Đây là gia đình một nông dân chẳng hề giàu có gì cũng như những hộ lân cận khác trong xóm sống nhờ vào mảnh đất cằn cõi trồng khá nhiều các loại rau quả, số tiền 10.000 USD mà họ bỏ ra mua chị là do họ đi vay đi mượn.
Chủ hộ là một ông già ngoài sáu mươi tuổi bị tật hai chân gần như suốt cả ngày ngồi trên xe lăn, vợ ông mất sớm để lại cho ông hai người con trai, anh đầu ba mươi lăm tuổi là chồng của chị và người em trai út lớn hơn chị ba tuổi mắc bệnh thần kinh tàn tàn mát mát, ươn ươn dở dở.
Đấy chính là hiểm họa khôn lường luôn đeo đuổi làm phiền chị vì suốt ngày tận đêm, hễ mà thấy chị ở đâu là anh ta luôn luôn bị lên cơn động kinh, có khi đánh đập chị và cũng có lúc lại ôm chị đòi “làm hỗn”, được cái là chồng chị lại hiền lành, chịu khó làm ăn, không cờ bạc rượu chè và lúc nào cũng có mặt kịp thời để can thiệp bất cứ hành động nào của cậu em tác động đến vợ mình còn ông bố chồng tuy già cả, bệnh tật song ông rất biết điều biết chuyện với con cái và cũng có thể nói là ông rất thương đứa con dâu người xứ Việt.
Ngoài thời gian chăm sóc ông, chị Minh làm việc quần quật vất vả ngoài vườn hết gieo hạt lại thu hoạch, ăn nước vào ruộng rồi gặt hái, đập lúa…thắm thoát hai mùa xuân đã trôi qua và chị cũng đã có được một bé gái xinh xắn, dễ thương gần mười bốn tháng tuổi.
Suy cho cùng ra, hoàn cảnh chị tuy cực nhọc, khổ sở là vậy nhưng dầu sao thì vẫn còn may mắn hơn nhiều phụ nữ khác bị bán gả qua đây, chẳng hạn như chị Linh người ở Long An qua ở xóm trên tưởng rằng làm vợ một người hóa ra làm điếm cho cả gia đình từ ông nội, bố cho đến anh em thậm chí cả chú nữa vày vò, quá ê chề nhục nhã chị chạy lên núi rồi nhảy xuống vực tự sát.
Nói về bé gái con chị Minh thì nó không di truyền theo bên nội mà giống chị như khuôn đúc và chỉ có mỗi mình chị là thấy nó có nhiều nét hao hao hệt tựa cậu út ở quê nhà, thực sự sau cái đêm cuối cùng ở Việt Nam trao thân cho thằng em, chị nhận thấy là chị không hề có hậu quả gì cả, có lẽ là qua Đài Loan hễ lúc nào rãnh rỗi là chị cứ mãi miết tương tư, nhung nhớ Lợi khôn nguôi cho nên đến khi cấn thai với chồng lại có ảnh hưởng ngầm chăng thành thử mới vương nét tương tợ.
Trong thâm tâm chị, hình bóng thằng em út mãi mãi khắc sâu hằn vào trái tim chị khiến chị luôn canh cánh một nỗi niềm da diết, khắc khoải những mong mỏi một ngày nào đó trở về quê hương tìm lại người xưa yêu dấu, nhiều lần chị nằm mơ thấy chị đang ngây ngất say sưa ân ái, làm tình với cậu em út hiền lành, dễ thương, ngoan ngoãn và chị đôi khi tự hỏi không biết ở quê nhà em mình lớn như thế nào rồi, chị nhớ bố mẹ cùng các chị em gái trong nhà, nhớ từng con đường góc phố chị từng lưu bước chân đi qua, không quên cả hàng chè chuối ngọt ngào, thơm tho gần nhà…Và dịp may cũng đã mỉm cười cùng chị, những tưởng là chị sẽ sống già nơi xứ người đất khách này không ngờ trong một lần đạp xe ra thị trấn bán rau cải, chồng chị bị một chiếc xe tải cán chết tại chổ, sau khi lo cho anh được mồ yên mả đẹp xong, bố chồng chị quyết định cho chị được tự do trở về Việt Nam.
Chị mừng rỡ còn hơn là bắt được vàng, cám ơn ông rối rít, ông nói hai năm qua, nhờ có chị làm lụng vất vả nên gia đình ông không những trả được nợ nần mà còn dư được chút đỉnh, lý do là có một bà bạn lúc nhỏ của ông chồng mất đã lâu nay muốn tái giá chăm sóc cho ông trong những ngày cuối đời vả lại ông thấy chị khó lòng thoát khỏi cảnh bị thằng em chồng làm phiền làm nhục cho nên chị cứ việc bồng con gái ra đi cho sớm.
Vậy là ngày một ngày hai, sau khi gọi điện thoại về nhà báo là chị sắp hồi hương, chị Minh liền thu xếp đồ đạc của chị và con trong một cái valy con gọn gàng rồi chào từ biệt bố chồng, người em chồng thì chạy đi chơi đâu đó nên chị không thể nào nói lời chia tay vả lại có gặp anh ta lúc này thì quả thật rất phiền hà vô cùng, sau khi vượt chặng đường dài trên chiếc xe tốc hành, bảy tiếng đồng hồ sau hai mẹ con chị đã bình yên, đàng hoàng ngồi trên chiếc máy bay Boeing của hãng hàng không Vietnam Airline.
Ở Việt Nam, sau khi nhận được điện thoại của chị Minh từ xứ Đài gọi về, cả nhà ông Thạnh vui mừng vô hạn chẳng khác gì mở hội, ngay lập tức, ông sai Lợi đi Sài Gòn ngay để đón chị Sáu Minh ở tại sân bay Tân Sơn Nhất sau đó cùng chị về chị Tư Nghĩa và có thể ở lại chơi hai ba ngày rồi cả ba chị em về Bà Rịa nhưng khi nào về thì phải báo trước cho ông để còn thời gian đặng mà mở tiệc ăn mừng nữa.
Hôm ấy là ngày thứ tư vào lúc năm giờ sáng, Lợi tranh thủ lên đường bằng chiếc xe Honda cánh én 50 của nó và gần hai tiếng đồng hồ sau nghĩa là khoảng bảy giờ, nó đã có mặt tại sân bay để chuẩn bị tái ngộ cùng người chị yêu dấu, người tình một đêm của nó sau hai năm trời xa cách.
Vì đã nắm được chính xác là gần chín giờ, chiếc máy bay Đài Bắc – Việt Nam chở mẹ con chị Minh trở về cố hương nên nó đến cantin sân bay ăn hủ tiếu, uống café đá và phì phèo thuốc lá, đương nhiên là nó không thể nào mà dửng dưng cho được khi mà sắp sửa được gặp lại người chị thân yêu vì gia đình lâm vào cảnh túng cùng đành phải hy sinh cả cuộc đời đi làm dâu xứ người xa lạ cũng là người tình một đêm của nó trước giờ bay.
Nó không thể nào quên được tất cả những gì trinh nguyên vẹn toàn mà chị đã ân cần, trân trọng trao tặng cho nó trong đêm tình nồng nàn, cháy bỏng của hai chị em, gần chín giờ kém mười lăm, nó rời cantin cầm bó hoa thật đẹp mà hôm qua chị Năm Hoàng chọn mua ở tiệm hòa lẫn vào dòng người đông đảo đi đón thân nhân là Việt kiều từ các nước hồi hương tại sân nhà chờ.
Khoảng gần nữa tiếng đồng hồ sau, nó dễ dàng nhận ra ngay được chị Sáu Minh gọn gàng trong bộ y phục vest nữ màu xám bồng đứa bé gái trên tay xuất hiện bước qua ngưỡng cửa kiểm tra hải quan, nó thấy chị vẫn như ngày xưa, vẫn nước da ngăm đen với khuôn mặt trái xoan sắc sảo, nó buột miệng gọi lớn tên chị khi chị còn cách nó những hai mươi mấy mét.
Nghe ai đó gọi tên mình, chị Minh đứng sững lại một chút rồi chậm rãi bước tới, chị thấy một cậu trai tay cầm bó hoa vẫy vẫy gọi mình và phải nói là khó khăn lắm chị mới nhận ra được đó chính là thằng em út của chị, chị thấy nó lạ vô cùng vì nay nó đã cao lớn, mặt mũi lại khôi ngô tuấn tú hơn hai năm trước lại có vẻ như từng trãi khôn ngoan chứ không ngây ngô, khờ khệch như xưa.
Cánh tay trái chị dịu dàng cầm lấy bó hoa thằng em trao cho rồi bất chợt quàng qua vai thằng em xiết chặt, chị mừng mừng tủi tủi không còn lời lẽ nào để mà thốt lên được nữa, giữa biển người mênh mông, dĩ nhiên là ai đâu mà để ý đến xúc cảm giữa hai chị em làm gì cho mệt vì họ cũng có thân nhân cũng họ, cũng tặng hoa chúc mừng, lai cũng cười cười nói nói hể hả vô cùng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ba chị em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ tay ba, Truyện loạn luân |
Ngày cập nhật | 24/01/2018 09:02 (GMT+7) |