Thằng Đực càng lấn tới, nó nâng hẳn cánh tay lên và còn lồm cồm bò ngồi dậy làm mợ phải kiễng một chân kiểu chó đái mà tưng tưng theo đà tay nó. Chỉ cần vài cái bệu bệu là mợ phún lặc lè nước nhờn chảy dọc xuống cánh tay thằng nỡm. Nó kêu toáng lên: Mợ cang cường mà sao chưa chi đã đái dầm ra đây, gớm quá.
Mợ chủ thẹn chín người, cố chống chế: Sư anh, bóp như thế thì đến sắt cũng chảy chứ đừng nói lồn bà. Và mợ luôn ở thế nhảy lò cò khi bị thằng Đực giỡn chơi dẫn mợ đi vòng vòng trên giường.
Mợ nhảy thêm một đỗi thấy nhọc, phần cái húm bị nén tức bỏ bu nên mợ đeo lấy vai thằng Đực mà đu người lên cho thằng nhóc móc vùa ra dáng. Mợ áp cả ngực vào làm hai vú mợ đè bẹp dí chỗ khuỷu tay thằng bé, nó cũng dựa mạnh vào để nghe cái mềm mềm của cặp vú tạo khí thế cho nó móc mợ hùng dũng thêm.
Mợ kêu í e: Tao thua rồi, mày làm tao nứng chết lịm đi. Đừng móc nữa, cha mẹ ơi, nó nứng rần rần lên đến óc mà mày móc đéo gì dễ sợ vậy cu ? Thằng Đực chỉ lửng lơ hỏi ghẹo mợ: Ủa ! Sao mợ mới thách thức mà giờ đã kêu nhắng lên xin hàng. Mợ cứ để con móc cho nó lòi cục nứng ra rồi con dùng răng cắn rụng vứt nó đi cho yên nhà yên cửa.
Mợ chủ nghe bắt khiếp, gì chứ nó cáu tiết cắn giứt bố nó thật thì tiêu tùng cái lồn còn đâu để mà địt đéo nữa. Mợ phải quay sang dỗ ngon dỗ ngọt thằng nhỏ: Tao khích chơi thôi, mày móc vậy, mợ đủ lộn hột lên rồi. Ngoan, con tha cho mợ đi rồi tà tà con bú cũng sướng vậy. Thằng bé có vẻ chưa ưng, nó muốn mượn cơ hội để bắt bí mợ chủ: Tôi chả muốn bú nữa, rát cả lưỡi, ê cả răng, cứ móc thế này khỏe ru, mợ để con nạo hết cái cục nứng của mợ cho sạch đi, rồi thi thoảng con địt mợ thong dong mới tới nước.
Mợ chủ ê ẩm cả người, tứ chi lỏng lẻo như không dính líu vào đâu nữa. Mợ địu lấy thằng Đực như thân tầm gửi sống nhờ vào bóng cây to. Mợ hít hà, mợ nghiến răng và mợ dẻo nhẹo như mất gân mất cốt. Thằng Đực cứ thọc sâu vào cửa lồn mà móc ngược lên chát chúa bin bin.
Mấy lần nó thấy mợ chủ muốn quay cu lơ ngả bàn đén ra nệm. Nó phải vội quàng tay giữ mợ lại và móc rầm rầm làm mợ xoăn lại còn hơn lò xo bị nén xoắn. Mợ nói khào khào chẳng nên hơi: Đực ơi ! Mày giết tao, giờ tao mới biết thế nào là nứng muốn vỡ lồn ra, tao sợ mày thiệt tình, ới Đực !
Thằng Đực lúc này trông giống đứa bé loắt choắt đèo bòng thả con diều to đùng nên bị nó cuốn lôi vật vã đến xiểng niểng. Khi nào gió mạnh, con diều bốc lên, chực băng làm thằng bé phải gặc tay kéo sợi dây ghị lại, không thì bị nhổ luôn cả nó hổng lên trời. Ngược lại, khi gió yếu thì con diều chúi xuống, nó phải giùn giùn sợi dây để vực con diều vụt bay lên.
Đã thế mợ chủ còn quái quắt hành nó ba toạng. Khi thì hối nó ngưng tay, lúc lại ôm chầm lấy nó bắt phải nạo vét để mợ thống khoái. Thằng Đực rối tù mù, chẳng hiểu tính nết các bà rõ rệt ra sao. Tuy nhiên, phải công nhận ngón nghề này của thằng cún có ép phê quá đỗi, mợ chủ hết rên ầm ầm, lại đánh đu lên người nó quầy quậy chẳng ra làm sao.
Bên cạnh đó, nó còn phải chịu những cơn thở hổn hển của mợ, nóng còn hơn lò xúp de cao độ. Mợ víu lấy một bên vai nó như cái địu xi măng làm vai nó xệ lệch đau nhừ. Mợ xuýt xoa hừ hừ, có lúc phải xoạc chân cao như người đá vói làm thằng Đực bắt cười pha trò: Mợ định ra đòn gì mà khiếp thế.
Mợ chủ lùng bùng mà còn rướn cổ chửi đổng: Sư anh, anh bẻ trẹo cả người tôi mà còn nói móc nói máy. Tôi lỡ thua cơ anh bận này, chứ bận sau tôi kẹp cho thì đừng van xin mà chả được.
Thằng Đực thấy cảnh chao chao, liêu xiêu của mợ chủ thì thú ra trò. Nó nghĩ bụng khóa được ngàm của mợ rồi thì đưa điều kiện nào mợ cũng phải chịu. Nên nó dọa: Mợ sợ chưa, hay là còn muốn móc moi nữa. Vừa nói nó vừa dựng ngược cả bàn tay lên mà khoắng lia lịa, mợ chủ nhón nhảy cồm cồm và đu tòn ten lên người nó mãnh liệt.
Mợ tru tréo lên: Thằng mặt dầy, mày đừng ép uổng tao. Mày muốn gì thì nói mẹ nó ra để tao biết đường mà xử, mày lửng lơ thế thì bố ai biết bụng dạ mày ra sao mà định liệu. Thằng Đực lẳng lặng ngẫm nghĩ, tiện đà vọc thêm dăm ba cái nữa rồi mới nói như ông cụ: Mợ chỉ hứa hão cho qua, hẹn lần hẹn lữa, mợ nghĩ là tui con nít nên xí gạt mãi hả.
Mợ chủ vẫn chưa đoán ra ngành ngọn nên người thì run lên mà miệng vẫn phải nheo nhẻo hỏi dồn: Tao hứa gì mà mày kêu hứa hão. Mày đòi gì tao cho nấy, chả thế mày còn hành tao khốn khổ khốn nạn như vầy mà còn than với van. Đâu, mày còn muốn gì nữa cứ huỵch toẹt nói hết ra, tao liệu được tao sẽ chẳng từ nan.
Thằng Đực ra cái điều bất cần: Tôi chẳng đòi, chẳng hỏi gì khác. Có điều chỗ người lớn, mợ nói là phải giữ lời. Mợ nhử con bao phen là thế này thế nọ mà mợ lại chằm chằm giữ trịt lấy con thì còn ra nước nôi gì.
Mợ chủ vẫn ớ ra, thằng Đực xem chừng mợ bí thật nên mới vén hé cái màn âm u của nó: Con nào có ý muốn thử hay muốn biết xem các bà bạn mợ thế nào, nhưng nghe mợ chửi rủa các mụ ấy, con muốn giúp mợ cho mỗi mụ một trận để bớt xấc láo với mợ đi mà mợ có tạo dịp cho con đâu. Thà mợ im quách để con chú tâm phục vụ riêng một mình mợ, chả còn tơ tưởng chỗ nào, đằng này mợ nhứ nhứ cho trẻ ăn kẹo, nhưng nó há miệng mỏi mà mợ chẳng đút kẹo cho nó ăn.
Mợ chủ đang bấn lăn chiêng mà cũng phải cười đến ràn rụa nước mắt: Bố khỉ ! Có thế mà cũng để găm trong dạ. Thì mày nhắc tao, chứ tao vốn nói đâu quên đấy, mày lại buồn phiền. Rồi mợ ghét cay ghét đắng nên lầm bầm: Phải ! Mày nói chí phải, để tao phải sắp đặt cho mày phạng từng mụ ấy giúp tao. Để chúng cứ khinh thường tao mãi.
Thằng Đực dồn dập góp ý vào: Đúng đấy, mợ ghét mụ nào trước thì chỉ con hạ thủ liền, còn mụ kia để thư thả về sau. Và để mợ chủ đừng quên bận nữa, nó vét luôn mấy đường làm bao rác rến trong đường cống của mợ bật văng ra. Mợ chủ hét lên rối rít: Bỏ bu, tao quị rồi, nhóc ơi ! Tao bắt đầu vỡ đê rồi, hết be bờ được nữa và thế là ào ào nước cuốn phăng, phá tung bờ kè và lôi đi đất đá.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ nát lỗ lồn mợ chủ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà |
Ngày cập nhật | 16/01/2018 09:04 (GMT+7) |