Khi nước trong nồi đã sôi bùng lên, cô Trí bỏ bốn vắt mì đã xé sẵn vào nồi, nêm hai gói bột nêm và khoảng chừng hai phút sau, cô tắt bếp rồi bưng nồi mì đã chín bốc khói nghi ngút.
Lợi thận trọng múc mì ra hai cái chén sau đó so đũa mời cô dùng.
Sao mà giờ đây cả hai cô trò đều cảm nhận mùi vị mì gói lại ngon như thế này trong khi lúc khác thì thấy hết sức bình thường, có lẽ hai cô trò sau cơn hoạn nạn đã tìm được cảm giác tuy mệt mỏi vì đói nhưng trong bụng thì rất vui vì tình nghĩa cô trò san sẽ giúp đỡ nhau trong nguy nan, khốn khó.
Bốn vắt mì quả thật là mang lại nguồn sinh lực sống còn cho hai cô trò và dĩ nhiên cả cô lẫn trò đều không ai lường trước được là chính nhờ nguồn sinh lực ấy mà chút nữa đây hai người đã cùng nhau dắt dìu bước vào con đường cấm của tình yêu chốn dương trần, cho nhau tất cả những gì mình có.
Hai cô trò không ai mang đồng hồ cả nên thật tình mà nói chẳng làm sao biết được bây giờ là mấy giờ cả, chỉ thấy đêm nay ngoài trời tối đen như mực, không trăng không sao nhưng chẳng phải là chuyển mưa nhưng gió thì lại vùn vụt thổi tạo cảm giác lành lạnh cho cô giáo hai mươi bảy tuổi và thằng học trò mười ba tuổi.
Thực ra thì lúc này cũng chỉ vừa mới tám giờ mà thôi, hai cô trò ăn xong ra mé sông khoát nước rửa mặt mũi, tay chân cho trôi sạch bụi bẩn ban ngày rồi trở vào chòi, cảm giác mệt mỏi vụt đến rất nhanh khiến cho cô giáo lẫn học trò giờ thì chỉ nghĩ đến một giấc ngủ an lành mà thôi chứ không hề bận tâm đến điều gì khác cả.
Chiếc chõng tre trong chòi được trãi một tấm chiếu hoa cạp điều tuy đã hơi sờn mòn nhưng lúc này quả có còn hơn không, ngoài ra còn một cái gối ôm không có áo bọc ngoài và một cái mền màu cứt ngựa xỉn màu cáu bẩn theo thời gian lẫn không gian, có lẽ nơi này là chổ ngủ qua đêm của những người nuôi đùm hay đi câu đêm và do vậy tối nay, một lát nữa đây thôi sẽ trở thành chốn động phòng hoa chúc của hai cô trò.
Lợi đặt chiếc gối ôm ngay ngắn cho cô giáo chủ nhiệm ngã mình ở mé trong chõng còn nó thì nằm xuống phía ngoài, cô âu yếm trãi rộng tấm mền đắp lên thân thể hai cô trò.
Vì quá mỏi mệt sau một buổi đi câu cộng thêm vào đó là những kinh hoàng bởi một vụ tấn công khủng bố, tuy lạ chổ nhưng giấc ngủ đến với hai cô trò khá nhanh chóng, ít trằn trọc.
Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ sau, khi mà đêm đã quá khuya, gió thổi tứ bề gây cảm giác lạnh lẽo khiến cho cô giáo hai mươi bảy và thằng học trò mười ba tuổi không hẹn không hò cứ thế ngẫu nhiên mà vòng tay ôm chặt lấy thân thể của nhau để tìm nguồn nhiệt sưởi ấm cho nhau.
Hai cô trò lần lượt tỉnh ngủ, hết người này lại đến kẻ kia nhận thấy là đang có sự khác lạ giữa hai người nhưng cả hai vẫn lấy làm thản nhiên như không hề có chuyện gì đang xảy ra.
Bất chợt, cô Minh Trí và Lợi cùng một lúc đều cảm nhận được rằng trái tim cũng như cõi lòng mình bỗng rộn ràng, bồi hồi, xao xuyến và rạo rực khác thường, hai cô trò như đang thầm khao khát một thứ gì đó tràn đầy trên cõi dương trần nhưng họ thì lại rất thiếu thốn, đó chính là tình yêu.
Tuyệt nhiên không một lời nào thốt ra cả, hai cô trò khẽ từ từ xoay mặt lại nhìn nhau bằng ánh mắt tình tứ, gợi cảm và sau đó, khoảng cách giữa hai khuôn mặt cô trò cứ thế dần dần ngắn lại, ngắn lại đến nỗi cuối cùng chạm sát vào vào nhau.
Cảm giác lúc chiều thất thần trước tấm thân trắng nõn như bông của cô Trí giờ lại bùng phát dữ dội trong lòng khiến cho Lợi không đắn đo suy nghĩ chi cả đã hành động trước một cách quá đỗi bất ngờ: đôi môi nó cúi xuống nhẹ nhàng hôn miết vào mái tóc óng ả, mềm mại, mượt mà và êm ái của cô giáo chủ nhiệm.
Tuy có phần hơi ngượng ngùng nhưng cô Trí không phản đối, từ chối chi cả, đôi gò má cô đỏ bừng như gấc chín, cô nhẹ nhắm nghiền đôi mắt đẹp sầu đẹp thảm để yên lặng đón nhận từng nụ hôn do thằng học trò ban phát.
Hôn lên tóc chán rồi, Lợi lại hôn lần lên vầng trán mịn màng của cô, lên đôi mắt sắc lẽm của cô, lên sống mũi thanh cao và hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền của cô.
Cái cảm giác cô đơn bấy lâu nay gặm nhấm con tim cô Trí vì bị thầy Cao phụ bạc nay được cộng thêm với lòng tri ân Lợi tuy còn nhỏ nhưng đã oai hùng, mạnh dạn cứu cô thoát khỏi nanh vuốt độc ác của một bọn nhóc du côn dâm đãng khiến giờ đây, cô không còn suy tính chi nữa mà chỉ trong chớp nhoáng cô đã đền đáp lại cho thằng học trò bằng chính tình yêu hãy còn trinh nguyên trọn vẹn của cô.
Cùng với nhịp đập gấp rút của hai con tim, hơi thở hổn hển của bốn buồng phổi, hai cô trò càng lúc càng xiết chặt vòng tay đan lấy thân thể của nhau và đương nhiên là lúc bấy giờ, cả hai cô trò đều nhận biết là mình đang yêu nhau, tuy đôi lúc muốn ngừng lại muốn trốn tránh nhưng vẫn ngập ngừng, e ấp, lúng túng, vụng về nhất là khi đôi môi trò đang lần tìm kiếm đôi môi cô.
Mặc dù mới có mười ba tuổi nhưng do đã quá thành thạo, từng trãi qua những sáu mối tình nên sau một hồi lâu hôn như mưa như gió lên khắp khuôn mặt cô Minh Trí, Lợi chủ động dẫn dắt cô chủ nhiệm nó bước vào con đường tình bằng nụ hôn môi đầu đời, cô Trí ngại ngùng đôi chút rồi tự nguyện hé mở đôi môi mọng đỏ như đóa cẩm chướng từ từ luồn sâu vào với đôi môi Lợi đến tận chân răng gốc lưỡi.
Vậy là không còn nghi ngờ điều gì nữa cả vì cô Trí và Lợi, hai cô trò giờ đây đang thực sự yêu nhau, đang ân ái và làm tình cùng nhau…
Nhắc lại bọn thằng Nhân khi nãy thua trí Lợi mà bỏ chạy thục mạng vì bầy ong, thằng nào thằng nấy đều sùng gan, tức anh ách nhưng thấy không thể nào làm gì được Lợi và cô Trí cả vì nước thủy triều dâng lên đã cứu lấy họ, chúng kéo nhau đi ra chơ Mới nhậu.
Đến hơn hai tiếng đồng hồ sau, chúng vẫn cứ ngồi đó lai rai rượu đế với gỏi vịt chứng tỏ thằng nào thằng nấy đều là bợm cả, qua chuyện trò cùng nhau thì mới biết là không thằng nào mà không tiếc ngẩn tiếc ngơ thân thể mỹ miều của cô giáo Minh Trí.
– Đ.. mẹ! Chỉ cần tưởng tượng ra bả thôi cũng đủ cảm thấy nứng… rồi.
– Chắc uống xong phải đi kiếm… gái tụi bây ơi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo Trí |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ cô giáo, Hiếp dâm tập thể, Truyện hiếp dâm, Truyện học sinh, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 04/02/2018 05:00 (GMT+7) |