Qua ngày hôm sau, mới mờ sáng, Lợi lên xe Honda chạy xuống Núi Nhọn để chở dì đi chợ mua sắm đồ cúng vì nó đã xin phép bố mẹ từ hôm qua.
Lúc đi xuống lầu, nó gặp chị Hoàng bụng đã lum lúp từ dưới bếp đi lên, chị hỏi:
– Út, bữa nay em đi đâu vậy?
– Em xuống rẫy chở dì út đi công chuyện.
– Vậy tối nay em có về không?
– Dạ không. Chắc là sáng mai em mới về lận? Thôi, em đi nghe chị!
Vì trời lạnh với lại con đường từ Đất Đỏ xuống Núi Nhọn lắm ổ gà, ổ voi nên nó chạy xe không được nhanh lắm, mãi hơn một tiếng rưỡi nó mới đến nơi. Dì Ngự đã dậy từ lúc nào và đang đợi nó nơi ngưỡng cửa, thấy nó dì vội khóa cửa chòi lại rồi đon đả đi ra đường.
– Mình đi ngược lại chợ Đất Đỏ đi cháu!
Nghe dì nói, Lợi vội thắng xe rồi quành xe lại và dì ngồi lên yên sau xe nó, chiếc xe chở nó và dì đi ngược lại 8 cây số, dừng trước chợ Đất Đỏ. Dì bảo nó vào quán hủ tiếu ăn sáng cùng dì, khi đã yên vị trong quán, dì lên tiếng:
– Đi cúng ông thầy Bảy xong, chắc là dì không dám nhờ cháu nữa đâu. Bắt cháu chạy tới chạy lui rạc người ra. Tiện thể, lát nữa dì mua một ít thức ăn về cho cháu bồi dưỡng vậy.
– Có sao đâu dì! Lâu lâu mới có dịp giúp dì mà. Ngày xưa, dì còn nuôi cả cháu đấy sao – Vừa lau, so hai đôi đũa cho dì với nó, Lợi đáp.
Nói một cách khôi hài, nếu không có dịp nào giúp dì nữa thì đồng nghĩa với việc nó mất đi một mối đi xe quá hời vì chở một mình dì bằng chở đến năm người khách, ngoài khoản ăn uống ra, dì còn hào phóng trả tiền xe cho nó thật hậu hĩ, dì đưa đến 250000đ trong khi đó, người ta giỏi lắm chỉ trả 50000đ là cùng.
Chị phục vụ quán mang đến đặt trước mặt hai dì cháu hai tô hủ tiếu mì giò heo trông thật hấp dẫn, cả hai xuýt xoa vừa thổi vừa ăn trong câu chuyện vui vẻ.
Ăn xong, dì bảo nó chạy xe sang ngồi uống café ở quán sân vườn bên kia đường, còn dì vào trong chợ mua sắm sẽ tới sau.
Thật là thoải mái, nó vào quán gọi ly café đá với mấy điếu Jet, ngồi nhâm nhi nghe nhạc, dì Út Ngự đi chợ cũng không lâu lắm, chỉ khoảng hơn nữa tiếng đồng hồ sau thì dì đã trở ra.
Dì để các thứ vừa mua nơi giỏ trước xe thằng cháu rồi vào quán, kéo ghế ngồi cạnh Lợi và gọi thêm một ly café sữa đá.
Tuy hiện giờ là dân vườn rẫy thôn quê nhưng vốn dĩ đã quen nếp sống người thành phố, sáng nào cũng vậy, dì cũng phải có một ly café nhấm nháp mới tỉnh táo được.
Dì có vẻ tư lự, đăm chiêu vì cứ mãi suy nghĩ về một vấn đề nghiêm trọng nào đó, thấy vậy, nó cũng không dám hỏi ron hỏi ren vì sợ dì buồn.
Nó ngồi im, hút hết điếu thuốc, chợt thấy bánh sau chiếc xe Honda của nó có vẻ hơi mềm mềm, nó liền xin phép dì chạy đi bơm hơi bánh xe.
Dì chỉ gật đầu và khoảng 5 phút sau, trở lại thấy dì vẫn cứ mãi trầm lặng, không chịu được nó hỏi:
– Bộ dì bị mệt à? Có cần cháu đi mua thuốc gì không vậy dì?
– Dì không sao đâu. Có điều tối nay xuống nhà ông thầy Bảy, tự dưng bây giờ dì cứ cảm thấy trong bụng bồn chồn không yên như là linh tính chuyến đi sắp đến sẽ có chuyện gì đó không may xảy ra đây.
– Ủa, sao phải đi buổi tối hở dì? Vậy mà từ qua tới giờ, cháu cứ tưởng là đi buổi chiều cơ chứ.
– Bà thầy bói Long Điền nói là đi trục hồn buổi tối mới linh.
– Nếu mà dì đã có cảm giác như vậy rồi thì mình đừng đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thiệt rồi sao?
– Không đi không được đâu cháu. Thôi, mình về nấu cơm trưa ăn xong ngủ lấy sức đặng tối nay lên đường. Cỡ năm giờ là mình đi đó cháu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Địt dì út |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện hiếp dâm, Truyện loạn luân |
Ngày cập nhật | 17/01/2018 08:08 (GMT+7) |