Thằng Đực rùng rùng nghĩ: Mấy bố đem súng đi bắn bia, về nhà hết còn giương nổi cò, ấy nhưng vợ có lén lút để bọn hầu, ô sin nhảy vài cái thì lão mà đánh hơi được chết cả lũ. Nó tủm tỉm mang ý tưởng ấy với mớ quần áo của mợ vừa bị nó lột ra. Với nó, chẳng ngửi ra mùi gì hết, trái lại còn phảng phất thơm thơm là khác.
Mợ chủ ton ton đi theo sau, thấy nó cứ đưa cao mớ xống áo lên gần mũi mà hít khọt khẹt thì hỏi vớ vẩn: Bộ mày nhận ra có mùi gì sao mà mày hít sâu thế. Thằng Đực tiện thể lấy điểm nên ca phải biết: Ui chao ! Cái mùi đặc biệt lắm mợ. Con chả hiểu sao cậu lại lơ là, giá mà con, con chẳng thèm đi làm quách gì hết, cứ ở nhà hít mợ cũng sướng !
Mợ chủ thích ôi là thích, nhưng vờ quanh co khước từ: Mày cho mợ uống nước đường, chứ tao mà thơm thì cậu mày đã chẳng lăng nhăng. Và bất đồ mợ lại thêm: Mày nói nhăng nói cuội, chữ tù tì ở nhà thì lấy gì ăn, chả nhẽ cứ hít hơi mà no. Thằng Đực hùng hổ ra mặt: Chứ gì nữa !
Và phút chốc nó giống tay nhập đồng, diễn tỏa nghe thật lâm ly: Mợ nghĩ này, cái hơi từ vú mợ phát ra, nó còn hơn cơm, hơn gạo. Còn cái mùi từ háng và (nó chùng chình, ấp úng, mợ phải giục: Nói đại tao nghe) lồn mợ phát ra, con e còn bùi hơn phó mát ca măm be hay mác gơ rin mẽo nữa !
Mợ chủ thích quá, đang đi sau cũng ôm choàng lấy thằng Đực mà hôn tíu tít. Thằng Đực nhồn nhột vì hai vú mợ nhỏng lên châm chích sau lưng nó chầm chầm. Nó chỉ sợ mợ lên cơn lại đè phéng nó ra bắt nắc hồi nữa thì nó đến hết cơm hết cháo mất.
Cũng may mợ lại mắng át đi: Anh khéo nịnh tôi lắm. Lo mở nước rồi tắm cho tôi nhanh lên để tôi còn đi chợ. Thằng Đực mừng còn hơn bắt được vàng. Nó thoăn thoắt mở nước và râm ran khấn cho bồn mau đầy để mợ thả nổi phềnh cái thân bồ tượng vào cho yên.
Đến khi mợ lục đục bước vào thì thằng Đực đã tưởng thoát nạn, nhưng mợ gọi phắt lại: Ở đó còn kỳ cọ cho tao chứ mày định chạy đi đâu. Thằng Đực ứ đầy ngang cổ, cũng phải nán chữ biết sao. Mợ bắt thằng Đực dùng tay kỳ cọ cho mợ, giá phải tay nào chưa một lần được địt mợ chắc là hám, còn thằng Đực từ tối qua đến giờ phải leo lên bụng mợ mấy phen, nên ớn còn hơn ớn chè thiu.
Nó lùa phùa sờ sờ nơi hai vú, mợ phải hét lên như đục thủng tai, nó mới khoắng hai tay mà bóp gọi là mơn cho sạch ghét ở các nơi vốn xếp nếp ẩn dấu đó. Khi mợ bảo phải kỳ cọ lồn mợ thì nó muốn nhắm tịt mắt lại. Nó tưởng tượng mấy ngón tay nó mà khùa vào hang cua của mợ chắc là nhớt nó bám cho, dẫu có dùng xà phòng rửa mấy ngày cũng không hết trơn.
Tuy vậy cái thân làm kẻ ăn người ở thì nó có gì gọi là tự chủ. Mợ chủ được ve vuốt lồn, được vạch toe hai mu ra mơn cho hết mớ khí cả của mợ lẫn của nó làm mợ lim dim mắt và thả lình phình hai giò mở rộng trên mặt nước. Thằng Đực bỗng thấy cổ nó tựa bị đeo gông nên trùn gục xuống.
Đối với thằng Đực, nhận lãnh trách nhiệm tắm táp cho mợ chủ là một việc quá sức chịu đựng của nó, nhưng không có cách nào tránh được. Nó tủi phận vì là đầy tớ nên chủ sai đâu nó phải làm theo ý chủ thôi, nhưng khi con người không cảm thấy hứng thú thì chẳng khác nào kẻ bị đi đầy.
Nếu như trước đây thì có lẽ việc được mợ sai bảo với tính cách quá ư thân mật thế này, chắc nó rất hài lòng. Bởi vì từ thuở mới lớn lên đến giờ nào nó đã biết bên trong các bà, các mợ, các chị ra sao đâu. Đến nỗi việc nhớ lại ngày nhỏ được mẹ cho bú tí thì đã quá lâu nó chẳng được cụ cho ngậm nữa thì vú mẹ còn chẳng biết nữa là vú người.
Cho nên, sau này, đôi lần bất chợt được nhìn các bà, các chị cho con bú, thằng bé no nhả vú ra, các mụ chưa kịp kéo áo che lại, nó nhìn thấy các vú to tầy rế và sữa nhiễu nơi đầu ti, nó thèm bắt chết. Còn bây giờ, nó tựa người được cho nhai kẹo “ xân gơm “ ngọt ngào, nhưng hết chất mật nó đã nhả đi, lại bị bắt nhai lại thì nó có khốn khổ, khốn nạn không ?
Bởi vậy nó lơ làng khi phải kỳ cọ mợ chủ. Mợ nằm thả ngửa trong bồn, chẳng một tẹo lụa vải che đậy mà sao nó chẳng lấy làm hăng hái. Nó dửng dưng nhìn hai vú mợ dập dềnh trên ngấn nước, cũng như mớ lông bị sóng đánh lả lơi, và cái lồn mợ lềnh phềnh như con cáy, nó lào khào mấy ngón tay cho có lệ.
Ngược lại mợ chủ lại thấy thích thú mới chết. Tâm lý mợ là lần đầu được thằng bé săn sóc cho mình. Mợ muốn la thì la, muốn chửi thì chửi, thậm chí mợ có đánh hay kẹp nó vào bất kể đâu nơi người mợ thì nó cũng chẳng dám cãi. Mợ biết mười mươi là nó chê mợ, nhưng hễ mợ hỏi thằng nhóc thấy mợ thế nào thì nó khen rinh lên là mợ đẹp, mợ thơm.
Mợ thấy tự ái được xoa dịu. Lão chồng mợ mất nết đi lang bạt giang hồ, chả hiểu có làm nên trò trống gì với đám con ranh, con lộn ngoài xã hội, nhưng về đến nhà là dở ẹc. Mợ có chàng ràng lôi lão lên thì lão cũng trả bài cho nhanh và nằm thở kéo bễ ngay tút xuỵt.
Thực lòng mà nói, nhiều khi mợ chưa đủ ngứa thì lão đã xẹp như trái bóng bị đâm thủng. Mợ có nói gì thì lão chỉ chống chế tại già nên hết lên nổi. Mới từ tối qua đến giờ, cũng may lão say khướt, trời xui đất khiến thế nào mợ lại lôi thằng cún dậy để giúp mợ lo cho lão, mợ mới phát giác ra mợ nuôi của quí trong nhà.
Lần đầu nhìn cặp mắt lờ lờ của thằng Đực, mợ nghĩ thằng bé chúa là gian, đúng thứ bán chúa dối chồng, nhưng vô tình lại thấy nó lấm la lấm lét nhìn chõ vào cổ áo, mợ mới biết nó háo hức nhìn vú mợ, chứ chẳng có ý gì nguy hiểm. Mợ vờ như chẳng để tâm, nên cu cậu mết cặp vú mợ như ngơ như ngẩn.
Mợ hối nó nhấc lão mà mợ lại cố tình chúi người xuống, mợ nghe rõ tim thằng quỉ đập thùm thụp. Mợ vờ vỉnh áp sát vào nó và lắng người để hai vú mợ rung tựa chuông rung. Thằng bé thích phải biết nên sau đó giở trò xem quẻ, xem tướng, nốt ruồi lỉnh kỉnh gì đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ nát lỗ lồn mợ chủ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà |
Ngày cập nhật | 16/01/2018 09:04 (GMT+7) |