Kể từ đó tôi được mang một biệt danh đáng tự hào:? Anh hùng đệ nhất tri thức? Và cũng vì thế, cộng với phong cách phong lưu trần thế của tôi, các bạn cứ theo tôi như hình với bóng, đặt biệt là các bạn nữ. Họ mê tôi đáo để. Thậm chí những lúc tôi đi vào thư viện để học thì sau lưng tôi ít nhất cũng có cả một tiểu đội nữ đi theo.
Tôi cũng cảm thấy vui vui nhưng kèm theo đó lại là một nổi buồn vô tận. Tôi lại nhớ về cô bé làng quê mộc mạc ngày nào. Thú thật là tù đó đến giờ, tôi chưa về lại quê tôi một lần nào. Không biết bây giờ, cô Nga ngày đó đã ra sao. Chắc cũng đã lớn lên và xinh đẹp rất nhiều. Tôi càng mơ tưởng và trông đợi Tết đến cho mau. Tôi quyết định tết này phải về quê một chuyến. Trước hết là thăm lại quê hương, nơi mà tôi đã có một thời sống và lớn lên ở đó. Sau đó là thăm lại Nga, người mà tôi đã cách xa hơn tám năm nay.
… Bạn đang đọc truyện Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy tại nguồn: http://truyendam.org/cai-thuo-ban-dau-luu-luyen-ay/
Trời se lạnh. Cũng không có gì là lạ, trời gần về Tết bao giờ cũng thế. Những tia nắng sớm chiếu qua cửa sổ làm sáng lên cả căn phòng. Tôi cố ngủ để bù cho tối hôm qua phải đãi bạn bè tới khuya để ăn mừng tôi lãnh học bổng. Thật ra mà nói tiền bạc với tôi không là vấn đề quan trọng. Tôi chỉ vui vì mình đã thực sự vươn lên với cái danh học giỏi (anh hùng đệ nhất tri thức) mà lớp đã tặng cho tôi, đó cũng là diều làm tôi hãnh diện.
Cha mẹ tôi hôm nay đã đi lấy hàng từ sớm, nhà chỉ còn tôi và chị phụ việc bán hàng. Bổng chị gọi tôi:
– Cậu chủ ơi! Cậu có khách kìa.
Thật là khổ. Không biết ai lại nở đánh thức tôi vào lúc này. Làm hỏng cả một giấc ngủ ngon lành. Tôi thật là thắc mắc. Mấy đứa bạn, ngày hôm qua mình đã đãi nó hết rồi mà, chả lẽ bây giờ lại muốn điều gì nữa sao. Tôi vội đi làm vệ sinh cá nhân. Choàng vội chiếc áo sơ mi đi xuống nhà tiếp khách.
Điều ngạc nhiên đầu tiên: Vị khách của tôi là một cô gái. Tôi nhìn từ sau xuyên qua mái tóc dài óng ả mượt mà. Tôi bước tới trước mặt nàng. Và đây là một điều bất ngờ thứ hai. Điều này làm cho cảm xúc của tôi như dâng trào lên. Người đứng trước mặt tôi lúc này không ai khác chính là Nga, người mà tôi đã bao ngày nhớ nhung. Tôi vẫn không thể tin vào mắt của chính mình. Tôi hỏi:
– Nga phải không?
– Anh Minh!!
Nàng vừa nói vừa ôm chồm lấy tôi. Chúng tôi xúa động đến ứa nước mắt. Đã bao năm xa cách mà nay gặp lại. O? Cô Nga bé bỏng của tôi. Tụi tôi ôm nhau thật lâu. Tôi sợ nếu buông ra, sẽ có một thế lực nào đó lại chia lìa tôi và nàng một lần nữa. Lần này tôi muốn giữ nàng cho riêng tôi mãi mãi. Có vài giọt nước mắt rơi nhẹ xuống áo sơ mi khá mỏng của tôi, thấm nhẹ qua làm ấm cả một vùng da của tôi. Tôi biết đó là những giọt nước mắt chân tình của nàng. Vì chính tôi, người phải nói là có đủ khí phách nam nhi, cũng không kềm nổi giọt lệ nghẹn ngào nữa là. Huống chi là Nga, một người con gái liễu yếu đào tơ.
Tôi nói trong súc động:
– Nga ơi! Minh nhớ Nga quá chừng!
– Nga cũng vậy!
Tôi buông Nga ra, lau nhẹ những giọt nước mắt trên khóe mắt của Nga và nói:
– Nga lên đây lâu chưa?
– Chỉ mới lên thôi. Vừa xuống bến xe là Nga ghé đây liền. Ba mẹ nga kêu Nga lên dây thăm anh Tuấn. Nghe nói ảnh đang nằm bệnh viện.
– Ờ, cả hai tháng rồi chứ ít gì, không biết ảnh đã đỡ lại chưa. Nghe nói là ảnh bị sốc quá nặng trước cái chết của chị Trâm.
Chợt nghĩ ra là tôi đang đói bụng cồn cào. Tôi bảo Nga:
– Thôi chết, Nga ăn gì chưa để Minh đi mua cho cả hai cùng ăn?
– Ờ, Nga cũng đang đói nè.
Tồi ôm Nga hôn trước khi đi. Tôi chạy vội mua hai ổ bánh mì. Về nhà tôi mở tủ lạnh lấy 4 cái hột gà làm 2 phần ốp la cho hai đứa cùng ăn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy |
Tác giả | Đồng Lịch |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ với hàng xóm, Truyện liếm lồn, Truyện liếm tinh trùng, Truyện ngậm cặc, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 07/09/2020 03:29 (GMT+7) |