Nó tưởng tượng bom nguyên tử nổ cũng không âm vang đến như thế.
Mắt mũi nó đâm kèm nhèm, nhấp nhóa chỉ nhìn thấy rậm là rậm, trai he gì hả miệng hết trơn, nó nghe rõ tiếng rặn è è và vỡ tung ra như chiếc khinh khí cầu trên cao. Nó kêu lên hự hự, ôm bụm lấy đì mà ăng ẳng sủa vang. Mợ chủ phát hoảng phải bung ra, quên luôn đang ở truồng nên nó che tịt mắt lại mà rên hư hử: Mợ đừng lại gần, nó nổ văng miễng chết. Kho đạn cháy tiêu rồi, đạn đang thi nhau nổ hàng loạt, mợ tránh xa kẻo mang họa.
Mợ chủ nhìn cái vẻ thảm hại của nó hiểu ra ngay nên cười rần rần. Thằng Đực mặt đỏ như quả gấc, tay vẫn còn ôm cứng lấy háng. Mợ chủ nạt: Nó đang nổ mà mày bụm khư khư nó vỡ toạc ống khói thì bỏ bố. Thả tay ra cho nó nổ đã đời đi là êm, tội vạ đời mày, sao mà khổ sở thế !
Thằng Đực nấc lên từng đợt, người nó giật giật như lên kinh. Nó sợ rúm người, nhưng nghe mợ chủ dọa cũng vội bỏ lỏng tay ra. Cái họng đại bác cà chớn vẫn bắn đùng đùng, mợ chủ trợn tròn mắt nhìn, khen tấm tắc: Nó bắn cũng dữ dội đấy chứ ! Mợ bỗng thở dài, chả hiểu tại sao.
Mợ chủ lèm bèm gì trong miệng, thằng Đực nghe lõm bõm: Bất công, thằng ước thì chẳng có, thằng có thì chẳng ước. Thằng Đực định bắt lời, nhưng e mơ đang bực, thụi cho mấy quả thì dại.
Nó lừ lừ nhìn mợ chủ. Mợ chủ sững khi thấy mình trần truồng. Mợ đánh trống lảng: Thằng chết tiệt, khi không tru lên như chó, làm tao quên béng, phải chạy ra xem mày có lăn đùng, trợn trừng, ngáp ngáp hay chăng.
Thằng Đực được cơ may phân bua: Tại mợ hết cả. Con có họa là lu xi phe mới không bị mợ làm đắm tàu. Mợ ngon lành thế kia, bố ai mà chịu được. Mợ chủ nghe thằng bé tán hay hay nên vờ “ em chả “ hỏi lại: Mày bảo tao ngon lành ở cái khổ nào !
Thằng Đực nuốt ực ực, cố tìm ra một lối giải thích mà cứng họng. Nó đành khoa hai tay tròn tròn để diễn tả cái chốn ngon lành của mợ nó. Đại loại là nó khua vòng vòng khoản ngực, lại lượn lượn nhá nhá sau mông, chưa chi đã nghe mợ chủ nói: Quỉ ạ ! Chỉ nội nhìn mày, tao cũng ớn nổi da gà, chứ đừng nói mày chạm đến người tao nữa.
Thằng Đực khoái chí ngang. Nó nhìn đôi mắt lá răm của mợ chủ mà nghĩ: Mụ này dâm phải biết. Nó bèn đoán đoán ra các mợ đại gia hồi này hăng bói toán, nó sực nhớ đến cái nốt ruồi của mợ ở dưới vú nên mở máy tán: Mợ có nốt ruồi kín, số mợ còn sướng cực kỳ.
Mợ chủ chưng hửng hỏi dồn: Chớ mày nhìn thấy hồi nào mà kêu ông ổng lên vậy. Nói và mợ khép vội hai đùi lại, thằng Đực lại bắt nọn được mợ: Người ta có một nốt dấu dưới vú đã quí, mợ lại có thêm một nốt ở chỗ ấy, trách gì mợ chẳng sang.
Đàn bà nào được nịnh khen mà chẳng phổng mũi nên mợ chủ xớn xả hỏi thêm: Mày biết xem tướng, cố đoán cho mợ một quẻ, rồi mợ thưởng. Thằng bé lên mặt thầy ngay, làm eo: Con chẳng mong quà cáp gì đâu, chỉ xin nếu đúng quẻ, mợ cho con xơm một phùa là cũng đủ.
Mợ chủ nghe thằng cún ra điều kiện cũng nhột nhạt. Bố nó, chỉ đòi hít ti của tao, nhưng mợ vẫn đon dả: Thì để xem mày đoán quẻ ra sao đã chứ ! Chưa gì đã ra cái điều. Thằng Đực nói doãi ra ngay: Thôi, mợ không ưng thì con không xem nữa !
Nghe thằng Đực ì xèo, mợ chủ bực trong lòng ghê lắm, mợ nghĩ bụng: Đíu má nó, mới nứt mắt mà đã lên mặt làm eo, làm phách. Thế nhưng, quả thật mợ đang nhờ cậy nó nên đành phải nhũn như con chi chi. Mợ vuốt đuôi nó: Tao đã có ý cò, ý kiến gì đâu mà mày vội phá ngang. Chuyện xem tướng, xem số là việc hệ trọng, mày phải để tao nghĩ đi nghĩ lại xem có nên không rồi mới quyết định chứ.
Mợ lại nói tiếp: Đoán quẻ thì lúc nào chả được, mày làm cứ y như để chậm lại là bao nhiêu việc xui việc xẻo đổ xô vào tao vậy. Thằng Đực thừa đi guốc vào bụng các bà vợ giám đốc, đại gia thời nay, bà nào cũng lo chồng lăng nhăng sốt vó nên mượn cửa đình, cửa thánh để ếm cho các ông đừng lăn kềnh, bổ ngửa vì gái. Thế nhưng ngoài mặt các bà đều kêu inh là mê tín dị đoan nên ra cái điều phản đối kịch liệt.
Nó lẳng thẳng nói bâng quơ: Thì tùy mợ, sớm thì may ra chặn được sớm, còn để trễ thì ai đoán được hậu quả ra sao. Mợ chủ đúng như bị chạm nọc nên hét toáng: Mày nói thế là sao, mày “ thấy “ gì thì phải nhanh nhảu báo cho tao biết chứ, sao lại ậm ừ trong họng.
Thằng Đực thở dài như đoàn tàu Thống Nhất chui vào hầm Hải Vân, nó nhăn nhăn nhó nhó: Khốn nỗi mợ có chịu nghe đâu, mợ cứ nghĩ là con bày vẽ chuyện. Mợ chủ vuốt ve nó ngay: Con nói đi, mợ lắng tai nghe đây. Nào con nhìn ra việc gì nào, con cứ mạnh dạn cho mợ biết, rồi mợ thưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ nát lỗ lồn mợ chủ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà |
Ngày cập nhật | 16/01/2018 09:04 (GMT+7) |