Tôi nghĩ là làm quen được với một chàng trai phóng nhã, ga lăng, lịch thiệp, tính nết hiền hậu, thật tính và khôi ngô như Phạm Vũ Ngọc Tuyên trên mạng thật không dễ. Tôi chỉ tin ở một định mệnh và duyên mai phận đẹp, có thế thôi! Bởi vì tôi bắt đầu vào những phòng ‘chat room’ đã hơn 12 năm nay. Vào thời phôi thai ấy, những nơi trò chuyện trên mạng lưới chưa được phổ biến cho lắm, thời gian đó, khi chúng ta muốn on – line để nối mạng chúng ta phải cần mua một cái modem, giá không rẻ như bèo. Những phòng trò chuyện được gọi là mIRC, Internet Relay Chat. Ðối với thời nay, ra đường phố, mọi người ai cũng đã thông dụng internet, thậm chí đến digital line, dsl, và họ rất thích “chát”. “Chát” bằng miệng, trên telephone chưa đã, nay họ lại còn thích chát qua chín ngón tay trên bàn phím. Nghĩ lại, thời nay mọi người sống có một cuộc sống khác hơn như ông bà ta đã ví:
“Ở xa mỏi tay, ở gần mỏi miệng”
(Xin ví lại cho hợp thời thế)
Tôi không sử dụng IRC một thời gian khá lâu vì đã nhàm chán những cuộc trò chuyện với một người, một đối tượng mà mình không hề quen biết. Chỉ biết nhau qua cái bí danh, nickname, một vài lời giới thiệu mà tôi cho là không thành thật cho lắm chẳng hạn như: Chiều cao, cân nặng, tên thật là… và “good looking”. Một thời gian rất dài khi tôi có ý nghịch ngợm muốn vào chát chơi cho vui xem như thế nào, trang nhà “gay***” đã khác hẳn hơn xưa. Họ bắt mình phải đăng nhập một cái tên, bí danh, và điền vào những chỗ trống cần thiết mà họ yêu cầu. Không biết sao mà tôi lại chọn một cái tên, username, là saigontuongvi, rồi tìm vào cái phòng chát nơi mình cư ngự, đó là San Jose City Wide. Tôi chỉ có cái tên là saigontuongvi trong profile, tuổi thật của mình, không có đăng một tấm hình nào như có ý làm cho kẽ khác lưu ý đến. Mới vào phòng chát, tôi còn đang hơi bỡ ngỡ, xem các “profile” của những người hiện diện trong phòng chát. Ðang xem các hình của vài “ông Mỹ già”, các vị cao niên, có vài người khoe hình cỡi truồng nhưng không thấy mặt. Bỗng dưng, tôi có một người muốn nói chuyện riêng, “private chat”, trong cái khung ấy, anh chàng “typing”:
– Saigontuongvi?
Tôi nhẹ những ngón tay đánh máy trả lời lại:
– Yes…
Trong thoáng nghĩ, tôi chưa đoán ra người chát với tôi là ai cả thì có câu đáp vấn trở lại bằng tiếng Việt:
– Me cũng là người Việt Nam…
Tôi đọc xong, và trả lời lại:
– Oh, hi, you tên gì vậy?
Bên kia gõ phím nút trả lời:
– Me tên là Tuyên, năm nay 24 tuổi, đang học ở Stanford.
Tôi viết lại cho Tuyên:
– Me tên là Ðông, ở San Jose, học ở San Jose University, năm nay 21, gần 22 rồi. Anh Tuyên học giỏi quá vậy, wow, Stanford ngầu quá ta.
Tuyên trả lời lại cho tôi:
– Nhà Tuyên ở San Jose đó chứ, hiện giờ đang học trên này, nên ở trong dorm, mỗi hai tuần về nhà một lần.
Tôi tiếp lời:
– Vậy à, anh ở đâu trong thành phố San Jose?
Tuyên trả lời:
– Nhà Tuyên trên con đường Alum Rock, Tuyên ở trên núi, lái xe từ downtown lên tới nhà cũng mất ít nhất là 30 phút.
Tôi ngồi trước cái monitor đọc những dòng chữ hiện trên “windows” rồi nói trong bụng mình “anh chàng này là loại con nhà giàu”. Tôi chưa hình dung ra “chàng là ai”, nên hỏi tiếp:
– Anh có hình không?
Tuyên tiếp lời:
– Hình của Tuyên trong cái profile đó.
Tôi tìm đến cái “link”, rồi xem profile của Tuyên, quả thật thế ư “con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi”… Chưa nói được nên lời nào, vì còn đang ngắm nhìn tấm hình Tuyên xinh trai, quyến rũ, thì Tuyên lại hỏi tôi:
– Ðông có hình không cho Tuyên xem đi.
Tôi nói:
– Hình hả, Ðông chưa có scan, mà nếu như Ðông không có hình thì sao?
Tôi nghĩ bụng rằng, nếu nhìn mặt rồi, lỡ như Tuyên “quăng cục lơ” mình sao nhỉ.
Tuyên nói tiếp:
– Ðông không có hình thì thôi, có thể nào gặp nhau được chứ?
Tôi im hơi một lúc lâu, vơ vẫn nghĩ trong óc mình, Tuyên có vội vàng quá không? Gặp một người chỉ mới trò chuyện có vài mươi phút đồng hồ trên mạng. Chắc cậu Tuyên này “bay nhãy lắm”. Tôi đoán quyết như vậy cũng hơi sớm, và có lẽ vô tội cho người ta. Nên tay tôi đánh máy lại:
– OK, sure, khi nào có dịp đi uống café chơi.
Tuyên trả lời:
– Ðông có đi lên khu shopping ở Stanford không?
Tôi đáp:
– Có chứ, Ðông hay lên đó lắm.
– Vậy ngày mai, chiều 4 giờ, hẹn Ðông ngay quán café “French Corner” được không? – Tuyên hỏi…
– Uh huh, chiều mai thứ sáu, chắc có lẽ được.
Tuyên tiếp lời:
– OK, cool, số cầm tay của Tuyên nè, nếu rãnh cứ gọi, mình nói chuyện nhe, bây giờ Tuyên có lớp, có gì chát sau.
Một cuộc trò chuyện như thế, tôi tự nhủ “có nên gọi cho Tuyên không?”, Dù trong lòng biết rằng Tuyên rất “hợp nhãn và ưng ý”, một mẫu người mà mình chọn lựa, tôi kiêu hãnh vì tự hiểu mình là đứa con trai “trông cũng sạch mắt lắm”…
Chát với Tuyên với những câu đàm thoại ngắn ngủi, tôi “copy and paste” cái số phone lại, rồi e dè có nên gọi hay không? Ðâu tin là người ta cho số phone như vậy là một sự cỡi mỡ cho mối giao thiệp qua loa trên mạng lưới. Tôi ghi cái trang nhà có hình của Tuyên vào mục “add to favorites”, để không bị lạc mất một tấm ảnh chan chứa một cảm xúc làm cho trái tim tôi rung động.
Chiều thứ sáu, bánh xe lăn tròn đưa tôi đến nơi hò hẹn. Bước chân khoan thai dẫn tôi đi về quán café “French Corner” bên vỉa hè với dòng người và xe qua lại tấp nập. Mắt tôi đang hướng nhìn về quán, dõi mắt trông tìm trong đám người đang tụ tập quanh bàn ghế, lòng hy vọng rằng, tôi sẽ tìm thấy Tuyên. Chân dõi từng bước băng ngang qua đường, rồi tôi vào quán, tự kêu cho mình một tách café, tìm đến chiếc bàn trông cũng đơn độc và ngồi đó chờ ngóng bóng dáng của Tuyên. Phút giây hồi hộp không kéo dài bao lâu, khi tôi ngó qua bên kia đường, trong bãi đậu xe, có một chiếc xe BMW màu xanh lợt đang quẹo vào chỗ đậu, người trong xe ung dung mở cửa, đứng thấp thoáng từ xa, nhưng tôi đã nhận ra Tuyên, vì khuôn mặt khả ái đó đã khắc sâu trong trí óc tôi, từ tấm ảnh trên webpage. Bóng dáng của Tuyên cao ráo, ăn mặc lịch sự, quần jeans xanh bạc đóng thùng với chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng đang thong dong bước về phía quán. Tôi cứ ngồi im đó, nâng tách café thản nhiên nhép vào môi, xem cách cư xử của Tuyên ra sao? Từ xa, Tuyên đã đoán nhận ra tôi, như ánh mắt dõi trông của tôi, cố tìm ra “người trong mộng”… Tuyên bước đến gần, và môi nở một nụ cười thật tươi rất có vẽ “đàn ông miệng rộng thì sang”. Cười chào nhau, bắt tay làm quen, rồi Tuyên tự nhiên kéo ghế ngồi rồi nói:
– Ðông đến lâu chưa? Hy vọng là Tuyên đúng giờ.
Tôi mỉm cười đáp lại:
– Ðông mới đến, tách café còn ấm nè.
Tuyên tự kêu cho mình một tách café, rồi hai chúng tôi mồi cho nhau một điếu thuốc thơm ví như “miếng trầu là đầu câu chuyện”. Trao đổi với nhau thêm vài lời, tôi đồng ý theo Tuyên ghé thăm căn phòng trọ của Tuyên trong khuôn viên của đại học Stanford University. Tuyên ở trong một cư xá thật hữu tình, có vườn hoa, thảm cỏ xanh um, cây thông xanh là vòng rào che quanh cả khu nhà ở. Nơi mà Tuyên học trú gọi là Cypress Grove. Phòng của Tuyên thoáng mát đối mặt với một sân chơi thể thao. Bước vào phòng của Tuyên, một kệ sách tựa lưng vào tường đầy những sách dựng hàng ngăn nắp. Trông thấy cái giường đôi, tôi tò mò bật hỏi:
– Bộ Tuyên có room – mate hả?
Tuyên tự nhiên thay đồ, cởi áo sơ mi, cởi bỏ cái quần jeans thật thoải mái mặc bộ đồ ngắn, trả lời:
– Yeah, Tuyên có bạn ở chung phòng này, nhưng anh ta ra trường rồi, Ðông thấy tấm hình ngay computer của Tuyên đó, Tuyên chụp chung với cậu ấy vào ngày lễ ra trường đó.
Tôi quay ghế sang, nhìn tấm hình của Tuyên đang cười vui ghé đầu vào một chàng trai người Mỹ trắng. Tính là sẽ hỏi tiếp, nhưng Tuyên lại tiếp:
– Nó tên là Mike, ở chung với Tuyên hơn 3 năm nay. Bây giờ Mike đã ra trường, về New York rồi.
Tôi chỉ nghe những lời Tuyên nói thao thao, kể đủ mọi chuyện, giới thiệu cho tôi quen với căn phòng trọ. Tuyên thu xếp mấy cái quần áo còn vứt bừa bãi trên giường bỏ vào sọt, rồi tiến tới sau lưng tôi, đặt tay mình lên vai tôi một cách rất thân thiện và nói:
– Ðây là bàn học tập của Tuyên đó, bày bừa lắm, đừng chê nhe.
Tôi chỉ mong sao cho cánh tay Tuyên cứ giữ mãi trên vai tôi không lìa giây phút nào cả. Tôi dè dặt đưa cánh tay mình lên cánh tay Tuyên, ngước mặt lên nhìn Tuyên, với ánh mắt trìu mến, gợi tình, giọng nói khô đi:
– Ðâu có sao! Ðàn ông con trai nào cũng không bao giờ ngăn nắp và tươm tấp.
Tay chạm tay như nam châm hút mạnh lấy nhau. Gân điện trong người chạy rần khắp cả châu thân. Tuyên nắm chặt vào tay tôi, trong tư thế đứng sau thành ghế, Tuyên khẽ hôn lên tóc tôi. Tôi ngước ngửa đầu, nhìn vào ánh mắt đa tình của Tuyên, chàng cúi xuống hôn khẽ lên môi tôi, một nụ hôn chất ngất ngọt mềm. Trí óc tôi đang lâng nhẹ, thả hồn mình trôi lơ đãng theo đám mây tình, vì nụ hôn vừa trao cho nhau trên môi mềm nhung mượt ấy. Tôi và Tuyên nắm tay nhau, dìu bước chân đồng tính và ngồi xuống giường gỗ. Môi tìm môi uống cạn chén tình say đắm. Hai đứa tôi cởi áo quần cho nhau, rồi nằm ngã thân tựa đầu lên gối, vuốt ve bàn tay lên mình trần da trụi. Hơi thở thật ấm thổi ra từ mũi, miệng quyện áp vào mặt nhau, đôi bàn tay đang bóp mông, vuốt lên lưng nhau rồi lăn lộn trên nệm êm tình ái… Tôi đang nằm đè lên người Tuyên, nhã miệng lưỡi ướt nhờn ra, nhìn xuống mặt Tuyên chiêm ngưỡng nét đẹp thiên thân, rồi kề môi mình hôn lên môi má của Tuyên…
Tuyên nằm dưới, khép đôi mi lại như tận hưởng từng cái ve vuốt của tôi đi bằng đường lưỡi, ve vỡn qua hai vú, tôi nút thật mạnh vào ngực đầy của Tuyên, tôi hôn lên hai nách thơm mùi da thịt thật quyến rũ của chàng… Tôi lần xuống tới bụng, chặt nịch những ngấn thịt nổi phồng theo từng cơn thở rên “hít hà” của Tuyên. Tuyên có một dáng người quá cân đối và vì rèn luyện thân thể, nên ngấn bụng nổi căn. Từ cái lỗ rốn của Tuyên mọc một hàng lông tơ mịn nối dài xuống tới gốc cu viền quanh một thảm cỏ đen được “mow the lawn” mỗi ngày. Chỗ kín của Tuyên rất sạch sẽ, làm cho tôi thoã thích trong lòng như du khách tìm chân đến thăm viếng một khu vườn hoa có nhiều hương vị ngát thơm. Tôi cứ dúi mũi mình vào chùm lông mọc dài trên bụng dẫn mũi xuống ngửi vào chốm lông, rồi hít mũi mình vào dái của Tuyên, cạ hít ngửi lấy con cu cứng dài đang nằm thon xoãi dọc theo chiều của đường lông tơ mượt mọc trên bụng của Tuyên. Tôi bắt đầu bú con cu của Tuyên vào miệng và nút một cái thật mạnh. Tuyên chỗm người bật dậy, nắm tóc tôi mà rên lên. Tuyên ra khí thật mau vì lâu ngày khí xuân trai nén ép trong máu dâm, hôm nay có cơ hội “thoát ly dòng dâm tục”, nên Tuyên trút cạn một nỗi niềm lạc dâm hoang tưởng vào trong họng tôi. Tôi nuốt khí Tuyên và lau khô những ngấn lệ còn đọng lại trên khóe cu của Tuyên bằng cái lưỡi ma dâm… Tuyên ngã người xuống sau khi đã mãn nguyện tình dục. Tuyên nằm yên đó, cho tôi gối đầu tựa sát bên cánh tay với lời tự tình êm ã:
– Cu Tuyên đẹp quá, dài thon và cứng như một trái chuối già hương vậy!
Tuyên đang nằm dài ra, cho tôi xoa bóp con cu dài mềm mới vừa vọt khí xuân. Tuyên rên rỉ thốt lời:
– Ðông bú nuốt con cu Tuyên sướng quá. It feels good. Còn cu của Ðông đâu có kém thua gì. Nó trông như đèn cây sáp, dài như một cái “faucet” vậy.
Tuyên vừa thỏ thẽ vào tai tôi, bóp lấy con cu đang rịnh rỉ chất nhờn, rồi khom lưng xuống nút bú vào con cu tôi, ngoạm ngấu nghiến luôn cả hai hòn dái vào trong họng. Tôi há miệng ra la vang một tiếng lớn vội thanh âm cả khắp gian vòng, rồi ngóc đầu dậy mà tìm bú lấy cu Tuyên, thay cho lời “thank you” vì Tuyên bú tôi quá sướng. Tôi và Tuyên nằm đối đầu lại với nhau, mà bú nút cu dái, tay của hai đứa đang vuốt lấy mông nhau. Khí trong con cu của tôi như mạch nước phun lên từ dưới đất, miệng Tuyên như nút chặt, uống lấy uống để cho trọn một cuộc ái ân. Tôi nhã con cu của Tuyên ra, để rên rỉ cho lòng thoã dục, thế rồi tôi nắm chặt con cu của Tuyên vào vòng tay mà vuốt thụt mạnh, miệng tôi bú lấy dái Tuyên. Tuyên ra khí một lần nữa, khí vọt bắn ra, chảy lên tay tôi, khi lăn dài trên bụng Tuyên. Nằm ngược đầu nhau, hai đứa dốc thở một cơn sướng, và xoay đầu trở lại, hôn nhau đa tình luyến ái…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cyber Sex |
Tác giả | Trịnh Nhựt Đông |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 30/04/2021 15:25 (GMT+7) |