Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 149

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 149

Công chúa:

– Thiếp ngày ngày chịu đựng chờ chàng.

Thường Nhạc:

– Rời xa chốn hồng trần đầy phiền muộn là ý trí một suốt đời của ta.

Công chúa:

– Chàng đưa miếu thờ lên núi, một nơi đẹp như vậy sao không đem thiếp đi theo? Chàng thật là ích kỷ, một mình chạy đến chốn thảo nguyên độc hưởng sự thanh tịch, để thiếp ở lại nơi thối nát đó chịu tội.

Thường Nhạc:

– Ta ở đây sống những ngày gian khổ.

Công chúa:

– Thiếp cam nguyện sống những ngày gian khổ với chàng nhưng lại không thể giúp chàng trốn khỏi Yêu Yêu.

Thường Nhạc:

– Ta đã vào phật môn, không màng sự đời.

Công chúa:

– Phật môn? Người xuất gia là có thể biến mất không thấy tăm hơi.

Thường Nhạc:

– Khổ hình lại khổ hình, không cố định.

Công chúa:

– Thiếp cam nguyện cùng chàng chịu tội, cùng chàng chịu khổ hình, ẩn cư trong ngọn núi này.

Thường Nhạc:

– Điều này là không thể.

Công chúa:

– Thiếp lúc trước cũng nghĩ đến cùng chàng đi Thiên Trúc.

Thường Nhạc:

– Tôi ở lại đây chờ sư phụ trở về.

Công chúa:

– Phải đợi bao lâu?

Thường Nhạc:

– Không biết nữa.

Công chúa:

– Nếu như sư phụ của chàng thành phật ở Thiên Trúc, không trở về nữa, chàng sẽ đợi như vậy sao?

Thường Nhạc:

– Đúng.

Công chúa:

– Thiếp ghen tị với sư phụ của chàng, phật thông minh của thiếp ơi, chàng có biết vì sao thiếp tên Cao Dương không?

Thường Nhạc:

– Cao Dương là biệt danh của viễn cổ đế vương Khuất Nguyên.

Công chúa:

– Như chàng nói, vậy ta hẳn là nữ hoàng mới đúng.

Thường Nhạc:

– Ta nói sai sao.

Công chúa:

– Cao Dương chính là mặt trời mọc lên thật cao rồi rơi xuống, đó chính là thiếp.

Thường Nhạc:

– Mặt trời, ngoài không trung ra thì còn cái gì có thể chứa nạp nó chứ?

Công chúa:

– Trái tim của chàng thì dùng trái tim của chàng cất chứa.

Đến cảnh tượng này, đa số người đã bị nàng công chúa si tình này làm cảm động, về sau kẻ hòa thượng đó đã mềm lòng.

Nhưng Thường Nhạc lại lắc đầu nói:

– Trái tim của ta rất nhỏ bé, không thể chứa nổi một vầng thái dương.

Tất cả người xem đều dùng ánh mắt thù hận nhìn Thường Nhạc, cảm thấy tên này quá lạnh khốc vô tình.

Công chúa:

– Thái dương sẽ rơi xuống, nhất định sẽ rơi vào trái tim của người cô ấy yêu.

– Ô ô ô…

Có rất nhiều nữ sinh nghe nói những lời này, không kìm nổi đã khóc lên.

Lúc này Thường Nhạc lại nói:

– Cô ấy còn phải chiếu sáng vùng trời bao la và đất trời rộng lớn.

Công chúa:

– Cô ấy sẽ ủy thân cho một giọt sương châu và một bụi cỏ nhỏ.

Đoạn đối thoại trên, về sau đã trở thành câu đối thoại kinh điển mà nhiều thiếu nam thiếu nữ tranh nhau bắt chước.

Nội dung vở kịch đến đây đã sắp đi đến kết thúc, Thường Nhạc đứng lên, gần như trữ tình nói:

– Thái dương chói mắt chỉ ủy thân cho một bụi cỏ nhỏ, thì cả thiên địa rộng lớn kia sẽ vĩnh viễn mất đi sự che chở, chúng ta không thể ích kỷ như vậy, nàng đi đi, không đáng để cho nàng ủy khuất chính mình.

Nói xong, Thường Nhạc xoay người rời khỏi.

Công chúa ngưng mắt nhìn bóng dáng của hòa thượng, như xé ruột xé gan nói:

– Thiếp hiểu rồi, từ nay về sau, Ngô Vương sẽ là tình yêu của thiếp, còn chàng sẽ là hồn của thiếp…

Thường Nhạc giống như không nghe được, đi vào ngôi đền.

Công chúa chán nản quay đầu đi, ở ngoài cửa chờ Ngô Vương cùng xuống núi.

Lúc này, tiếng chuông thê lương và bi thảm vang lên, toàn bộ thế giới giống như bị tràn ngập trong không khí đau thương.

Lão hòa thượng lên sân khấu, hỏi Thường Nhạc:

– Tiếng chuông do ngươi gõ sao?

Thường Nhạc:

– Dạ đúng.

Lão hòa thượng:

– Vì sao tiếng vang lại gõ như vậy?

Thường Nhạc từ ngữ mập mờ. Nói:

– Bởi đây là quả chuông tốt nhất của Đại Đường.

Xuống núi, Ngô Vương nhìn công chúa:

– Tiếng chuông này sao bi thương như thế, như muốn rung động lòng người!

Công chúa như trút được gánh nặng cười cười, rồi nhìn xa xăm ở nơi tiếng chuông vang lại:

– Gõ ra tiếng chuông này, là người đàn ông ưu tú nhất Đại Đường.

Chào cảm ơn, tiếng vỗ tay vang lên.

– Cô giáo Tần, cô giáo Tần!

Phía sau hậu trường, một giọng nữ nhu nhược truyền đến.

– À?

Tần Uyển cuối cùng phục hồi tinh thần, đang cùng nữ sinh lúc nảy nói gì đó.

Trên thực tế, vừa rồi không chỉ có là Tần Uyển thất thần, mà đại bộ phận người xem đều bị thất thần, đợi sau khi Thường Nhạc rời khỏi sân khấu, tiếng vỗ tay như thủy triều che trời phủ đất vọt tới, cũng không ít đồng bào nữ sinh sớm đã ươn ướt viền mắt.

Sau khi xử lý xong những chuyện bên cạnh, Tần Uyển đi tới bên ngoài phòng thay quần áo, gương mặt sa sút đưa mắt nhìn về phía xa xa một cái, không ngờ phút chốc bị choáng bởi gương mặt thần kỳ bị che khuất lông mi kia, phát hiện này khiến cô càng thêm tò mò, ý nghĩ trong lòng cũng càng thêm kiên định.

Hơi thở âm u trên người của hắn không để ý phát ra, hình như không giống hơi thở ánh nắng của những người con trai cùng tuổi, nhưng, hơi thở như vậy đối với phụ nữ trưởng thành là sức hấp dẫn không có gì có thể so sánh được.

Thường Nhạc đi ra, trùng hợp như gặp thoáng qua Mộ Dung Trường Thiên, trong ánh mắt của Mộ Dung luôn luôn hiện lên một sự che dấu táo bạo, nụ cười trên khóe miệng thậm chí có ý không tương xứng với khuôn mặt cực máu tanh và ác nghiệt như đang tươi cười.

Bước chân bình tĩnh của Thường Nhạc đột nhiên ngừng lại trong giây lát rồi tiếp tục bước tiếp về phía trước, có thái độ vô cùng khinh thường và miệt thị đối với con mắt màu đen kia.

Căn cứ vào tinh thần nghề nghiệp của một Hoa hoa công tử, lúc này Thường Nhạc vốn định thừa dịp diễn xuất thành công, nên cùng Hoa Nhã Ca giao lưu trao đổi cảm tình, và thuận tiện khoe tài với Hoa Nhã Thi.

Nhưng, lúc Thường Nhạc đi đến lối đi vắng vẻ đó, hắn ngây người ra.

Đối diện trước mặt hắn, có một cô gái đứng đó, và cô gái này dùng một loại ánh mắt trước giờ chưa từng có đang nhìn hắn

Cô gái này ước chừng chừng hai mươi lăm tuổi, một bộ trang phục OL tiêu chuẩn, nhìn từ góc cạnh, ở phía dưới bộ trang phục màu đen kia là đường cong lả lướt duyên dáng mê người, bởi vậy cái gọi là yểu điệu thục nữ là phải dành cho cô lúc này.

Đồng thời, cái thắt lưng cường điệu và vạt áo duyên dáng kia, loại thiết kế tao nhã cực nữ tính này vẫn duy trì đến nay. Như vậy đã làm nổi bật dưới eo nhỏ nhắn hoàn mỹ của Tần Uyển, hơn nữa dưới làn váy màu đen mờ ám là đôi chân trắng thon dài. Và phía bên trái của chiếc vái cố ý chẻ đường dài, quả thực rất dễ khiến cho người ta phạm lỗi mà.

Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp mê người và dáng người cao gầy đầy khiến cho người ta nhìn chăm chú, đối với dáng người cao chót vót, thoạt nhìn toát ra một loại khí chất cao quý và ngạo mạn, ngoài ra còn có một vẻ đẹp trưởng thành có sức quyến rũ hấp dẫn, cộng với tầm vóc duyên dáng. Củ chuối thật, liếc mắt nhìn sơ một cái là khiến cho cả người nóng như lửa và ăn không tiêu.

Khuôn ngực lớn thì thôi, nhưng điều đáng ghét nhất là vòng eo nhỏ nhắn bám sát của cô, khiến người ta nghi ngờ không biết cô có chịu đựng nổi cái trọng lượng của cơ thể hay không, đoán chừng khẽ cúi đầu xuống sẽ không chịu nổi phụ trọng mà té ngã.

Thân phận của cô gái này không nói cũng hiểu, cái vẻ đẹp bên ngoài kinh thiên trọn vẹn 37E kia đã bán đứng cô… Không hề nghi ngờ, cô ấy nhất định là người đứng đầu Tam đại ngực lớn của học viện Kiêu Tử, là đệ nhất mỹ nữ giáo viên Tần Uyển!

Thường Nhạc cảm thấy thật bất ngờ, cô gái này cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

Trong lòng xoay quanh vô số suy nghĩ, cuối cùng, bạn học Thường quyết định, phải xứng đáng với chức vụ Hoa hoa công tử!

Thế nào là Hoa hoa công tử? Thật ra rất đơn giản, chính là lúc theo đuổi con gái, nhất định có cần xấu hổ hay không, và lúc bị con gái truy đuổi, thì nhất định phải làm ra vẻ mặt ngầu, đơn giản mà nói, phải học cách ra vẻ tinh tướng.

Thường Nhạc đã cảm nhận được sự dịu dàng của Tần Uyển, bởi vậy, hắn kiên trì ra vẻ tinh tướng đến cùng.

Tần Uyển đứng ở góc, lặng lẽ nhìn về hướng Thường Nhạc đang đi tới, khóe mắt lần nữa lại tích tụ nước mắt, ai nói tình yêu là không cần dùng thời gian dài ngắn để cân đo? Nỗi nhớ của hai tháng gần đây chẳng lẽ không thể chứng minh tình yêu này?

Dùng một loại âm thanh run rẩy, Tần Uyển thậm chí có chút nói năng lộn xộn:

– Mỗi ngày tôi đều ở trong thư viện và lên đọc tư liệu, cuối cùng phát hiện, bài thơ Shakespeare chính là cậu phiên dịch.

– Trước kia tôi vẫn có một ảo tưởng, có một người có thể hoàn toàn hiểu tôi, và người đó có thể phiên dịch một bài thơ tình của Shakespeare, và hoàn toàn làm tôi cảm động.

Nói tới đây, khóe mắt của Tần Uyển hơi hơi đỏ, âm thanh có chút nghẹn ngào:

– Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra rằng người đó chính là cậu, tôi không thể chấp nhận người như cậu, nhỏ hơn tôi, còn là học sinh của tôi.

– Cô đến đây chỉ để nói với tôi cái này thôi hả?

Hai tay của Thường Nhạc để ở trong túi áo, giọng điệu lạnh như băng:

– Lúc trước cô nói cô muốn suy xét một chút, đây là kết quả suy xét cuối cùng…

– Cậu đang hận tôi?

Tần Uyển không phải chưa nghe nói qua chuyện ân ái của tên khốn này, có lẽ hắn chỉ là muốn đùa vui, dường như tình cảm cũng theo thời gian trôi qua rồi từ từ chuyển biến mà chết dần, cô hỏi đến vạn lần tuyệt vọng.

– Hận?

Thường Nhạc thản nhiên cười, cười đến tang thương, tang thương mà lạnh lùng:

– Hình như không có cái yêu cầu cần thiết đó, hận, có lẽ tôi đã từng ngây thơ và ngu ngốc vì tình cảm, nhưng bây giờ cái gì cũng phai nhạt rồi. Đối nghĩa với yêu không phải là hận, mà là lạnh lùng! Hận một người kỳ thật chính là không còn sức lực để yêu một người, chẳng lẽ trên đời này đó không phải chuyện bi ai nhất?

– Không, cậu không được như vậy.

Giọng nói của Tần Uyển vô cùng tuyệt vọng:

– Tôi biết tôi nên rời xa, nhưng tôi không có cách nào khiến cho bản thân không nhớ đến cậu, tôi cũng không biết tại sao, bao giờ cũng không quên được cậu.

Thường Nhạc ngẩn ngơ, hình như nhận định của mình đã sai, vở kịch hay này vẫn còn tiếp diễn.

Không ngoài dự tính, Tần Uyển nức nở nói:

– Trong mấy ngày này, trong đầu tôi luôn luôn xuất hiện hình bóng của cậu, đêm nào cũng mất ngủ, ngày nào cũng bị đau khổ dầy vò. Mỗi lần mất ngủ, tôi đều đếm mấy con cừu nhỏ để bắt buộc bản thân mình đi vào giấc ngủ, nhưng đếm tới cuối cùng, thì lại biến thành một Thường Nhạc, hai Thường Nhạc, và ba Thường Nhạc.

Trong thời khắc này một Tần Uyển trưởng thành đã bộc lộ ra nội tâm tuyệt vọng và bất lực, giống như một thiếu nữ bị bệnh tương tư, chẳng lẽ tình yêu thật không có giới hạn tuổi tác, khi tình yêu bình lặng đi tới, bất kể là thiếu nữ hay lão phụ, đều không ngăn cản nổi.

Trái tim của Thường Nhạc rung động mãnh liệt, hắn không muốn tiếp tục lạnh lùng nữa, hung hăng chạy tới ôm cô giáo xinh đẹp mà bấy lâu nay hắn nhớ mong, ở bên tai của cô ấy nồng nàn khẽ nói một tiếng:

– Đồ ngốc!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Trời đã sang xuân
Phần 4 Lisa tới rũ Thím Sáu đi shopping. Hai người đàn bà càng ngày trở nên gần và thương yêu nhau như thím cháu, vì cùng dâm và cởi mở trong tình dục nên sự ngăn cách biến mất nhường cho sự hài hòa chia sẻ cho nhau thú vui thể xác mà không bị gò bó ếp buột. Hai bà diện áo thun và quần jean bó sát hấp dẫn đến đàn ông nào đi qua cũng quây lại nhìn. Khi vào trong hàng bikini mua một số cho mùa hè năm nầy, Lisa cầm cái quần bikini nhỏ xíu giơ qua lại trước mặt Thím Sáu cười nói: “Dũng nói thằng Joe làm riết rộng mẹ hai cái lỗ của nó!” Hai người đàn bà cười vang thân ái. Thím Sáu tuy lớn tuổi nhưng vẫn duyên dáng trè trung, có nét đẹp khả ái nhưng gợi cảm Á Đông, còn Lisa đen lai trắng lại có nét mời gọi hấp dẫn xinh đẹp. Dũng yêu vợ vì chính Lisa đã trả món nợ tinh thần cho Chú Sáu mà hắn ân hận đã lâu. Trong tình dục như tình yêu, sự tư do hoà bình, nhân...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Truyện của kiều bào Truyện ngoại tình
Dặm đường - Tác giả Thoong
Bây giờ anh đang ở đây. Một mình. Cô còn bên đó. Cũng một mình. Khoảng cách muôn trùng cho thấy không gian và thời gian đều căng thẳng. Cô kể khi anh gọi: Anh đi rồi, lão có vẻ hí hứng. Anh cũng biết mà, đàn ông chỉ sợ bị cuỗm mất vợ. Anh cười khì khì: Mất vợ chẳng mất, nhưng thứ khác nào còn. Cô cười thỏa hiệp. Anh hạ giọng kể lể: Em biết không, sáng và tối nào anh cũng phải xoa chim. Cô hốt hoảng: Chết không, bệnh sao. Anh phân trần: Làm sao được khi đang thiếu. Tiếng đường dây u u khiến cô hình dung anh đang làm cái chuyện vô tích sự. Cô hỏi tẩn mẩn: Anh đứng yên đó chứ. Anh thở ra, cô nghe rõ tiếng nỉ non: Nghe tiếng em, đứng yên gì nổi, anh đang dỗ nó ngủ. Cứ thế, hai người nói chuyện bâng quơ. Ai chợt nghe tưởng là chuyện vô thưởng vô phạt. Nhưng cô thấu rõ anh, cô xót xa khuyên gián: Đừng anh, em lo anh bệnh, tội. Trước mắt cô lờ mờ bàn tay anh xoắn tròn xoay khúc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện ngoại tình Truyện sex bú lồn Truyện sex day lồn
Bạn học
Huyền ấn đầu hắn vào trong lồn nàng rồi nói thật nhỏ nhẹ và tình cảm. Giọng nói như xin hắn thực hiện theo yêu cầu của nàng vậy. Bú lồn em đi anh. Xin anh đó. Làm cho em sướng nưã đi. Này sao em biết đến bú lồn thế hả. Sao bảo còn trinh trắng ngây thơ mà lại biết hả? Nghê thật đấy. Thì em được bọn bạn nói cho nghe. Có thế mà cũng thắc mắc sao. Nhìn cái bản mặt đỏ bừng lên thế kia thì biết ngay là bé nói dối rồi. Nói thật đi thì anh bú còn không thì thôi. Huyền đúng là đang muốn được hắn bú lồn mình thế nên đành phải chấp nhận thổ lộ ra. “Thì mấy đứa kia nó lấy phim về xem nên em cũng xem cùng. Trẻ ai chẳng thế. Anh thì có khác gì mà nhìn người ta cười thế hả”. Không anh chằng dám cười đâu. Nhưng mà em dâm lắm nhé. Mới lần đầu mà đã bạo dạn thế này chứ, còn bắt người ta bú lồn nữa chứ. Cấm nói kháy nhé. Là...
Phân loại: Truyện sex dài tập Địt nát lồn Đụ em gái Đụ tập thể Sex bú cặc Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện học sinh Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện ngậm cặc Truyện phá trinh Truyện sex bú lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi