Vâng mới đêm qua thôi, nó tưởng như thành công của nó còn hơn cả thành tựu của nhân loại chinh phục vũ trụ. Còn giờ đây gã là một kẻ vô đạo đức mà nhân loại ai cũng có quyền dè bỉu chê bai. Loài người nên án Gã ư? Ai có thể tự nhận mình là kẻ trong sạch để kết tội người khác? Hơn nữa cuộc sống của gã quan trọng là bản thân và người thân của gã. Mặc kệ Nhân Loại! Hắn tự tuyên bố.
Ờ thế còn người thân? Ba của Sơn? Đúng là Sơn có lỗi với Ông, nhưng mà nói rành mạch ra thì cũng không hoàn toàn. Giả sử như đêm qua Sơn đã ngủ với một người đàn bà khác thì dĩ nhiên nó chẳng mắc tội gì với Ông. Cũng như Má nó đêm qua có qua đêm với một người đàn Ông khác thì Sơn cũng chẳng có lỗi gì với Ông. Cái phần lỗi chính là ở chỗ cái người đàn bà đêm qua mây mưa cuồng loạn với hắn lại là vợ của Ông – tức là Vợ Ông ngoại tình với hắn… Cái gì dẫn đến việc vợ Ông ngoại tình… Ông hoàn toàn vô tội hay sao… quanh quẩn tự bào chữa mãi cũng không giảm nỗi bức bối trong lòng.
Còn Hương nữa? Sơn tiếp tục luẩn quẩn – những hành động, những ngôn từ dâm đãng của Hương đêm qua còn lởn vởn trong đầu Sơn lẫn lộn với những lời đạo đức sáng nay làm đầu óc của nó như muốn vỡ bung. Nó có muốn tiếp tục cuộc tình loạn luân với Nàng không? Câu trả lời dứt khoát là có. Nó có thấy những điều sáng nay của nàng là đúng không? Cũng có.
Thoáng một cái mà đã cả tiếng đồng hồ, sao Hương chưa về? Mà thôi thà không thấy… mong làm gì? Gã tự chấn an lòng mình trong khi bước chân cứ đưa Sơn tới cửa sổ hòng ngóng ra ngoài phố – Trông mong ai chẳng biết? Như một kẻ tình si… Bao thời gian trôi qua, Sơn cũng chẳng biết, chỉ biết khi thoáng cái bóng dáng mà gã mong đợi thì gã run nên, tim đập thình thịch. Gã vội rời cửa sổ như sợ bị bắt quả tang? Gã chạy về phòng mình đóng cửa lại.
… Bạn đang đọc truyện Chốn hoan lạc tại nguồn: http://truyendam.org/chon-hoan-lac/
Về phần Hương thực ra Nàng chẳng có việc gì phải ra ngoài. Chỉ là Nàng muốn thoát ra khỏi tình cảnh khó xử. Khi mà mỗi lần nhìn vào nét mặt sầu buồn của Sơn Nàng thấy thương Sơn vô hạn. Nếu không cố gắng kiềm chế lòng mình có lẽ nàng đã ôm lấy Sơn mà âu yếm mà chút cả tấm thương yêu cho Sơn. Nàng đi tìm sự yên tĩnh, để tránh đi một sự dao động nhất thời. Nếu lúc đó Sơn đứng dậy và ôm nàng lại thì có lẽ một lần nữa nàng sẽ ngã vào vòng tay Sơn cùng với hạnh phúc và oan nghiệt.
Không khí thoáng mát ngoài trời làm Hương tỉnh táo hơn. Bước chân vô định đưa Nàng rời xa căn nhà. Đầu óc vẫn mông lung chuyện Nàng và Sơn. Tại sao Nàng lại có thể yếu đuối sa vào một quan hệ đầy rắc rối như vậy. Giá như Sơn không phải là con của Nàng có vẻ dễ chấp nhận hơn. Cái chuẩn mực đạo đức có thể dị nghị một cuộc ngoại tình nhưng như vậy vẫn còn có lối thoát… Vâng, nếu Sơn không phải con Nàng, Nàng sẽ bỏ tất cả để cùng Sơn tới một nơi xa lạ làm lại cuộc đời.
Nàng có quyền đòi hỏi một hạnh phúc. Cái Hạnh phúc trong bổn phận làm vợ bao năm qua mà Nàng hằng tưởng bỗng tan biến khi hôm nay nàng chợt nhận thấy một tình yêu mà Nàng dành cho Sơn. Nàng yêu Sơn không phải chỉ với những thỏa mãn xác thịt đêm qua mà còn là một tình cảm, cái tình mẫu tử trước kia không mất đi mà khi thể xác Nàng đã thuộc về Sơn thì tình cảm đó được thêm vào một tình cảm trai gái yêu đương hay tình nhân… Vâng, nếu Sơn là một người xa lạ thì chắc sẽ chẳng có bao giờ có cơ hội như đêm qua…
Quanh quẩn với mấy cái Nếu… nếu… nếu… Nàng không biết được bước chân hay con tim đưa nàng trở lại gần căn nhà mà Nàng đang cố đi xa. Càng gần căn nhà bước chân tự nhiên càng vội vã. Thấp thoáng sau bóng cây, Hương nhìn thấy một bóng người vội rời cửa sổ, Nàng đoán Sơn sẽ đứng sau cửa chờ mình. Chạy nên bậc cửa Nàng đưa tay đẩy rộng cánh cửa không khóa.
Nàng gần bật khóc khi trước mặt Nàng là một khoảng mờ tối hắt ra? Sơn không ở đó. Bước vô nhà qua cửa phòng Sơn đóng kín. Nàng dừng bước lưỡng lự thở dài trước cánh cửa vô tri im lìm. Nàng không biết rằng đằng sau cái khoảng cách mỏng manh kia có một kẻ đang căng từng tế bào khi nghe bước chân Nàng dừng lại. Đau khổ Nàng cất bước về phòng mình… và bước chân của Nàng như bị trói lại khi nghe tiếng cánh cửa phía sau lưng kẹt mở.
Nàng quay người lại và trước mắt Nàng là một gã si tình đứng trơ như một bức tượng. Bản thân Hương cũng đứng đó trân trân ngó Sơn. Mắt đối mắt? Ôi những đôi mắt của cuộc tình ngang trái, những ánh mắt có ý nghĩa bằng vạn ngàn lời nói… vài giây trôi qua… rồi như có cùng một Ma lực vô hình, họ lao đến với nhau. Họ ghì chặt lấy nhau như thể nếu rời ra thì hạnh phúc mỏng manh kia sẽ tan biến vĩnh viễn. Môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi họ trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng đầy gợi dục. Hai cơ thể nóng bỏng bừng bừng lửa tình dần dần được giải phóng khỏi những quần áo trang sức trên mình. Và khi hai Mẹ, Con đã hoàn toàn trần truồng quấn chặt lấy nhau thì Sơn không kìm được niềm vui sướng:
– Má!
– Sssuỵt!!! Hương chặn lời Sơn bằng một nụ hôn cháy bỏng? Nàng sợ mọi lời nói bây giờ có thể sẽ thức tỉnh thực tại. Trong Nàng giờ đây là đam mê cháy bỏng? Vâng, Nàng sẽ chìm đắm trong đam mê này.
Sơn đáp lại nụ hôn của Hương bằng cái ghì đến nghẹt thở. Bàn tay Sơn lần mò xuống Mông Nàng siết chặt. Hương ngửa cái cổ cao trắng mịn nên chờ đợi. Như hiểu ý Nàng, Sơn đưa lưỡi liếm từ từ xuống dưới và dừng lại nơi yết hầu, gã dùng môi ngoạm lấy cổ nàng mà mút nhè nhẹ làm Hương rên ư ử. Cái miệng ác độc của Sơn lại trườn xuống cặp vú căng tròn đang cương nên như mời gọi.
Gã mút bú chùn chụt thỉnh thoảng lại ngoạm cả cái bầu vú mà hít hà. Cũng là Sơn mười mấy năm về trước đã chúm cái miệng xinh xinh bú dòng sữa từ vú Nàng khiến nàng nhột nhột sung sướng – niềm vui của người mẹ trẻ. Còn giờ đây là cái miệng cuồng loạn của một gã trai trẻ đang vần vò cặp vú Nàng đưa nàng đến tột đỉnh của thèm khát… yêu đương.
Nàng lùi người lại dựa lưng vào tường, ghếch một chân nên cao nàng cặp ngang mông của Sơn kéo gã lại phía mình. Tay Hương cầm lấy con cu đang nổi gân cương cứng của Sơn mà kéo hướng vào âm hộ Nàng giờ đây cũng thèm khát ướt đẫm dâm thủy. Khi cái đầu khấc mới lọt vào qua hai khe thịt chạm vào cái lỗ nhị hồng hồng thì như một chìa khóa vạn năng đã tra vào ổ – Nàng hoàn toàn bị chế ngự bởi bản năng thú tính giống cái:
– Oh! Cho vào đi Sơn… ah! Ôi… yêu đi Sơn! Dành cho Sơn tất đó… oh! Oh…
Thực ra Hương cũng không phải chờ đợi lâu vì Sơn đã đưa sụt con cu của nó vào Lồn Nàng làm cắt ngang lời nói của Hương và chỉ còn lại tiếng hổn hển của Sơn và tiếng rên rỉ hít hà của Hương…
Cái tư thế đụ đứng này là lần đầu tiên Hương được làm tình như vậy. Thứ nhất nó làm thỏa mãn cái khao khát được đút vào ngay của Nàng, Hơn nữa Buồi của Sơn cứ xiên chéo mà thuốn vào Lồn Hương? Cái đầu khấc kia đâm cọ vào thành sâu trong lồn khiến Nàng cảm giác rất thốn. Cứ mỗi cú đâm của cái buồi kia sập vào là Nàng lại ưỡn người ra như cố nuốt hết cái Buồi ấy vào Lồn mình. Mười ngón tay nàng cào, cấu, bóp, kéo cặp mông của Sơn theo những cơn sướng tưởng như bất tận.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chốn hoan lạc |
Tác giả | Thiên Sứ |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ con ruột, Đụ lỗ đít, Đụ mẹ ruột, Đút tay vào lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện mút cặc, Truyện ngoại tình, Truyện sex bú lồn |
Ngày cập nhật | 16/11/2020 03:29 (GMT+7) |