Bạn đang đọc truyện sex tại trang web http://truyendam.org
Đọc truyện sex ở đây sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Thông báo: Truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký » Phần 28

Ỷ thiên đồ long ký

Phần 28

Mẫn Quân đã dư biết tài nghệ của Linh Nhi ra sao rồi. Lúc trước, y thị đã bị nàng sử thế “Ve sầu thoát xác” mà xé áo lột trần ra một cách dễ dàng nên y thị vội vàng lùi ra sau vài bước. Nhưng rồi y thị vẫn không sao thoát khỏi tay nàng được. Linh Nhi đưa tay tát vào má y thị hai cái nghe bôm bốp, rồi tiện tay vặn trẹo quai hàm của y thị luôn. Mọi người thấy Linh Nhi ra tay tuần tự, chậm chạp, không có gì là biến ảo cả, vậy mà không hiểu tại sao Mẫn Quân vẫn cứ đứng chịu trận mà bị đòn. Hai má của y thị đỏ bầm, miệng mồm bị trật xương há lớn, không sao ngậm lại được.
Bà Bà thấy Linh Nhi ra tay nhẹ nhàng mà kiến hiệu như vậy thì bà cười híp mắt, lên tiếng khen:
– Linh con, khá lắm. Không bõ công ta rèn luyện cho con bấy lâu nay.
Nói xong, bà bà cúi gập người xuống mà ho rũ rượi. Linh Nhi vôi chạy tới, một tay đỡ người, một tay đấm bóp trên lưng bà bà. Mặt nàng vui tươi hớn hở, như là đứa bé vừa được cho kẹo. Nàng nheo mắt nhìn Mẫn Quân đang đứng há hốc, rồi nàng le lưỡi ra mà nhái y thị nữa. Bị nàng treo ghẹo, nhạo báng như thế, Mẫn Quân tức điên người, nhưng chỉ dám đứng yên.
Chỉ Nhược bước tới trước mặt Bà bà mà vòng tay nói:
– Thưa Bà Bà, sư phụ tôi vừa mới mất, chắc Bà Bà bận rộn nên không biết đấy thôi.
Kim Hoa Bà bà nghe thế thì kêu lên, giọng đầy tiếc nuối, đau thương:
– Ôi cha! Thế sao?… Ta bận đi hải ngoại bấy lâu nay, mới về nên ta đâu có biết… Thật là đáng tiếc…
Thì ra Kim Hoa Bà bà lúc xưa ra tay đấu với Diệt Tuyệt sư thái vài hiệp, bị dưới cơ một tí bởi thanh Ỷ Thiên kiếm rất là sắc bén trong tay sư thái. Bà bà căm tức, trong mười mấy năm qua, chuyên nghiên cứu võ công phái Nga Mi để sau đó đi tìm sư thái trả thù. Bây giờ nghe tin sư thái không còn trên trần đời nữa nên Bà bà đau lòng vì biết thù đó sẽ không còn dịp để mà rửa nữa.
Bỗng mắt Bà bà long lên, giận dữ, gằn giọng nói:
– Ta suốt đời chưa thua ai một thức hay nửa hiệp, vậy mà phải lép vế dưói tay Diệt Tuyệt sư thái, cũng chỉ vì Ỷ Thiên kiếm. Sư thái nay đã chết, ta sẽ tìm tân trưởng môn của Nga Mi mà phân định thắng bại. Ta đã có Đồ Long đao trong tay, ta đâu còn sợ Ỷ Thiên kiếm của mụ ta nữa.
Vô Kỵ và Triệu Minh ngồi trên cây nghe Bà bà nói đã có Đồ Long đao trong tay thì hai người nhìn nhau, ngạc nhiên vô cùng.
Bỗng Bà bà thay đổi sắc mặt, lườm lườm nhìn Chỉ Nhược mà hỏi:
– Con nhỏ này là ai mà dám đứng trước mặt Bà bà vậy?
Linh Nhi vừa đấm lưng Bà bà, vừa cười nói:
– Thưa Bà bà, đây là chị Chỉ Nhược, bạn của con. Chị ấy tốt lắm.
Chỉ Nhược lau nước mắt, ưỡn người, nói vói giọng không hề sợ hãi:
– Cháu là tân trưởng môn của phái Nga Mi đây! Nếu Bà bà có điều chi chỉ giáo thì cháu sẵn sàng thù tiếp.
Mẫn Quân nghe nàng tự nhận là trưởng môn thì liền lên tiếng cãi lại, nhưng miệng y thị bị bẻ trẹo quai hàm há hốc ra nói năng không được, chỉ phát ra mấy tiếng ú ớ, chằng ai hiểu gì cả.
Kim Hoa Bà bà ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi mỉm cười, gật gù nói:
– Thế à… thảo nào cô nương có thái độ cương cường như vậy. Ỷ Thiên Kiếm đâu? Đem ra đây cho ta coi.
Chỉ Nhược lắc đầu:
– Ỷ Thiên kiếm bây giờ ở đâu cháu không thể nói cho bà bà biết được.
Nàng không muốn nói ra là Ỷ Thiêm kiếm đã bị mất cắp, chuyện đó thương tổn đến thanh danh phái Nga Mi vô cùng. Nhưng Kim Hoa Bà bà lại cho rằng Chỉ Nhược, mới lên chức nên tài nghệ thấp kém, dấu kiếm đi, sợ đem ra là bị cướp mất. Bà bà lại thấy nàng tính tình khẳng khái, ăn nói lại dễ thương, dáng người xinh tươi, trẻ đẹp thì Bà bà cảm mến nàng ngay. Bà bà liếc nhìn Linh Nhi một cái rồi trong đầu bà chợt nẩy ra một ý. Bất chợt bà ta vươn tay ra nắm lấy tay nàng khiến nàng cứng người không cử động được. Mới ra có một chiêu mà đã kềm chế được người trưởng môn Nga Mi phái một cách dễ dàng, điều đó khiến Bà bà cho rằng mình đã nghĩ đúng.
Bà bà khục khặc nhìn đám con gái Nga Mi mà nói:
– Nếu thế thì ta bắt người trưởng môn của các ngươi làm con tin. Muốn cứu người thì các ngươi cứ đem Ỷ Thiên kiếm tới Linh Xà đảo tìm ta mà chuộc người… Linh con, chúng ta đi.
Nói xong, Bà bà phóng mình, kéo Chỉ Nhược theo, bay đi như gió. Linh Nhi vui mừng phi thân vun vút theo sau. Vậy là nàng đã có bầu bạn rồi. Bóng nàng dần dần mất hút nhưng tiếng cười thánh thót, vui sướng của nàng vẫn còn vang lại.
Vô Kỵ vội vàng nắm lấy tay Triệu Minh và Tiểu Siêu rồi nhẩy ra khỏi lùm cây mà rượt theo ngay. Phái Nga Mi tự dưng thấy có ba bóng người khác nữa, xuất hiện trên cây rồi bay đi mất tiêu thì kinh hãi, ngạc nhiên vô cùng.
Chạy được một tí thì Triệu Minh bỗng nhiên giữ tay Vô Kỵ, kéo dừng lại. Chàng đang ngạc nhiên thì nàng nói ngay:
– Ta nên theo dõi Kim Hoa Bà bà trong bóng tối thì hay hơn. Bà bà đã nói đi Linh Xà đảo thì phải tìm tàu ghe mà vượt biển. Tất cả các bến thương cảng, thuyền ghe vùng này đều nằm trong tay cha tôi hết. Để tôi cho thám tử điều tra hành tung của Bà bà. Ngày mai là ta biết ngay.
Vô Kỵ nghe nàng nói có lí. Chàng vẫn cau mày lẩm bẩm:
– Kim Hoa Bà bà nói là đã có trong tay Đồ Long đao. Không biết mụ ta nói thật hay nói chơi?
Triệu Minh gật đầu:
– Tôi nghĩ là mụ ta không đặt điều đâu. Không phải mụ đã nói là mới đi hải ngoại về đó hay sao?
Vô Kỵ nói:
– Đúng thế. Sao mụ lại biết nghĩa phụ tôi ở Bắc cực? Mụ ta đã đoạt được bảo đao rồi à?
Triệu Minh cười nói:
– Chúng ta sẽ biết câu trả lời cho mấy câu hỏi này trong nay mai. Thôi, để tôi về lo về lo liệu công việc. Hẹn gặp công tử sáng ngày mai nơi hoang miếu.
Nói xong hai người chia tay.
Sáng hôm sau trời bỗng đổ mưa thật lớn. Vô Kỵ dậy sớm nai nịt rồi đi tới chỗ hẹn liền. Tiểu Siêu bèn cầm hai cây dù, đưa cho chàng một cái rồi cùng đi với chàng. Đi tới đầu đường thì Vô Kỵ quay qua nói vói nàng:
– Tiểu Siêu, cô không cần phải đi với tôi làm gì. Trời mưa to như vầy, cô lặn lội ra ngoài làm chi.
Thấy nàng nhìn mình có vẻ như quan tâm, lo lắng thì chàng đặt tay lên vai nàng mà nói:
– Không sao đâu. Tôi đi một tí là về ngay. Cô ở lại chờ tôi nghe.
Tiểu Siêu cực chẳng đã phải nghe lời. Nàng ngập ngừng nói nhỏ:
– Giáo chủ nên cẩn thận…
Vô Kỵ gật đầu rồi bước đi luôn. Tới nơi hẹn, chàng không thấy một ai. Trời mưa tầm tã, mù mịt, ngôi cổ miếu không có đến một bóng người. Chàng đứng chờ, che dù dưới cơn mưa to một lúc thì thấy có một chiếc xe long mã chạy trờ tới. Xe vừa ngừng thì cánh cửa nhỏ mở ra, khuôn mặt đẹp của Triệu Minh hiện ra giữa khuôn cửa:
– Trời mưa lớn quá nên tôi tới trễ, xin công tử đừng giận.
Vô Kỵ tiến tới gần chiếc xe:
– Mưa như thác, cô cứ ở trong xe đi, khỏi ướt… Sao, cô có tin tức gì không?
Triệu Minh cười nói:
– Đúng như tôi dự đoán, chiều hôm qua Kim Hoa Bà bà ra bến mướn thuyền ra khơi. Tôi đã sắp xếp người của tôi rồi. Bà ta nói là giờ ngọ hôm nay sẽ khởi hành.
– Bà bà có nói mướn thuyền đi đâu không?
– Không, bà ta chỉ trả tiền trước và nói là sẽ đi về hướng đông mà thôi.
– Hướng đông? Vậy là không phải hướng đi Băng Hoả đảo rồi. Chắc là đi Linh Xà đảo như Bà bà đã nói.
– Tôi tin là Kim Hoa Bà bà và Đồ Long đao có liên quan rất mật thiết với nhau. Vì thế tôi đã quyết định bí mật theo dõi Bà bà. Lát nữa tôi lên thuyền ra khơi với mụ ta rồi. Công tử có muốn đi theo tôi không?
– Tôi… Việc gấp như vậy… tôi không biết…
– Đồ Long đao ở đâu là nghĩa phụ của công tử ở đó. Công tử không biết rõ ngọn ngành hay sao?
– Thôi được, nghĩa phụ đối với tôi rất là thâm ân. Để tôi về bàn giao công việc rồi thu xếp hành lí đi với cô nương ngay.
– Tốt lắm, vậy thì tôi sẽ gặp công tử ở bến tàu. Nhớ là trước giờ ngọ đấy nhé.
Nói xong, Triệu Minh bảo người đánh xe ruổi ngựa đi khuất trong màn mưa đặc.
Vô Kỵ cầm dù cúi đầu đi dưới cơn mưa lớn, lòng dạ suy nghĩ liên miên.
Khi đi về gần tới khách san nơi đầu đường, chàng đã thấy có một bóng người nhỏ bé, mập mờ dưới cơn mưa tầm tã, đang cầm dù đứng đó rồi. Nhìn kĩ thì chàng mới biết đó là Tiểu Siêu, đang đứng giữa con đường vắng tanh, mưa lớn mà phóng mắt nhìn phía xa, trông ngóng. Tuy đã có dù che, nhưng quần áo nàng lại ướt sũng, có lẽ vì nàng đã chờ lâu lắm rồi, dưới làn mưa như trút. Cảnh Tiểu Siêu ốm yếu đứng yên dầm mưa lạnh chờ mình, đúng ngay chỗ hồi nãy hai người chia tay, làm Vô Kỵ cảm thấy thương yêu nàng quá. Chàng dừng chân nhìn nàng, tiếng mưa rơi đồm độp không ngớt trên dù, vậy mà chàng có nghe được gì đâu? Trong óc chàng chỉ có một hình ảnh một người con gái, trẻ đẹp ngây thơ, đang cô đơn đứng giữa bầu trời mù mịt, không ngại ướt lạnh, mà phóng tầm mắt xa xôi mà mong mỏi, lo lắng, ngóng chờ chàng. Tự dưng chàng cảm thấy nao nao trong lòng. Tình của nàng đối với chàng như vậy làm sao mà chàng làm ngơ, không biết cho được?
Tiểu Siêu nhìn thấy Vô Kỵ là nàng tươi mặt lên, chạy bon bon tới đón mừng. Vô Kỵ nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt xanh thẳm mà nói:
– Tôi bảo cô chờ tôi ở trong phạn điếm chứ đâu phải ngoài trời mưa gió đâu? Từ lúc tôi đi tới giờ, cô chưa trở về sao?
Tiểu Siêu ngượng ngùng, hai má đỏ hồng, cúi gầm mặt xuống, không nói một lời. Vô Kỵ liền kéo tấm thân lạnh lẽo, ướt mèm của nàng vào người, như bao che cho nàng đỡ ướt, như sưởi ấm cho nàng đỡ lạnh. Chàng thì thầm qua tai nàng:
– Tội nghiệp cô chưa…
Nói xong, chàng vừa ôm cái thân thể nhỏ nhắn, lạnh căm của nàng, vừa dìu nàng đi về khách sạn. Tiểu Siêu sung sướng đi theo, ép người nàng vào người chàng. Ngoài trời mưa gió bão bùng, giá buốt, nhưng trong lòng nàng thì ấm áp, vui sướng. Bây giờ mà trời có sập, đất có nẻ thì nàng cũng không hề sợ hãi…
Về tới phòng, Vô Kỵ cởi áo ra thay. Tiểu Siêu liền đem tới cho chàng một bộ đồ mới. Thấy chàng lui cui tháo dây lưng thì nàng giữ tay chàng lại, rồi nàng tự tay cởi áo cho chàng. Vô Kỵ thấy nàng chăm sóc cho chàng chu đáo như vậy thì chàng thở dài, nhỏ nhẹ nói:
– Tiểu Siêu… lát nữa tôi sẽ đi với Triệu cô nương theo Kim Hoa bà bà đi hải ngoại một thời gian. Cô ở lại cùng với tả sứ nhé.
Đang cầm cái áo lên định mặc cho chàng, bỗng dưng nghe chàng nói thì nàng liền ngừng tay lại. Mặt nàng xụ xuống. Vô Kỵ vội nói:
– Cuộc hành trình nguy hiểm như thế nào, tôi chưa biết được. Phải ở trên biển bao lâu, tôi cũng không biết. Thế cho nên tốt nhất là cô nên ở lại, tôi yên tâm hơn.
Nghe thế, Tiểu Siêu cúi mặt xuống, hai mắt đỏ ngầu, hai môi chúm lại như sắp sửa khóc. Kì lạ là nàng mếu máo như vậy mà hai cái đồng tiền lại nổi lên trên hai má, khiến nàng trông càng duyên dáng, xinh đẹp gấp mấy lần. Nàng nhìn xuống đất nói nhỏ, nhắc nhở chuyện xa xưa:
– Lúc trước, nơi sa mạc, giáo chủ đã hứa là không bao giờ rời xa cháu. Đi đâu cũng cho cháu đi theo. Bây giờ sao lại…
Thấy nước mắt nàng lã chã tuôn rơi thì Vô Kỵ vội ôm nàng vào lòng mà vỗ về:
– Không phải tôi muốn hất hủi cô đâu. Nhưng chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Ngoài việc đối phó với Kim Hoa Bà bà, còn có thêm con nhãi Triệu Minh nữa… Ừ, nàng quận chúa tinh ranh, quỉ quái đó…
Tiểu Siêu liền dụi mặt vào lồng ngực trần trụi, rắn chắc của chàng mà khóc lóc:
– Như vậy thì cháu lại càng phải đi theo giáo chủ nữa… Hai người đó thủ đoạn, khó ngờ… Cháu đâu có lòng dạ nào mà ở lại cho được?
Vô Kỵ vỗ nhẹ lên vai nàng:
– Tiểu Siêu, cô phải nghe lời tôi lần này. Đừng cãi. Có cô đi theo chỉ làm tôi bận tâm thêm mà thôi.
Nghe chàng nói một cách cương quyết như vậy, Tiểu Siêu biết ngay là nàng không thể nói gì thêm cho chàng đổi ý được. Nàng lắc đầu thở dài, áp má mình lên ngực chàng mà để mặc cho nước mắt tuôn ra, ướt đầy người chàng. Vô Kỵ để cho nàng khóc trên ngực mình, tiếng rấm rức làm chàng thương tâm. Nhưng rồi chàng cũng không dám nói thêm lời nào, vì lời đó chỉ là những lời khước từ, sợ nàng đau lòng mà khóc to hơn nữa.
Dúi mặt vào bộ ngực trần của chàng mà khóc một lúc, Tiểu Siêu chợt nhận ra đây là lần đầu tiên sau vụ hầm đá nàng có hành động gần gũi với chàng như vậy. Nàng đặt tay lên vành ngực rắn chắc của chàng rồi hít vào mũi cái mùi hơi hướng chỉ có ở người con trai mà những người con gái băng trinh như nàng nhận ra ngay – và sau đó sẽ say mê nồng nàn. Một cách tự nhiên, nàng xoa nhẹ lên hai khối bắp thịt nẩy nở trên lồng ngực đó. Ngón tay nàng chạm phải hai đầu vú nho nhỏ, cưng cứng khiến nó săn lại, y hệt như những lần nàng tự xoa vú mình khiến đầu vú nàng cũng săn cứng lại như vậy. Những lần tự sờ vú như thế, khi đầu vú nàng cương lên, thì nàng sung sướng vô cùng. Điều đó khiến nàng tin chắc là Vô Kỵ cũng đang sung sướng bởi cái hành động sờ xoạng của nàng.
Tự dưng nàng nẩy lên một ý nghĩ táo bạo trong đầu. Nàng đưa tay gạt khô nước mắt rồi đặt luôn hai tay lên ngực chàng. Sau đó dùng mũi mà hít hà, dùng môi mà hôn hít khắp trên ngực chàng, từ từ xuống đến bụng chàng. Vô Kỵ đứng yên, để mặc cho nàng say sưa hôn hít người mình.
Một lát sau, nàng quì luôn xuống trước người Vô Kỵ. Ngang tầm mắt của nàng là vùng hạ bộ của chàng. Nàng nhìn thẳng vào vùng đó rồi đưa tay ra mà từ từ kéo quần chàng xuống. Tức thì một con cặc to lớn hiện ra, hùng dũng bung lên, chĩa thẳng vào mặt nàng. Tuy đã từng trông thấy, đã từng cầm trong tay, đã từng ngậm vào miệng con cu đó rồi, nhưng bây giờ, nhìn kĩ thật sát vào cái dương vật đó, nàng cũng không sao dấu được cảm giác bồn chồn, háo hức. Nàng thở mạnh lên, thấy rõ ràng từng luống gân xanh nổi lên trên thân cu to bản, mà cuối cùng là một cái nấm đỏ hồng, phồng lớn, phiá gốc là một chùm lông đen mun.
Rồi không chần chờ nữa, Tiểu Siêu há miệng ra, đưa đầu tới, để cho cái đầu cu từ từ chui vào miệng mình. Nàng lấy hai tay bấu vào mông đít Vô Kỵ mà kéo tới khiến cho con cu đó đi sâu vào thêm nữa. Trong đầu óc nàng bây giờ là những hình ảnh, bức tượng bú cu liếm cặc của những cặp nam nữ trong hầm đá trên Quang Minh đỉnh. Nàng nhớ rõ cảnh tuợng người con gái quì trước người con trai, bú cặc chàng ta, con cu mất hút trong miệng cô nàng, mặt mũi nàng ta dính sát vào háng người con trai. Con cu của Vô Kỵ to dài như thế, mà cái miệng hồng đào của nàng thì lại nhỏ bé nên nàng chỉ có thể ngậm được cái đầu cu của chàng mà thôi. Nàng liền bắt chưóc người con gái bú cặc người con trai, làm sao cho con cu đi vào hết trong họng. Nàng nhả con cu của Vô Kỵ ra rồi lại đút nó trở lại vô miệng, sâu hơn một tí nữa, rồi nàng lại nhả ra, đút vào, cứ như vậy, mỗi lúc một sâu. Nhưng kéo ra, đẩy vào một chập mà nàng vẫn không sao ngậm hết con cặc của Vô Kỵ vào trong miệng được, dù rằng nàng đã cố há ra thật lớn và cố nuốt cho nhiều. Chỉ có khoảng một phần ba của con cu Vô Kỵ là nằm chật ngất trong miệng nàng thôi. Đó là bởi vì miệng nàng quá nhỏ mà con cu thì quá lớn.
Thật ra nàng đâu có biết là không phải ai cũng có thể nuốt hết con cặc to bự vào trong miệng được. Muốn như thế, người con gái phải tập buông thả những bắp cơ chung quanh cổ, họng, như thế thì con cặc mới có thể chui sâu vào miệng, tuốt xuống cổ họng và người con gái mới khỏi bị ngộp thở mà không nôn ọe. Đó là bí quyết bú cặc điệu nghệ mà chỉ có các nàng kĩ nữ tài danh, dâm nữ đa tình mới biết và thực hành được mà thôi. Tiểu Siêu ngây thơ trong trắng làm sao mà biết được?
Không bú được hết con cặc của Vô Kỵ, nàng chợt nhớ tới một hình ảnh bú cu khác. Nàng ngần ngại một tí rồi nhả hết con cu ra. Nàng cúi đầu thấp xuống thêm nữa, rồi hả miệng ngậm luôn một hòn dái của Vô Kỵ vào trong miệng. Một cách tự nhiên, nàng mút thật mạnh. Vô Kỵ vội la lên:
– Ái chà… Tiểu Siêu… Cô… Em…. Nhè nhẹ thôi…
Nghe chàng rên lên như vậy, Tiểu Siêu mới vỡ lẽ ra. Ra thế đấy! Làm gì cũng phải nhẹ nhàng, êm ái, nhất là chỗ mà nàng biết là nơi nhậy cảm nhất trên người con trai. Nàng liền đổi cách, bú dái chàng một cách cẩn thận, không mạnh bạo như trước nữa. Rồi như là đã biết được cách thức mới, nàng đưa lưỡi ra liếm dái chàng rồi sau đó liếm luôn con cặc của chàng nữa. Thủy chung cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa hề đưa tay cầm lấy con cặc đó, mà chỉ dùng môi, miệng, lưỡi mà bú, mút, liếm nó thôi. Nghe Vô Kỵ thở hổn hển, dồn dập, nàng biết ngay là mình đã làm đúng cách. Điều đó khiến nàng tự tin, vui thú hơn, càng ra sức ôm chặt lấy mông của chàng mà liếm bú con cặc cương cứng của chàng.
Sau đó, một hình ảnh bú cu khác lại hiện lên trong đầu nàng. Không ngần ngại nữa, nàng thực hành ngay. Nàng đẩy chàng nằm xuống giường, con cu của chàng bây giờ chĩa thẳng lên trời, dựng đứng, to lớn, dài ngoằng, ngạo nghễ. Nàng liền dùng hai bàn tay, nắm lấy khối thịt đó mà nhẹ nhàng xoa bóp. Vô Kỵ nằm yên mà rên lên, hơi thở trở nên gấp rút như chạy đua vậy. Con cặc của chàng quá lớn, hai tay của nàng không sao nắm hết được. Hai bàn tay nhỏ nhắn, thon mềm, êm ái, mũm mĩm, trắng tinh nổi bật trên cái dương vật cương cứng, đỏ hồng.
Nâng niu con cặc trong tay, sờ mó lên xuống dọc theo chiều dài, Tiểu Siêu không hiểu tại sao càng tới gần đầu cu thì con cu càng nóng hổi, nhất là chóp nấm. Nó đỏ lè, căng phồng, nóng bỏng. Nàng đâu biết là con cu cương lên là vì máu đổ dồn vô thân cu làm nó to lên, mà đầu cu là nơi da mỏng và máu nóng tụ lại nơi đó nhiều hơn hết. Nàng ngắm nhìn con cặc hùng dũng trong tay mà cảm thấy sung sướng, thích thú, không còn thấy ngượng ngùng, e dè gì nữa. Vì thế mà một lần nữa nàng lại há miệng ra thật lớn, hai tay giữ cứng con cặc lại, đưa môi xuống mà chụp lên đầu cu chàng. Rồi nàng hút mạnh một cái khiến cái đầu cu chui ngay vào trong miệng nàng. Đưọc bú, Vô Kỵ rên lên một tiếng, giọng đầy vẻ mê man, sung sướng. Tiểu Siêu nghe thế thì nàng cho rằng đây là phương cách hữu hiệu nhất để làm đàn ông con trai đã điếu. Do đó, nàng cứ lăm lăm nắm chặt lấy con cặc của chàng bằng cả hai tay, miệng nàng căng đầy bởi cái đầu cu to lớn, và nàng cứ bú mút cái dương vật đó, y hệt như là một đứa con nít cầm chặt bình sữa mà bú nút vậy.
Lúc trước Tiểu Siêu đã có bú cặc chàng rồi, trong hầm đá. Nhưng khi đó nàng vụng về, không biết phải dùng cách thức gì để Vô Kỵ sướng. Nhưng bây giờ thì chàng đang say mê, rên rỉ, rõ ràng là nàng đã làm cho chàng sung sướng lên tới chín tầng mây xanh. Y hệt như những người mới học đuợc một thủ thuật mới lạ mà sau đó đã thực hành ngay một cách viên mãn, họ cứ hăng say mải miết làm một hành động đó không ngừng, Tiểu Siêu cũng thế, hồ hỡi nắm cu bú cặc Vô Kỵ một cách say sưa, nhịp nhàng. Và cứ như thế, nàng cúi mặt mút đầu cu chàng, hai tay nắm chặt lấy gốc cu, như là một cô gái lầu xanh rành nghề, ra sức thỏa mãn khách tìm hoa.
Vô Kỵ nhìn xuống thấy nguyên cái đầu cu của mình mất hút trong cái miệng xinh xinh, nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào của nàng bao chặt chung quanh thân cặc của chàng thì chàng cảm thấy cơn nứng tăng lên dữ dội. Hai bàn tay mềm mại, ấm áp bóp chặt con cặc của chàng, cộng với sức hút liên tục trong miệng nàng làm như là nàng muốn rút hết tinh trùng ra từ hai hòn dái của chàng vậy. Vô Kỵ thở lên hồng hộc, mồ hôi toát ra như tắm. Chưa bao giờ chàng cảm thấy sung sướng đến như vậy. Rồi như không thể kềm hãm được nữa, Vô Kỵ rướn người lên, cơn sướng bắt đầu từ đầu cu rồi lan ra khắp cả người. Chàng ào ào bắn tinh trùng ra khỏi đầu cu, xịt đầy trong miệng của Tiểu Siêu, liên miên, không ngừng. Nàng không rành, không biết là phải nuốt hết dâm khí nên nàng để mặc cho cái chất đặc quánh, trắng đục đó tràn ra khỏi miệng, ứa ra hai bên mép, nhễu xuống vương vãi trên mặt nàng và cả trên bụng chàng nữa, từng vũng.
Xuất tinh xong một cú đã đời chưa từng có, Vô Kỵ duỗi người ra, hai mắt nhắm liền, thở một hơi dài, thân người rã rượi, thỏa mãn cùng cực, sung sướng đến độ xuất thần. Màn xuất tinh dai dẳng đó làm như là tiêu hao hết cả chân khí trong người chàng. Chàng lim dim con mắt, miệng nở một nụ cười tự mãn, nằm dạng chân tay ra, thở phì phò, không còn sức mà làm một cử động nào được nữa.
Tới lúc này Tiểu Siêu mới ngước mặt lên, ngó thẳng vào Vô Kỵ mà mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên thật là duyên dáng. Nàng đưa tay lau vũng tinh trùng còn đọng lại chung quanh miệng rồi nhìn chàng mà thì thầm nói với một giọng rất là nũng nịu:
– Giáo chủ… cho phép cháu đi theo ra hải ngoại nhé…
Vô Kỵ nghe thế thì chàng ngửng đầu lên nhìn nàng. Sau cơn sướng khoái cùng cực, chàng hổn hển cố gắng lắm mới buông ra được một câu ngắt khoãng:
– Thôi được… Được rồi… Cô… Cô đi theo tôi…
Vậy là Tiểu Siêu đã học được một bài học đầu tiên quan trọng nhất đời của một người con gái rồi đó. Từ cổ chí kim, bất cứ nơi nào trên thế giới, mỗi khi đàn bà con gái muốn cái gì là không chóng thì chầy họ cũng được ngay, nhất là con gái đẹp.Họ đều thực hành có một phương pháp duy nhất mà thôi. Trước hết là lên tiếng van xin, năn nỉ. Nếu không thành công thì sau đó là mếu máo khóc lóc, qụy lụy. Nếu vẫn không thành công nữa thì là tới chiêu cuối cùng. Đó là dâng hiến xác thân, thỏa mãn nhục dục. Một khi người con trai đã được người con gái thỏa mãn dâm tình thì nàng ta có đòi tới ông trời cũng được ngay. Chiêu cuối cùng này mà đưa ra thì chắc chắn một trăm phần trăm, mấy đàn ông con trai, từ vua quan đến thứ dân, giàu sang hay bần cùng, đều phải chịu thua mà thôi, chìu lòng con gái hết, muốn gì cũng xong, không trật vào đâu được. Lịch sử nhân loại đã chứng minh quá đủ điều này.
Tiểu Siêu nghe thế thì mỉm cười khoan khoái, hai núm đồng tiền vẫn còn in trên đôi má. Nàng đặt đầu xuống nằm trên cái háng đang dạng ra của Vô Kỵ. Nguyên cả khuôn mặt nàng chạm tới con cu dài ngoằng, to lớn của chàng. Trán của nàng đụng tới và mắt của nàng chìm sâu trong chùm lông cu rậm rạp. Mũi và miệng của nàng dính liền vào thân cu nóng hổi, mập mạp. Ngực của nàng đưa ra như nâng đỡ cái đầu cu to tròn. Nhìn con cu tận mặt, sát mắt như thế, nàng thấy nó hùng dũng và lôi cuốn vô cùng. Mặc dầu sau cơn xuất tinh, tinh khí còn vương vãi khắp nơi, nó vẫn phập phồng tràn đầy sức sống. Dọc theo thân cặc to lớn, đây đó một vài đám tinh khí vẫn còn đọng lại. Trong cơn sung sướng, Tiểu Siêu liền le lưỡi ra liếm hết mấy đám tinh trùng đặc sệt đó vào đầy miệng. Rồi không ngần ngại nữa, nàng nuốt luôn xuống họng. Đây là lần đầu tiên nàng dám nuốt chững cái chất tinh hoa của người con trai vào bụng – vì đó là của người con trai mà nàng thầm yêu thương mà thôi. Trời… Chất vị sao mà mằn mặn, sơn keo! Sau đó, Tiểu Siêu ngây ngất hít vô một hơi dài, tận hưởng cái mùi đặc biệt, nồng nàn của một khối thịt mà nãy giờ đã được nàng nâng niu, bú mút. Nàng cảm thấy gần gũi với nó quá.
Rồi một cách nhẹ nhàng, ân cần, nàng nâng con cặc nặng chịch, to bằng cổ tay của chàng lên. Bằng cả hai tay, nàng bóp nhẹ khúc gân nóng hổi đó, nơi gần đầu khấc. Tức thì, một giọt tinh khí khổng lồ ứa ra, đọng lại trên đầu cu. Nàng liền chúm môi lại, khẽ đặt lên đầu cu đó một cái hôn. Khi môi nàng chạm tới cái đầu nấm đỏ hỏn đó, nơi có giọt tinh khí to lớn đọng lại, nàng uốn lưỡi, hút mạnh một cái. Sức hút của một làn môi mềm mỏng trên một cái đầu cu sừng cứng làm vang lên một tiếng hôn, nghe thật là ngắn gọn nhưng rất là du dương:
“Chóóc”…

Vô Kỵ và Tiểu Siêu đi tới bến cảng trên giòng sông Dương gặp Triệu Minh để cùng đi hải ngoại ngay ngày hôm đó. Trời mưa mới dứt nên nhiều người đã đổ xô ra ngoài đường, qua lại dập dìu, tấp nập. Vô Kỵ đang phân vân nhìn dáo dác thì đã thấy Triệu Minh đứng trên một chiếc thuyền buôn lớn mà cười rất tươi, vẫy tay kêu mình. Chàng vội vàng bước tới thì Triệu Minh nhoẻn miệng nói liền:
– Tôi đang sợ công tử đổi ý không đi với tôi nữa. Nay thấy công tử tôi mừng quá!
Vô Kỵ gặp Triệu Minh thì ngập ngừng hỏi nàng ngay:
– Vì chuyến đi quá gấp rút, tôi không kịp cho cô biết trước. Bây giờ tôi xin cô cho Tiểu Siêu đi chung với chúng ta. Cô có bằng lòng không?
Triệu Minh liếc mắt nhìn Tiểu Siêu một cái rồi cười nửa miệng:
– Sao công tử lại có tính quan liêu, vương tử như vậy. Giáo chủ Minh giáo mà như là hoàng đế một nước, đi đâu cũng đem theo người hầu, kẻ hạ.
Vô Kỵ gãi đầu nói:
– Vì một lí do mà tôi không thể nói cho cô biết, Tiểu Siêu không thể ở lại đất liền cho được.
Triệu Minh nghe Vô Kỵ nói như thế thì nàng lấy làm ngạc nhiên. Nàng nhìn thấy Tiểu Siêu trẻ trung, xinh đẹp, dòm tới là thấy thương ngay thì nàng nổi ngờ. Rồi nàng lại nhớ tới lúc trước, khi nàng biếu Vô Kỵ cái bông hoa nạm kim cương, chàng đã không giữ mà lại đem cho Tiểu Siêu gắn trên tóc, làm nàng tức giận. Sau đó, Vô Kỵ lại mượn Ỷ Thiên kiếm của nàng để giải thoát Tiểu Siêu ra khỏi sợi xích. Bây giờ tự do rồi, hai người mới xà nẹo, khắng khít với nhau, chàng đâu nàng đó. Chẳng lẽ hai người này đã có tình ý gì với nhau, không thể nào rời nhau? Mà Tiểu Siêu trông còn trẻ tuổi quá, làm sao mà đã có thể yêu đương tằng tịu cho được? Nhưng nàng lại nhớ là lúc nàng chọc phá Vô Kỵ trên lùm cây nơi hoang miếu ngày trước, không phải là Tiểu Siêu đã nhìn hai người với con mắt tức giận, đổ lửa hay sao? Nay chàng lại muốn Tiểu Siêu cùng đi theo ra biển, mà lại không nói rõ lí do, cứ ấp úng, mập mờ. Rõ ràng là Vô Kỵ và Tiểu Siêu đã có một sự liên hệ gần gũi hơn là giữa chủ và tớ.
Nghĩ tới đó, tự dưng Triệu Minh thở nhanh, tim đập mạnh. Một cơn hờn ghen dâng lên trong lòng. Nhất là nàng thấy Tiểu Siêu nhỏ nhắn, duyên dáng, dễ thương, đàn ông con trai ai mà không mê, đến như nàng đây mà còn cảm thấy mến, thì nàng càng thêm hậm hực, nghi ngờ. Nhưng rồi nàng cố dằn xuống, làm mặt tỉnh bơ, cười nói với Vô Kỵ, hai môi cong lên trông thật đẹp:
– Tiểu Siêu đi theo chúng ta cũng được. Nhưng tôi nói trước là cuộc đi hải ngoại này không phải là chuyến du hành thưởng ngoạn để ngắm trời trăng mây nưóc đâu đó!
Trong khi Vô Kỵ phì cười thì Tiểu Siêu vui mừng lạy tạ cả hai. Triệu Minh liếc Tiểu Siêu một cái thật nhanh rồi nói với Vô Kỵ:
– Kim Hoa Bà bà chưa hề biết mặt chúng ta cho nên chúng ta không cần phải hoá trang làm gì. Tuy nhiên trên chuyến tàu buôn mướn đi xa mà có một có một đứa con gái nít nôi thì thế nào Bà bà cũng ngạc nhiên rồi sinh nghi. Công tử nên bảo “con nhỏ” đó ở yên một chỗ, không được chạy loăng quăng mà lộ chuyện.
Vô Kỵ nghe nàng nói với giọng chậm chế thì cho rằng nàng khó chịu với mình. Nhưng chàng có biết đâu là nàng nói khóe như vậy cũng là vì nàng búc xúc với “con nhỏ” Tiểu Siêu mà thôi.
Thì ra từ sáng tới giờ, lòng nàng không lúc nào yên tâm mỗi khi nhớ ra là trong chuyến đi cùng với Vô Kỵ này còn có một Chỉ Nhược xinh đẹp tháp tùng theo nữa. Chuyện đối đầu với Kim Hoa Bà bà không làm nàng bận tân suy nghĩ bằng chuyện Chỉ Nhược. Cái quan hệ giữa Vô Kỵ và Chỉ Nhược đã làm nàng ấm ức, băng khoăng rồi. Bây giờ cón có thêm một “con nhỏ” Tiểu Siêu duyên dáng nữa, lúc nào cũng kè kè đi theo Vô Kỵ, thì làm sao mà nàng không bức rức cho được? Thật ra nếu mà nàng còn biết là Linh Nhi tươi vui, nhí nhảnh cũng đã có quen biết, khắng khít với Vô Kỵ từ lâu thì không biết là nàng sẽ bực tức đến chừng nào! Mối tình tay ba, tay bốn, tay năm… rồi sẽ loạn xì ngầu cả lên.
Mà đâu đã hết! Một khi mà nàng biết thêm được là Linh Nhi đã từng hoan hỉ bú cu nút cặc chàng, “con nhỏ” Tiểu Siêu đã từng buông lơi hành dâm đưa đít cho chàng đút, Chỉ Nhược đã từng sung sướng cho chàng dập lồn phá trinh (mỗi nàng con gái đều đã đem đến cho Vô Kỵ nhiều nỗi sung sướng bạt ngàn trời mây) thì chắc nàng sẽ nổi khùng. Cơn ghen tức sẽ làm cho nàng phát điên lên mà thôi…
Lúc đó, Triệu Minh nói tiếp:
– Chúng ta sẽ ở dưới hầm tàu, chỉ lên trên khoan khi nào thật là cần thiết mà thôi. Có như vậy thì Kim Hoa Bà bà mới không nghi ngờ gì được.
Vô Kỵ gật đầu đồng ý. Chàng bước lên tàu thì thấy một đám thủy thủ đang kéo dây dăng buồm, sửa soạn khởi hành ra khơi. Nhìn hành động dáng đi của chúng, chàng biết chúng toàn là những cao thủ, võ công thuộc loại thượng đẳng trong giới giang hồ. Tuy chúng cố che dấu, nhưng mắt của chàng rất sắc, nhìn ra ngay. Hiển nhiên chúng là người của Triệu Minh rồi. Con tàu này thật ra là một chiến thuyền được ngụy trang thàng một thương thuyền nên có đầy đủ dụng cụ, phòng ốc. Triệu Minh đưa chàng tới phòng của chàng. Và sau đó nàng cũng chỉ cho “con nhỏ” Tiểu Siêu một phòng khác. Dĩ nhiên là phải cách phòng của Vô Kỵ khá xa. Chứ để phòng hai người gần nhau là không có được. Chủ và tớ thì cũng mặc kệ. Như vậy thì mình yên lòng hơn.
Để cho Vô Kỵ thấy là nàng đã chuẩn bị kĩ càng, Triệu Minh còn chỉ cho chàng thấy một căn phòng bí mật kế phòng của Kim Hoa Bà bà với bốn lỗ ngụy trang xuyên vách, hai lỗ để dòm, hai lỗ để nghe. Hành động nào của Bà bà đều bị nàng theo dõi và nghe ngóng hết. Như vậy là nàng đã sắp xếp hết tất cả, Kim Hoa Bà bà khó mà biết được.
Đúng giờ ngọ, tên thuyền trưởng đi xuống báo cho Triệu Minh biết là Kim Hoa Bà bà và Linh Nhi đã tới. Hai người dắt theo cả Chỉ Nhược nữa. Bà ta nhốt Chỉ Nhược vào một căn phòng rồi ra lệnh nhổ neo ngay. Triệu Minh bảo tên thuyền trưởng cứ theo lời Bà bà.
Con thuyền ra khơi, nhắm thẳng hướng đông mà đi. Hôm sau, Bà bà lại ra lệnh quay về hướng nam. Như vậy rõ ràng là Bà bà không lên bắc cực đi tới Băng Hỏa đảo rồi. Chắc là xuôi nam đi tới Linh Xà đảo như Bà bà đã nói. Suốt hai ngày lên đênh trên biển, không có chuyện gì quan trọng xẩy ra. Vô Kỵ ba người suốt ngày ở dưới hầm tàu, không hề ra mặt gặp Bà bà và Linh Nhi đến một lần. Chàng và Triệu Minh cùng bàn định, suy đoán bao nhiêu lần mà vẫn không sao tìm ra được nguyên nhân tại sao Bà bà lại nói là đao Đồ Long hiện đang nằm trong tay của mụ ta như vậy. Thông minh như Triệu Minh mà cũng đành bó tay. Vô Kỵ nói:
– Hay là Bà bà nói xuông, đặt điều để làm oai với phái Nga Mi?
Triệu Minh lắc đầu, không đồng ý. Nàng lại nói:
– Chắc là Tạ tiền bối đã nằm trong tay Bà bà rồi chăng?
Tới phiên Vô Kỵ lắc đầu, không đồng ý.
Vì vậy mà Vô Kỵ cứ bồn chồn, khó chịu, không biết lời nói của Bà bà có liên quan gì tới tính mạng của Tạ Tốn hay không. Nhưng có một điều làm chàng yên tâm là chàng biết được Chỉ Nhược vẫn bị nhốt, nhưng nàng được chăm lo ăn uống đầy đủ, không bị Bà bà hành hạ hay chửi mắng.
Đến hôm thứ ba, mọi người đã thấy một hòn đảo hiện ra nơi chân trời. Chiều hôm đó, con thuyền cặp gần sát hòn đảo. Bỗng nhiên mọi người nghe một tiếng hú vang lên, sung mãnh, rung động cả một bầu trời. Đang ở dưới hầm tàu, Vô Kỵ nghe thấy tiếng hú đó thì chàng mừng rỡ vô cùng. Đó chính là tiếng hú của Tạ Tốn, thần công Sư Tử Hống mà Vô Kỵ đã nghe quen từ lúc còn nhỏ. Không sai trật vào đâu cả. Trên đời này, chưa ai có được một thần công hùng hồn như vậy bao giờ. Chàng mừng quá, đến nỗi không hề ngạc nhiên là tại sao Tạ Tốn là có mặt nơi này, chàng kêu lên:
– Nghĩa phụ! Nghĩa phụ…
Kêu xong là Vô Kỵ vội vàng chạy ngay lên khoang thuyền. Triệu Minh nghe Vô Kỵ la hoảng như vậy thì nàng biết ngay là sự tiên đoán của mình về Tạ Tốn nằm trong tay Bà Bà quả nhiên là đúng rồi. Nàng thấy chàng vùng chạy đi thì nàng liền ngăn chàng lại:
– Trương công tử chớ có nên hấp tấp, vọng động. Tình trạng của Tạ tiền bối cùng Kim Hoa Bà bà ra sao chúng ta chưa biết. Ta nên chờ Kim Hoa Bà bà hành động ra sao đã. Còn nếu công tử muốn gặp Tạ tiền bối ngay thì sao không đợi đến đêm nay?
Vô Kỵ nghe có lí, chàng vừa dằn hơi thở dồn dập xuống vừa nói:
– Vậy thì ta nên xem hiện Bà bà đang làm gì.
Vô Kỵ và Triệu Minh cùng đi tới căn phòng bí mật mà nhìn vào. Chàng thấy Kim Hoa Bà bà và Linh Nhi đang thu dọn đồ đạc để rời thuyền. Vậy là đảo này đúng là Linh Xà đảo, giang sơn của Kim Hoa Bà bà rồi. Hai bà cháu hình như đang có chuyện xích mích với nhau vì vẻ mặt của Bà bà thì giận dữ, còn Linh Nhi thì buồn bã, hai mắt nàng đỏ ngầu.
Chàng nghe Bà bà nói với Linh Nhi, giọng bực tức:
– Ngươi đừng có nói năng nhiều lời nữa. Tạ Tốn có liên hệ gì đến ngươi đâu mà ngươi cứ lo lắng hoài vậy?
Linh Nhi lắc đầu:
– Con chỉ xin Bà bà đừng hại nghĩa phụ của anh ấy. Con không muốn anh ấy bị mồ côi, đau khổ thêm một lần nữa.
Bà bà gằn giọng:
– Ta đã soạn định kế hoạch sẵn sàng rồi. Vô Kỵ hay không Vô Kỵ, Tạ Tốn cũng phải qui phục ta mà thôi. Ta khuyên ngươi nên quên nó đi.
Linh Nhi ngước lên, mắt nàng đỏ hoe, mơ hồ, như là đang nhìn vào một khoảng trời xa vắng, mung lung nào đó:
– Con quen biết anh ấy từ lúc nhỏ… lúc đó cho tới bây giờ, con chỉ biết có anh ấy mà thôi…
Bà bà dậm chân, hậm hực:
– Cái thằng đó ngươi gặp nó có một lần từ lúc xa xưa mà sao ngươi lại nặng tình với nó như vậy?
Linh Nhi nghe tới đó thì nuớc mắt nàng đã nhỏ xuống một giòng. Nàng cúi mặt xuống, không nói một lời, để mặc cho giọt lệ tuôn rơi.
Bà bà thấy thế thì dịu giọng lại:
– Linh con, không phải là bà không hiểu tâm tình của con với nó. Trong bao nhiêu năm nay, mỗi đêm con đều mộng mị, nói chuyện với nó trong mơ, kể chuyện với nó trong mộng, bà biết hết. Chỉ có một vết cắn của thằng Vô Kỵ mà sao con cứ thương tưởng, mong nhớ tới nó đến hao mòn thân thể như vậy?
Linh Nhi mím môi lại, hai mắt to lớn của nàng mang nặng sầu thảm:
– Bà bà không hiểu hết lòng của con với anh ấy đâu… Anh ấy đã cắn con một cái khiến con không bao giờ quên anh ấy được…
Triệu Minh đang ghé mắt ngó qua lỗ vách cùng với Vô Kỵ, nghe Bà bà và Linh Nhi nói chuyện với nhau như vậy thì nàng ngạc nhiên vô cùng. Không khác gì nghe chuyện từ trên cung trăng. Nàng đưa mặt sang hướng Vô Kỵ đang đứng, trợn cặp mắt phượng lên nhìn chàng. Ánh mắt của nàng phát ra những tia kì dị, nó như là giận dữ, như là tức tối, như là ghen tuông, như là kinh hãi, như là đau thương. Bao nhiêu ý tưởng sóng gió trong đầu nàng dường như là tuôn ra hết. Vô Kỵ thấy vẻ mặt nàng kì lạ như vậy thì chàng không dám nhìn nàng nữa. Chàng liền ghé mắt vào lỗ vách, làm như là mải mê theo dõi Kim Hoa Bà bà mà tim đập bình bình.
Bỗng dưng chàng thấy Triệu Minh quay phắt người, đi nhanh ra ngoài. Chàng nhìn thấy dáng nàng hậm hực, quày quả bỏ đi, không nói đến một lời, chẳng thèm đếm xỉa gì đến mình thì chàng biết ngay là nàng đang tức giận tột đỉnh. Chàng ngần ngừ không biết mình có nên chạy theo nàng hay là tiếp tục nghe ngóng. Kim Hoa Bà bà hiển nhiên là đang mưu toan độc kế gì đó để ám hại Ta Tốn nên Linh Nhi mới bứt rứt như vậy. Chuyện này thật là quan trọng, chàng phải tìm ra cớ sự mới được. Nhưng rồi bỏ mặc Triệu Minh một mình với cơn hờn tức của nàng thì quả thật chàng không biết hậu quả sẽ ra sao. Chàng đưa mắt nhìn ra phía cửa, rồi lại nhìn tới lỗ vách. Chàng phân vân ngẫm nghĩ một chặp rồi chàng chỉ biết lắc đầu thở dài một tiếng, không biết phải quyết định thế nào. Tình thương gia đình hay tình yêu trai gái, phải chọn cái nào đây? Cùng lúc đó, một mùi thơm thoang thoảng theo hơi thở mà xông vào mũi chàng. Đó chính là mùi thơm trên da thịt của Triệu Minh, cái mùi hương mê hồn đó đã khiến cho chàng say mê tưởng nhớ không biết đến bao nhiêu lần rồi.
Không chần chờ gì nữa, chàng nhanh chân tiến về hướng phòng của nàng…
Khi Vô Kỵ đẩy cửa bước vào thì Triệu Minh đang đứng giữa phòng. Mặt nàng đỏ bừng, hơi thở gấp rút, như là đang nghẹt thở, chắc là đang tức giận đến mức cùng cực.Thấy chàng thì nàng liền quay ngay người đi hướng khác, không thèm nhìn chàng. Hai mắt nàng cau lại, hai môi trề ra, hai mép cong lên, trông nàng trong khi hờn giận còn xinh đẹp hơn lúc bình thường gấp mấy lần. Phần lớn các cô con gái nhan sắc mặn mà đều như vậy cả. Ngay cả khi các nàng mặt cau mày có hay mếu máo khóc lóc thì nét đẹp còn thu hút hơn nhiều. Vì thế mà phải chăng mỗi khi muốn đòi hỏi một cái gì mà không được, các nàng hay làm mặt giận, khóc lóc, khiến cho các anh càng mê mệt vì cách làm nũng đó?
Thấy thái độ giận dỗi của nàng như vậy, Vô Kỵ tiến tới nắm lấy tay nàng. Triệu Minh liền rút ngay tay lại, ngoe nguẩy quay người đi chỗ khác, hai môi nàng chẩu ra. Chàng lại bước tới trước mặt nàng, đưa tay ra mà nắm lấy tay nàng. Nàng vẫn không nói một lời, rút tay ra, quay người đi, hai mắt ngó lên trần, không thèm nhìn tới chàng, hai môi lại chu ra dài hơn nữa. Vô Kỵ lại bước tới nắm tay nàng một lần nữa. Nàng cũng dằng tay lại, quay người đi hướng khác, hai mắt lạnh như tiền, vẫn không dòm mặt chàng. Cứ như vậy, nàng xoay đủ một vòng, và chàng cố nắm tay nàng mấy bận mà nàng vẫn hất ra không cho chàng nắm.
Vô Kỵ ậm ừ nói:
– Triệu cô nương… cô nương… giận tôi hay sao?
Thấy nàng im lặng không nói gì, Vô Kỵ nói tiếp:
– Nếu tôi có lỗi gì, cô nói cho tôi biết…
Bỗng dưng Triệu Minh quay phắt người lại. Nàng nhíu mày, bĩu môi ra hỏi Vô Kỵ:
– Sao công tử dấu không nói cho tôi biết là Linh Nhi và công tử đã có quen nhau từ trước?
Bị hỏi bất thần như vậy, chàng ấp úng:
– Tôi dấu cô nương là sao chứ…..Cô nương có bao giờ hỏi tôi đâu mà tôi cho cô biết?
Triệu Minh ngẫm nghĩ, biết mình nổi giận vô cớ, nhưng nàng vẫn nói cố:
– Thế thì….Công tử quen biết Linh Nhi từ bao giờ?
Vô Kỵ cười, đáp:
– Tôi gặp nàng ta khoảng nửa năm trước.
Chàng chỉ nói vậy thôi, không dám nói thêm là hai người đã từng sờ soạng, hôn hít nhau, và chàng đã để Linh Nhi bú cu mút cặc chàng khiến chàng đã đời, sung sướng nhất một thời.
Triệu Minh lắc đầu, cong môi lên nói:
– Không phải đâu. Tôi nghe Linh Nhi nói là đã gặp công tử từ hồi còn nhỏ cơ mà.
Vô Kỵ liền cười, khai ra:
– Thì lúc tôi là một đứa con nít đang chữa bệnh ở Hồ Điệp cốc, gặp Kim Hoa Bà bà tới tìm Y tiên để báo thù. Lúc đó Linh Nhi còn nhỏ hơn tôi vài tuổi có đi theo Bà bà. Gặp nhau lúc đó rồi thôi. Bẵng đi một thời gian sau, tôi chỉ mới gặp lại nàng có một lần nữa mà thôi, như tôi đã nói đó.
Triệu Minh nghe vậy thì dịu cơn giận. Nàng cúi mặt xuống, muốn tỏ lời xin lỗi, nhưng không muốn nói ra. Vô Kỵ liền tiến tới nắm lấy tay nàng mà hỏi nhỏ:
– Triệu cô nương còn giận tôi không?
Triệu Minh không rút tay lại nữa. Nàng thẹn thùng không nói nên lời. Vô Kỵ đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mặt nàng mà nói khẽ:
– Triệu cô nương….
Triệu Minh cố xoay mặt đi, tránh tia mắt của chàng, nhưng chàng giữ cằm nàng lại khiến nàng không sao ngó đi chỗ khác được. Đôi môi hồng hé mở nhưng sao nàng vẫn không thốt được một lời nào. Mặt của hai người lúc đó giáp với nhau thật gần. Nàng đành nhắm mắt lại, không dám nhìn vào mặt chàng nữa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 06/07/2016 16:22 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cuộc tình ngang trái - Tác giả Phương Sinh
Phần 28 Khi đi ngang qua phòng ngủ của hai con, Dũng ghõ cửa và gọi to “hai đứa xuống dưới phòng khách để bố mẹ nói chuyện nào”. Một lát sau, hai anh em khép nép đi xuống và sợ sệt ngồi xuống hai cái ghế đối diện với bố và mẹ, rồi im lặng chờ đợi. Dũng phá tan im lặng: Hùng kể cho bố mẹ nghe xem chuyện này xảy ra như thế nào. Dạ... Hùng ngập ngừng hồi lâu và lúng úng... Cách đây hơn ba tháng, khi con ở nhà một mình... chuyện như thế ạ. Nhưng con và anh Hùng yêu nhau thật lòng, yêu từ lâu rồi cơ. Con mong bố mẹ hiểu cho chúng con. Thuỷ thêm vào. Có đúng thế không Hùng? Hạnh hỏi. Dạ đúng ạ, con và em Thuỷ yêu nhau nhiền lắm, yêu nhau từ lâu rồi... Hùng vẫn ấp úng. Hai con nghe đây, Dũng nghiêm nghị, bố biết hai con thực sự yêu nhau. Nhưng chuyện các con đã làm bị coi là loạn luân trong xá hội mà hầu như rất ít người chấp nhận. Đây cũng là quyết...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ vợ Phá trinh lỗ đít Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện ngậm cặc Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex liếm cặc
Chuyện chàng sinh viên - Tác giả Fuckpt
Phần 28 Tỉnh giấc, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối. Mẹ nhẹ nhàng gỡ tay nó ra khỏi ngực mình tuồn người ra khỏi tấm chăn ấm, mẹ với tay bật công tắc đèn ngủ. Đã gần 3h giờ sáng, nó vẫn đang ngủ say, gương mặt bình thản hạnh phúc. Mẹ thấy yêu nó quá, cúi xuống hôn nhẹ một cái lên má nó. Chẳng ngờ làm nó thức giấc, nó mở mắt chầm chậm nhìn thấy mẹ nó mỉm cười hỏi: Mẹ không ngủ à? Mẹ vừa thức dậy... muốn đi vệ sinh quá... Con ngủ tiếp đi. Mẹ cười vỗ vỗ lên má nó. Mẹ đứng dậy đi vào toilet. Nó nhìn theo mẹ, dáng đi uyển chuyển mềm mại, đôi mông to tròn lúc lắc. Nó thầm nghĩ: Mình làm được mấy cái rồi nhỉ... một, hai, ba... mới có ba cái. Chờ mẹ đi ra mình lại làm tiếp, nó thò tay xuống sờ con cu đang mềm nhũn, không biết có làm được nữa không nhỉ, nhưng cứ thử xem. Mẹ đi ra, vừa đi vừa co ro vì lạnh. Mẹ nhảy lên giường chui vào chăn với nó, mẹ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cô giáo Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện cưỡng dâm Truyện loạn luân Truyện móc lồn Truyện nuốt tinh trùng Truyện phá trinh Truyện sinh viên
Thần điêu dâm nữ
Tiểu Vũ đỡ đại kê ba, dùng đại quy đầu cứng như sắt không ngừng cọ xát khe nhỏ kia của Hoàng Dung, thỉnh thoảng lại chọc nhẹ vào âm hạch nổi cao trước khe âm huyệt. Hoàng Dung liên tục lắc lư mông, để cho Tiểu Vũ dễ dàng nhập vào tiểu huyệt của nàng, nhưng Tiểu Vũ cũng không lập tức cắm vào, chỉ dùng một tay đặt trên mông Hoàng Dung không ngừng xoa nắn, một tay đỡ nhục bổng trước sau ma xát tiểu huyệt Hoàng Dung. A! Muốn chết mất! Tiểu tổ tông! A! Ngươi còn không nhanh đút vào... Hoàng Dung một bên lấy tay kéo đại kê ba Tiểu Vũ, một bên không quên dùng tay xóc đại nhục bổng Doãn Chí Bình, dáng vẻ phi thường dâm tiện! A... Nhanh đồng thời thao ta nha... Chơi chết ta đi.. Ô... Do trong miệng Hoàng Dung phát ra tiếng rên rỉ làm người ta tiêu hồn, Doãn Chí Bình thấy thế lại không nhịn được đưa nhục bổng đang nổi đầy gai thịt vào trong miệng Hoàng Dung. đầu tiên là quay vòng xung quanh vòm miệng, sau đó...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác địt vợ Đụ máy bay Đụ tập thể Đụ tay ba Hiếp dâm tập thể Truyện cổ trang Truyện dâm hiệp Truyện dâm Trung Quốc Truyện loạn luân Truyện ngoại tình

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi Truyện hentai HentaiVn