Thằng Đực bị nắm cựa nên nghệt ra. Mợ chủ xóc cho một hơi thì nó cũng đổ nhào tại chỗ. Mợ nhí nhảnh: Này bà trả thù cho mày hết hành bà. Thế là mợ róc vung thiên làm vỏ mía chẻ ào ào, thằng Đực rít lên vì thân mía bị tước đau quá. Hai tay nó quơ lung tung, mợ chủ càng róc mạnh lên làm nó thấy đủ thiên vạn ngôi sao cùng một lúc chứ chẳng chơi.
Mợ chủ hầm hè róc đã thì ghé miệng thổi như thổi ống đu đủ, thằng Đực quặn cả người. Nó nhìn cả một lọn xủi xùi vào môi miệng mợ mà thất kinh. Mợ há nguyên cả hàm răng lởm chởm như chực cắn đẵn từng khúc nên nó càng ớn dữ.
Mợ chủ biết nó cũng sợ nên dọa: Mày nghĩ tao có nên cắn vài đoạn cho nó hết rượng được không ? Thằng Đực bí rị, chả lẽ thách, chả lẽ thua, nên nói dỗi: Tùy mợ, muốn còn đồ chơi thì ngậm thôi, nhược bằng mợ hết muốn thì cứ đẵn quách cho tôi cũng đỡ nhọc.
Mợ chủ nghe thằng nhỏ mà thấm. Mợ vẫn há to mồm ra dọa mà khi đầu ngọn mía sát vào gần thì mợ lại bặp nhẹ và ẩn nó tuốt vào họng gặm hít cho ra nước. Thằng Đực lịm cả người vì nó không ngờ mợ chủ cũng biết ngón nghề này. Nó nằm uỵch ra và căng giãn hai chân để mợ ăn lóng mía cho đã.
Mợ gặm vùi vùi, xỉa xóc khắp trong mồm và hít sâu từng chặp. Thằng Đực nghe hồn vía đi dạo tứ tung và rần rần như ai đang nhằn đang nhá gì khúc gân của nó. Mợ chủ vừa gặm vừa thụt, lâu lâu lại nhả ra nhìn ngây ngô như xem lóng mía có bị sứt mẻ chỗ nào không.
Thằng Đực khoái quá. Nó khen nhặng xị: Mợ thiệt giỏi. Vậy mà lão ngốc không biết khai thác tài năng để thiệt hoài của. Và nó nịnh mợ bằng cách bợ luôn hai quả dứa mà bơm bọp bọp, mợ thấy êm êm càng nêm chặt khúc gân mà nhằn, mà nhai cho đỡ nhộn nhạo.
Hai mợ cháu cứ đu lấy nhau để mặc thời gian lặng lẽ trôi qua. Thi thoảng, thằng Đực bị xóc thì lại giụi đùng đùng lóng mía làm mợ phải mút lấy mút để không uổng. Buổi sáng rồi cũng qua, khi cả hai mệt nhoài buông nhau ra thì trông đều xơ xác như cái mền rách.
Thằng Đực bị mợ chủ xấn xổ đè oặt ra giường và hai tay mợ túm gọn cả bộ đồ lòng của nó mà gặm hít rột tột, nghe thấy nể. Hai bàn tay mợ lào khào bợ lấy hai hột mà nắn, trong khi mợ xỉa khúc mía vào mồm như các bà ăn trầu xỉa thuốc.
Thằng Đực nẩy lên từng chặp, lần đầu tiên nó được mợ chủ ban cho trò đặc biệt này nên nó luống bàng hoàng. Nó nằm mà hai chân phải tấn gót vểnh người lên, đảo đảo như cờ to bị gió mạnh cuốn. Mợ bóp muốn lòi dế và miệng mút oạp oạp, khiến bao nhiêu tâm can tỳ thận gì của nó đều nhộn nhạo hết trơn.
Hai bàn tay nó múa may ẻo lả, lúc xoay tròn, lúc vung ra, nó mấy lần chực túm lấy tóc mợ, nhưng mợ chủ biết ý mút một hơi dài ngoẵng và né tránh đầu làm nó chơi vơi muốn đổ. Nó hét như bị thiến: Bà chơi kiểu lạ, vậy chơi với ai. Bà làm tui nứng cực độ mà hổng cho tui bấu víu vô đâu thì tui chịu sao thấu.
Mợ chủ mút và nhằn loạt xoạt còn cố lúng búng nói: Chớ mày làm tao tuột dên mày có cho tao bám víu vào đâu không. Và để trả lời thằng nhỏ, mợ tấn cườm tay ở sát gốc và mút rần rần tựa đứa bé mút nhanh que kem sợ nó tan. Thằng Đực trợn trừng mắt kêu: Ui ! Chết tui, mợ ơi !
Nó chẳng còn giữ lịch sự gì nữa, đạp vung hai giò ngồi thốc lên, chụp ngay đầu tóc mợ chủ mà giật phăng xuống. Cả miệng mợ bị ngập sâu bởi cây gậy, nó cứ bưng và kẹp tóc mợ mà giã binh binh, mợ chủ phải há miệng ra mới khỏi ngộp.
Thằng Đực lấn cấn nên húc rần rần, có lúc nó nhận ra đầu đẫn mía chạm vào đâu xa lơ xa lắc trong họng mợ làm mợ chủ phải ọe ọe thấy mệt. Thằng Đực bị kích thích tợn nên nó dùng hai tay kẹp hai bên tai mợ chủ mà dọng đùng đùng. Mợ chủ ngáp xái quai hàm mới giữ không bị bật ngửa người ra.
Nó nghênh ngang nhìn mợ chủ mà hét inh lên: Mợ dấu nghề, tui mà biết mợ có tài này thì tui đã xài mợ ra trò ra trống, cực kỳ chứ đâu lè phè như vừa qua. Rồi thình lình nó giúi miệng mợ sâu thật sâu và giữ trịt ở đó. Nó hích nhào nhào, càng lúc càng mạnh và bắn vọt không cách gì chặn lại được.
Nó thấy mợ chủ ngáp ngáp và sặc sụa, ho nổ cổ, mắt ứa lệ. Nó càng nhấn đầu mợ không cho né lui ra và cứ thế nó phun ầm ầm vào trong họng cái món nó chất chứa nãy giờ. Mợ chủ nhìn thật thảm hại, nhả không nhả được, mà ngậm thì nghẹn cứng cả họng, nên cố giãy đẩy thằng Đực ra.
Nào đâu có dễ dàng như thế nên đã cùng cực thì mợ lại càng cùng cực thêm lên. Mợ trợn trắng và hai tay đánh vật với phần đùi thằng Đực quơ quơ ở trước mặt. Thằng nhỏ húc bạt mạng một hồi, đến khi đã sắp khuỵu mới thả lỏng tay thít chặt đầu mợ chủ ra, nó thấy cả một miếng mợ chủ như là cái hố chứa hồ đặc sệt. Nó ngao ngán nhìn mợ, mợ cũng ngao ngán nhìn nó. Người nó run không trụ vững, còn mợ thì bắt ho bắt hen đến đỏ mặt và khạc nhổ tùm lum.
Mợ chủ quơ quơ hai tay, cố rặn mà không sao thốt lời ra được, cứ vừa há miệng là bọt lại trào ra, khiến mợ phải bụm tay để cái chất hồ không rơi xuống nệm. Mợ chủ bưng lấy miệng chạy ngay vào phòng, khạc và ho nhấm nhẳng mãi. Lâu lắm, mới thấy mợ quay ra, vừa đi vừa vuốt mồ hôi đọng trên mặt, trên trán.
Mợ chửi thôi là chửi: Mày xỏ bà, mày bất nhân. Mợ chủ đấm thùm thụp làm thằng Đực phải chúi đầu chúi tai đỡ. Mợ đấm, mợ túm lấy tóc nó mà giật, lại còn hăng tiết vịt dở chân lên đá văng mạng, thằng Đực phải chọc: Mợ đạp vừa vừa thôi để nó rơi thì bỏ bu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ nát lỗ lồn mợ chủ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà |
Ngày cập nhật | 16/01/2018 09:04 (GMT+7) |