– Anh bảo, anh ước mơ một con nít như em, sao bây giờ ngồi như pho tượng vậy~. Làm cái gì cho vui chớ!
Khuê choáng váng, sững sờ nhìn em. Chàng, ngạc nhiên sao em gọn gàng, sành sỏi mọi thứ? Chàng quên em đã hằng ngày bò qua đây ngất ngây trên giường. Tới cha chàng suốt ba tháng hè. Như chàng đã từng thấy, từng nghe. Em lật Khuê nằm ngửa ra, xọc tay hằn vào quần đùi, nắm khúc gân cương cứng như khúc cúi, và sà mặt lên mặt chàng tìm môi. Khuê vụng dai hôn giống hệt như em ngày đầu gặp Tú. Nhưng qua ít phút~ chàng đã biết hai tay ôm tóc em, cuống cuồng say nồng với môi em…
– Anh muốn xem của em không? Em hỏi Khuê.
Khuê gật đầu. Gật như cái máy được lên giây thiều.
– Thì cổi áo quần cho em đi. Cổi xong, anh sẽ thấy.
Rất chẩm lãi, Khuê lần từng cúc áo, rồi giây lưag quần. Cử chỉ chàng vung dại, e dè, thấy mà tội nghiệp. Quần em vừa được tuột xuống khỏi hai chân, Khuê trố mắt, nhìn sửng lồn em. Chàng vuốt ve mấy ngón tay trên mu, nơi những sợi lông lồn vừa lú mọc lên rất ngắn, rất tơ. Rồi Khuê dùng mũi hôn ngất ngây ở đó thật lâu:
– Đẹp quá Ngọc ơi? Lần đầu tiên anh thấy lông clla em mới mọc. Đẹp kỳ lạ. Những lần em đụ vớt ba anh, anh không thấy rõ. Chừng ít tháng nữa, có lẽ nó sẽ mọc sum sê, rậm rạp, che hết mư lồn em? Đẹp quá, đẹp quá Cho phép anh hôn nó lâu lâu một tí? Nó khác hẳn lồn những chị lớn!
– Sao hồi nãy anh bảo chưa có nhân tình?
Nhân tình, với ngườl để mình đụ, khác nhau chứ? Như em, có thể là nhân tình của anh. Bởi trần truồng với em nãy giờ khá lâu, trong óc, anh chưa nghĩ đến chữ làm tình. Anh muốn em nằm yên lặng như thế, cho anh chiêm ngưỡng từng phần da thịt mới mẻ, thơm tho của em.
– Vậy mà nãy giờ, thấy anh khù khờ, vụng về, em cứ tưởng…
– Anh bảo đảm, chàng nào sành sỏ bao nhiêu, đứng trttớc thân hình hấp dẫn tuổi 12 này rồi cũng thành anh khờ. Ba anh đã bốn mươi. Mỗi lần ông ta lên giường với em, em thấy cử chỉ, lời nói, cách cư xử của ổng như thế nào? Ổng chưa bao giờ cho anh lấy một chỉ vàng. Mà với em, những chiếc nhẫn xoàn 6 ly 8 ly, được tặng em như những viên kẹo, không thương, không tiếc, không suy nghĩ. Anh không giàu như ba anh, chứ nếu có, anh sẵn sàng dâng (chớ không phải tặng) cho em những gì quý nhất.
Em dang hai bấp đùi ra cho Khuê thấy thêm cái đẹp ở miệng lồn. Chàng há hốc mồm ra, trố mắt say đắm…
– Từ nay, có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh dám nhìn lén cảnh ba anh ân ái với em trên lầu nữa.
– Sao vậy, Khuê? Em muốn anh học ở Tú cách làm tình…
– Có gì lạ mà em bắt anh phải học? Anh không dám nhìn nữa, bởi anh sợ… anh sợ anh sẽ ghen với ba anh! Mà hình nhứ anh đã ghen rồi thì phải. Như anh đã nói: Có nhiều đêm, anh mất ngủ. Anh vớ vẫn, khùng điên, cứ nghĩ em là của anh từ rất lâu. Từ những năm xa xưa, khi anh còn hân hạnh nhìn em tắm mưa bên đó, cách nhà anh một hăng rào dâm bụt!
Khuê cúi hẳn mặt vô đó. Hai uhón tay chàng banh hai mép lồn ra, quan sát, ngất ngư, say đắm:
– Trời ơi! Người yêu ơi! Có thể nào em dứt hẳn với ba anh không? Đau lắm Ngọc ơi Đừng ngủ với ổng nữa!
Bỗng Khuê nhào lên hôn môi em như sư tư đói vồ mồi. Tại sao có chuyện làm bất ngờ này? Khuê yêu em? Điều khó tin quá? Yêu em, sao gặp em hằng ngày ở trường, chàng chẳng nói gì với em dù một câu?
Hôn xong, Khuê mớ. Hộc, lấy cuốn nhật ký thảy lên trên giường, bảo em:
– Chắc em không tin Khuê yêu em? Xem đi, xem cuốn nhật ký đó của anh, cả nghìn trang. Trang nào cũng dày đặc tên em. Đây là cuốn số ba. Hai cuốn kia còn nằm trong tú. Xem để biết tại sao anh ngu khờ với em!
Em lật nhanh. Loáng thoáng, trang nào cũng có tên Ngọc! Lật nhanh đến mấy trang cuối cùng, có những câu: “Trời ơi, Ngọc của tôi lại trần truồng với bố trên giường! Sao em không dành thân hình đó lớn lên cho anh qua xin hồi làm vợ. Mà hết người hay sao? Em lại chọn bố của anh”.
Em xếp cuốn nhật ký, buông rớt trên giường, hai tay ôm mặt Khôi. Tất cả sự dâm đãng đang ngùn ngụt trong em biến đi, dành cho một cảm xúc lạ. Lạ, là vì em chưa hề biết yêu ai. Đụ với Tú là do thèm khát tình dục, ưa chuộng xác thịt. Ngay cả sáng nay mò qua gặp Khuê, cũng chỉ vì có thế. Rồi tự nhiên…
Mặt Khuê xúc động, đô hl~ng. Chàng nhìn em không chớp mất. Hai tay lực lư(~ng chàng quấn chặt em như con bạch tuộc, thiếu đường em hơi nghẹt thở. Chàng nằm hẳn lên em. Dưới kia cặc chàng cạ nhè ở mu lồn. Nổi sướng này hoàn toàn khác với khi em nằm dưới người của Tú.
Khuê nhìn sửng em, dưới kia, chàng tự canh cho ngay cửa mìn, nhấn cặc vào, và đụ em như mưa gió trời bão.
– Em phải là của riêng anh, Ngọc ơi! Đừng cho anh thấy em nằm dưới bụng ba anh nữa: Đau lắm mình ơi I Mà làm sao được. Anh là kẻ đến sau mà. Hình như ba anh yêu em còn cuồng nhiệt hơn anh!
– Hay em cứ là nhân tình của anh lẫn của bố anh?
Khuê không nói gì nữa. Cứ chăm bẳm đụ em lâu cả hơn một tiếng, rồi chàng rút cặc ra, quay đầu xuống bú em. Chàng đổ hết cơn ghen vào trận bú, làm hôm đó em ra hết hai lần trong môi chàng. Hình như em cũng cám thấy yêu chàng. Nhưng bảo bỏ Tú thì không. Trong em vẫn chưa nguôi những cơn dâm, những cơn thèm xác thịt mà em tướng tượng, cả Tú lẩn Khuê cũng không thể nào làm em thỏa mãn. Công nhận Khuê đụ lâu hơn Tú, Khuê bu lồn nhiệt tình hơn Tú. Em an ủi Khuê:
– Em còn nhó để làm người tình, người vợ. Nhưng lại “lớn” quá dễ làm nhân tình xác thịt. Khuê chưa, hoặc không hiểu trong em, sự đòi hỏi thường trực phải có một đàn ông trần truồng, luôn túc trực một bên. Để, hễ em đòi, là sẵn sàng, nhảy lên cung ứng. Anh có làm nổi điều đó không? Chắc là không! Mình cứ gặp nhau là vui với xác thịt cho đã, cho sướng. Biết đâu khi lớn lên, em sẽ đối. Biết đâu những ước mơ của anh trong nhật ký chẳng thành điều thật!
– Em nói một hơi, thành thật, hồn nhiên, không rào trước đón sau. Khuê có vẻ thấm. Chàng ngậm hột le của em trong mồm, nằm bất động. Chàng nhìn mớ lông măng đang mọc xám xám ở mu lồn. Bất giác chàng trồi lên, nhìn “bộ ngực” của em. Sau ba tháng ăn nằm với Tú, hai trái vú đã trồi lên, lớn hơn quả chanh. Khuê ngoạm vào, nút. Tay thì bóp. Chàng yêu tất cả ở em, dù tất cầ chỉ mới đâm chồi…
Nớ nhụy. Chỉ có lỗ lồn em là đlì to, để chứa khúc gân lớn và dài của Khuê. Mắt chàng long lanh nhời sáng vì được thỏa thuê hạnh phúc. Nhưng đượm vẽ bi quan vì thế lực đồng tiền của Tú, cha chàng, vai vế của Tú lớn quá.
– Ừ, anh chấp nhận làm nhân tình thứ hai của em, sau ba anh, cho đến khi nào chịu hết nổi, anh sẽ âm thầm bỏ đi. Sẽ không một ai thấy anh trên cõi đời này nữa.
Rồi Khuê đụ tiếp. Chàng đụ em sướng gấp trăm lần Tú. Nhưng bỏ Tú thì em không. Và mới được có một tháng, cuộc tình tay ba đó vỡ: Khuê bỏ nhà đi thật, để lại ba cuốn nhật ký trên bàn Tứ. Trang cuối cùng viết: “Thưa ba. Con trót dại yêu Ngọc của ba. Con đã hứa với Ngọc: Làm người tình thứ hai, sau ba. Con tưởng như thế, cho xong. Mà quả tim con lại có cách suy nghĩ khác. Cả tháng nay, con vẫn đứng trong tủ áo, xem ba đụ Ngọc. Ngọc bú ba. Mặc dù con tự nhủ: Đừng thèm xem những cảnh đó nữa! Càng tự nhli, con càng bước lên cầu thang, vào phòng ba, rón rén mở cửa, vào tu áo, chứng kiến. Hồi trước, khi đứng xem như thế, con bị khích dâm, có lần bắn ướt cả quần. Nhưng trong tháng này thì trái lại Nước m ắt con dầm dề, lòng đau như cắt. Con đi. Để ba hưởng. Vi quả tim con không biết nghe lời của lý trí con.”
Tú bỏ công, bỏ của, cho người tìm Khuê khắp nước. Thất vọng, vì Khuê biệt vô âm tín. Tú cạo đầu đi tu, làm giấy tờ chuyển tên em vào ngôi bất động sản hai tầng đó…
Loan với Khải ngồi nghe mê mệt câu chuyện hấp dẫn như xem cuốn phim tình. Rồi cả ba lên xe, về nhà. Loan lo: Đạt ngú dậy đói bụng. Nàng tất tả vào phòng, định bày thức ăn lên bàn, rồi gọi Đạt dậy dùng trưa, thì Loan bỗng ngừng lại, vì ở ghế salon có cậu học trò của nàng, tên Lâm, bạn Đạt ngồi đó. Lâm đứng dậy lễ phép chào:
– Xin cô bỏ lỗi cho, vì Lâm đã đường đột vào đây mà không xin phép trước. Không phải tự nhiên Lâm dám tự tiện vào. Mà do Đạt bâo Lâm ngồi, chờ cô về…
Lâm cũng là học trò của nàng, cùng tuổi với Khải và Khuê, cũng từng đứng ở sân trường chiêm ngưỡng nàng cách đây vài hôm, Nhưag còn Đạt ở đâu mà bỏ Lâm ngồi một mình ở phòng khách này:
– Vậy còn Đạt…
– Dạ, Đạt đang… đang… với cô Sương ở phòng bên cạnh.
Sao Lâm biết nhă cô mà đến?
– Dạ… tại vì… mấy đêm liền, Lâm “nằm” với cô Sương bên kia. Hình như cô Sướng muốn “trao đổi với cô mà chưa có dịp trình bày. Nhưng nếu cô không thích, Lâm xin rời khỏi phòng này ngay, để cô khỏi bận lòng.
Loan đứng im phăng phắc nhìn Lâm. Lâm cũng cao to như Đạt, nhưng đẹp trai hơn một tí. Đã mấy đêm hền, Lâm ngll với cô giáo Sương phòng bên cạnh! Hèn chi cách đây vài hôm, Sương đã nhờ Loan dạy thế, để nàng về tiếp cuộc vui với kép. Nàng rót nước mời Lâm:
– Em cứ ngồi chơi t Uống tý trà cho ấm bụng, rồi cô dọn thức ăn. Hai thầy trò mình ăn trưa.
Trong bữa ăn, Loan tuyệt nhiên không đề dập gì đến Đạt. Nàng làm như Đạt không có mặt ở phòng nàng từ hôm qua đến sáng nay. Loan chỉ hỏi về Sương:
Lâm thấy cô Sương “khỏe” không?
– Dạ cô ấy vẫn khóc.
– Không, cô muốn hôi… trong “gối chăn”, cô ấy thế nào?
– Dạ cũng thường thường như những đàn bà khác thôi.
– Như những đàn bà khác? Lâm năm nay chắc cũng chỉ 17… Làm gì Lâm đã… có đến những người đàn bà khác?
– Ở nhà quê mà cô! Con trai, con gái “hư” sớm lấm t Vì cái thứ nhất không ai săn sóc, để ý. Điều thứ hai, không ai tương tượng nôi bọn em biết quá sớm! Điều thứ ba, bụi bờ, nơi hoang vắng không thiếu Cho nên…
Vừa nhai cơm, Loan vừa cười đô mặt:
– Lâm nói đúng đó. Thuở bé, 13 tuổi, cô cũng đã vậy vậy với người yêu rồi. Nhưng không phải ở bụi bờ, mà là phòng nglỉ sang trọng tại một bờ biển… Lâm chưa hân hạnh đưa một nllười đàn bà nào vào phòng ngủ!
– Tại saol Phòng ngli kín đáo, tiện nghi hơn chứ.
– Dạ học sinh nghèo, làm gì cớ tiền? Nhưng ngoài bụi bờ, nó cũng có cái thú đặc biệt, nên thơ đặc biệt chớ cô?
Loan nhớ tới cảnh nàng đụ Khải ở bờ sông. Phong cảnh hữu ớnh chung quanh, khí hậu quê mùa bao bọc, làm nàng với Khải ngất ngư hết một buổi chiều. Lâm hỗi:
– Sao cô không ăn đi, mà ngồi sửng ra vậy?
– À ăn, ăn chớ. Tại Lâm nói đến bụi bờ ở nhà quê làm cô… nhớ… cô thèm… ử, bụi bờ nên thơ, tình tứ hơn… Lâm đã trải qua nhiều đàn bà, chắc cũng là một tay anh hùng cự phách? Phải xlch mi lão tổ lắm?
– Dạ, cô hói cô Sương thì biết. Cô ấy đã từng bò bằng đầu gối, mà năn nỉ Lâm ngừng lại!
Loan lại ngừng ăn, bặm môi, tưởng tượng những lần bên kia, Sương gào la thê thiết, có khi đến hai ba giờ sáng…
Lâm gắp thức ăn, bó vào chén cho Loan:
– Mời cô. Cô ăn cơm đi chớ, nguội hết! Hình như cô đang nhớ tới ai?
Mắt Loan đang vất vưởng ngoài sân, trên những đọt cây mẫn cầu, hoa trang, hoa sói, nàng bổng sực tỉnh, và miếng cơm, nhìn Lâm:
– Mấy hôm nay chỉ nghe cô Sương gào thê thảm, mà cô đâu biết Lâm có mặt bên đó.
Rồi làm như đang bị kích thích bởi cái gì đó, Loan đứng dậy, lấy nước sôi đổ vào ly, pha tý thuốc bổ dương hiệu “Bà tiên cầm đuốc”, để sẵn trên bàn:
– Ăn cơm xong, Lâm uống ly này, khóe lắm!
Đó là chai thuốc… Loan mua sáng nay ở tiệm thuốc Bấc, về để cho Đạt uống cho lại sức. Nhưng nàng đã mời Lâm, vì nàng biết sẽ có cái gl đó, ngoạn mục lấm với Lâm, sau bữa cơm!
Đói bụng quá, Lâm làm láng hết mâm cơm, rồi uống ly thuốc bổ dương. Dọn dẹp xong, Loan đi tắm. Lúc trở ra, nàng mặc rất hở hang, cốt phơi hàng cho Lâm thấy. Nguyên cái áo ngú bàng xoa mỏng màu hồng nhạt, phủ từ cổ Loan xuống tới chân. Hai sợi giây nhỏ cột hửng hờ ở cổ. Còn tât cả như sương khó mờ ảo, bọc thân hình đổ lửa của Loan. Nàng cố tình cử động thật nhiều chung quanh phòng khách.
Như mở tú kiếng lấy hai cái ly nhỗ, rồi với tay lên đầu tủ cầm chai sâm nhung, mở hộp bánh tây, mời Lâm. Cậu bé choáng váng, ngẩn ngơ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dậy thì quá sớm |
Tác giả | Lâm Thị Nhã Phương |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Sex bú cặc, Truyện bóp vú, Truyện móc lồn, Truyện sex bú lồn |
Ngày cập nhật | 15/05/2021 03:39 (GMT+7) |