Chị Hai vô phòng tắm, tôi lướt theo vì cửa mở tênh hênh tang hang ra đó. Tôi chọc chị:
– Bà rửa ráy mà để cửa mở toang, may mà tui hết xí quách, chớ gặp cha nào nó vô thấy bà nạo, bà vét, nó nổi cơn đè xấn đè xổ bà ra có phải thiệt thân hôn.
Chị Hai nói như xí cô hồn:
– Nó có nắc tao cũng để cho nắc, tao lỡ cho mày chấm mút rồi thì thí cho người ngoài chấm mút cũng có thiệt hại chi đâu.
Tôi nghe vô cùng xót xa nên hạ giọng:
– Tội nghiệp, chị Hai nói chi mắc mỏ dữ, em có lỗi, nhưng chị cũng sướng chớ bộ.
Chị Hai lầm bầm:
– Ở đó mà sướng cái con khỉ, nó đâm nó thọt rát bỏ cha.
Tôi lại lên cơn cà khịa:
– May mà nó làm chị rát, chị mới quậy sơ sơ, xàng chút chút, chớ nó mà êm ru chắc chị nghiến nát em tiêu dên.
Bà chị cười hạch hạch.
Tôi gạ gẫm:
– Chị Hai nè, bề gì cũng lỡ rồi, chị lớn đại mà hổng cha nào rước đi cho rảnh, còn em cũng lớn mà thiếu chút hơi thơm, hay là chị em mình nương tựa nhau mỗi khi “tối lửa tắt đèn”, được hôn chị.
Chị Hai tôi hứ hứ, nhưng lại bỏ thòng để tôi khỏi nản chí một khi. Bả nói:
– Ờ thì để đó coi sao, biết đâu cũng có lúc tao phải nhờ mày hay mày phải cậy tao nữa chớ.
Tôi nửa mừng nửa buồn, mặt dàu dàu như thi trượt. Chị Hai thấy tội nên nhỏ nhẻ:
– Sao mày ưa hờn vậy, tao nói sao thì biết vậy người ơi, đừng bắt tao phải hứa hẹn lôi thôi, mệt lắm.
Rồi bả lảng sang việc khác, bả nghiêm nghị hỏi tôi:
– Chớ, mày lớn hồi nào mà lẹ cái rột vậy.
Bả lơ mơ làng màng nhớ đâu hồi cha căng chú kiết mà lãng đãng kể:
– Mới bữa nào tao rờ mày còn chút nị như que kẹo, ngắn chũn, thun re, vậy mà bữa tao đụng vô nó dài một khúc tao hoảng muốn giật mình.
Tôi lỏn lẻn chẳng biết nói sao cho phải, nên ngậm hột thị.
Bà chị lại pha vô:
– Tao hổng tin, bắt mày lột quần, chừng đó tao mới ớn. Mẹ họ, nó lù lù câng câng coi tục quá ể, lại còn lam nham mớ lông tựa thằng cha mới cạo tóc bằng dao cùn, coi ớn thấy tổ.
Tôi có vẻ phật lòng, chị Hai vội nói chữa:
– Ấy là tao nói “người thực, việc thực” chớ hổng hề xỏ xiên mày đâu. Tao phát ớn, tao nghĩ của đó mà nó đâm vô người tao chắc thủng tới sau đít luôn.
Biết nói hớ, chị ngừng lại liền.
Tôi chọc chị:
– Thì nó cũng đâm thử rồi đó, có thấy thủng chỗ nào đâu, dù là chị trợn mày trợn mắt bào, xủi, xóc, tề, tui muốn băng ta lông, gãy xụm chớ bộ.
Chị Hai mắc cỡ trân, mặt đỏ giống cắc kè, mắng tôi chí chát:
– Thằng quỷ, nói năng tầm xàm.
Tôi vui biết bao. Chèn ơi, dễ gì chọc cho bà chằn lửa trở nên hiền như ma xơ đâu bậu. Bả hung thấy mồ, bi giờ cứ nhớ tới ba cái ngắt của bả, tôi cũng muốn thun chim lại. Nói thiệt tôi mà để bả ngắt rồi thì dẫu bả có để “lộn tẻ” ra, tôi cũng cóc ngóc lên nổi. Nhưng thôi, bề gì bả cũng cho tôi biết mùi đời là cái gì thì bả có ác tới đâu tôi cũng xí xóa được cho bả. Tôi nghĩ dù thịt da có bị sứt bầm mà sau đó bả cho tôi bú ti hoặc dùng cặp xôi của bả lăn đi lăn lại chỗ vết đau chắc cũng mau tan hết cơn đau, giận.
Một bữa chị Hai hỏi đột ngột làm tôi không hiểu ý bà định xoay tôi cách nào đây, cho nên tôi ngậm tăm.
Chị dỗ ngon dỗ ngọt tôi:
– Chị hỏi thiệt, em thấy hồi này chị ra sao cứ nói thẳng, đừng sợ mích lòng. Cho dù chị xấu cứ nói xấu, chị hổng giận hay la rầy cưng đâu.
Hồi này chị hết còn kêu thằng này thằng kia với tôi nữa, nhưng biết đâu bả để lặn cái sự dữ dằn để rồi tôi sơ hở là bả giở thói hung lên.
Tôi nói dựa hơi:
– Chị ra sao thì chị tự biết rồi còn hỏi chi em nữa.
Nhưng tôi cũng đá vô chút xíu cho bả khỏi vặn tới luôn:
– Ra đường chị thấy ai cũng dòm chị nổ con mắt ra vậy là chị số dách rồi, lo chi cho mệt hổng biết.
Chị Hai hứ một cái dai nhách:
– Nói như cưng thì nói làm gì. Có khi chị sơ xuất để hở chỗ này chỗ kia nên mấy khứa dòm chớ nào phải tại chị đẹp. Tôi biết mười mươi mấy bà là như vậy. Biết được nhiều người thòm thèm, song vẫn bắt phải có ai đó đem sự việc ra công khai mới ưng.
Cha ơi, mấy bà mà xà lấc xà lơ, tôi cứ gọi là cám xú. Sáng nào mấy bả hổng soi gương, sửa tóc, uốn éo nây mông. Giặm một chút phấn, chặm một chút má hồng, kẻ một lằn lông mày, vén một góc lông mi, kéo cái nịt vú lên, đùn cái góc yếm xuống, xây mông, ưỡn ngực, để làm gì nếu chẳng phải là để đàn ông chiêm ngưỡng.
Phần tôi thấy bà chị se xua, tôi cũng hốt hồn lên ruột. Chỉ sợ bả trau chuốt rồi có cha nào thấy gồ ghề cuỗm bố nó đi thì tôi hóa ra ăn cháo lú. Hồi này bà chị ngọt nước thiệt, hai vú nây nây, phổng phao như căng hơi tột đỉnh. Dù bả ém dưới cái xú chặt chìa mà hai mâm vẫn đầy lên một vồng coi ngứa mắt. Tôi tưởng là bả dùng thủ thuật nén chặt để vú vỉnh tếu lên. Nói các cụ tha lỗi, thấy chỉ muốn cắn một phát cho sướng.
Phương chi bả lại còn xịt xịt thứ nước hoa gì vô nách, vô khe giữa ngực, ôi chao bả “lướt đi ngoài sương gió” mà sao thơm phức nè trời. Bởi vậy nên tôi chết mê chết mệt, rình rình coi bà chị tẩn mẩn tần mần o bế sắc đẹp ra sao. Bả bận chỉ độc cái coóc xê vặn đi vẹo lại trước kiếng, éo tới uốn lui, nhìn nhìn ngắm ngắm, giơ cái tay, ngó cái nách, tôi ngứa mắt ngứa mũi, mồm hả chực chờ.
Nói nào ngay lông nách của bả cũng ngon lành chớ bộ, hình như bả có cắt tỉa nên nó gọn ơ. Bả giở cánh tay, tôi thấy loe ngoe sợi này sợi kia chổng ra chìa vô coi thật tuyệt. Phương chi bả còn tha tha búng phấn lên đó, tôi hỏi chọc:
– Chỗ đó kín òm mà chị rắc phấn bôi mặt lên làm chi.
Bà chị giỡn nghe ghét:
– Thì chị phòng hờ có cha nào rúc vô hít hít thấy thơm chớ hổng chê là hôi nách.
Thấy tôi nghệt mặt ra, bả đốn luôn câu nữa:
– Với lại tha chút phấn để mồ hôi khỏi ỉm, mình thấy thong dong.
Tôi nổi ghen lên muốn đè chị ra mà vặt hết lông nách cho bà tởn. Bà không biết thằng em mết bả sao mà còn bày đặt chuốt trau. Bà dòm tôi một hồi và hỏi nhứ:
– Bộ cưng hổng bằng lòng chị diện hả.
Tôi nhấm nhẳng bốp chát ngay:
– Hông, em muốn chị là của một mình em thôi. Bà chị có vẻ khoái chí cười đùng đùng, hai vú dẻo nhẹo nhảy cà tưng cà tưng thiệt chiến.
Tôi nghĩ nếu dềnh dang bà chị sẽ đi tìm người khác hỏi ý kiến về sắc đẹp của bả nên tôi vội vàng nuốt nước miếng không kịp mà khen:
– Hồi này chị đẹp tuyệt à nhe. Đẹp ác ôn côn đồ, đẹp đổ nhà đổ cửa.
Chị gắt lên:
– Đẹp gì kỳ cục vậy cưng, đẹp mà đổ nhà đổ cửa chết mẹ thiên hạ nào còn ai đâu ngắm chị.
Tôi giận mình tràn đìa, tại hớt hơ hớt hải mà nói lăng nhăng tí mẹt, tôi vội vàng đính chánh:
– Hông phải, hổng phải, ý em muốn nói là chị đẹp vô vàn, chị đẹp tưng bừng, chị đẹp hoa lá cành.
Chị lại cười hồng hộc:
– Cái thằng quính lên nói chả ra đầu ra ngõ, rồi chị chậm rãi:
– Đâu, cưng bình tĩnh lại kể chị nghe.
Sao mà trên đời có người nói dễ thương quá thế. Sao mà tự dưng bà chị lại ngọt nhạt hết mình với thằng em cà giật ha.
Tôi thở hơi dài mấy cái, đem “hết tâm tình ra viết lịch sử” bằng cái giọng êm ru:
– Chị Hai biết hôn, hồi này em thấy cặp vú chị số dách thiệt nghen. Chúng lòm lòm một vốc, em có lấy hai tay mà hứng cũng hổng kín được đâu. Em tưởng tượng nếu em bưng hai cục vú đó mà đi rao bán chắc chưa ra tới ngõ đã có người giành mua lẹ. Sao mà chúng bự vậy hổng biết, mới hồi nào em bụm còn chút nị, giờ chúng ụ một ụ thất kinh.
Chị Hai dòm xuống, vuốt vuốt cái xú, mèng ơi tôi thấy hai bọng mỡ cà thót cà thót lăn qua lăn lại dưới lúp vú làm tôi muốn nhễu dãi.
Tôi lúng búng nói hết trơn tru:
– Em thấy muốn cắn quá.
Chị Hai xì một cái:
– Mày nói năng lộn xộn, đang tả vú với mớm lại cà khịa đòi cắn, lãng òm.
Tôi giật mình thấy mình quá điên, nhưng tại nhìn vú chị láng lẫy và quậy đung đưa ngon quá làm sao tôi nín được. Chị Hai thấy thương nên góp vô:
– Mày nói đúng, sao tự dưng vú chị lớn nở ra quá ể, chị thay cái xú tới mấy số rồi mà nó vẫn phình thêm ra, hổng biết rồi nó có chảy dài xuống rún thì bỏ mẹ.
Tôi mừng vì có chỗ trấn an chị:
– Hổng lo, tại có hơi đàn ông nên nó nở ra, nhưng tới một độ nào đó thôi, khi nó nở hết cỡ là ngưng tút xuỵt.
Chị Hai chưa yên tâm:
– Mày nói dóc tổ, tao nghe có bà vú dài ra tận sau lưng, bộ bả dư hơi đàn ông rờ chắc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bà chằn lửa |
Tác giả | Sịp |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ chị gái, Sex bú vú, Truyện bạo dâm, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân, Truyện sex vần B |
Ngày cập nhật | 09/06/2020 08:29 (GMT+7) |