Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Bình minh không đến » Phần 5

Bình minh không đến

Phần 5

Đang miên man chìm trong sự đau khổ tưởng chừng là vô hạn, Vân chợt giật bắn người bởi trên bờ vai đang run lên nức nở của mình cảm thấy có một cái gì đó đặt lên, nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi. Quay ngoắt người lại, trong ánh sáng lờ mờ thoạt đầu Vân không thể nào nhận ra người đang đứng bên cạnh đặt tay lên vai mình là ai. Song một người cao lớn dường ấy thì chắc chắn phải là một người đàn ông. Ở cái chốn này, đàn ông chỉ có hai người, một kẻ giờ chắc đang nằm dài tận hưởng cảm giác khoan khoái sau khi thỏa mãn sinh lý, như mọi khi. Vậy thì Vân đã biết được người đàn ông đang đứng kia là ai, không thể lầm lẫn được nhất là khi giọng nói ấm áp của người đó vang lên.

– Có chuyện gì thế hả Vân. Sao cô lại ngồi ở cái xó xỉnh này giữa đêm khuy thế này, đáng lẽ cô phải ở trong phòng của ông Tư chứ.

Vân không trả lời, không trả lời bằng lời nói mà bằng cử chỉ, bằng hành động, bằng những giọt nước mắt chảy dài trên mặt và những tiếng nức nở giờ mới dám bật lên sau bao lâu nín nhịn. Ngay bản thân Trung cũng không thể ngờ một giây phút nào đó mình lại ở trong tình thế này. Cũng vẫn là con người ấy, vẫn ở cái chốn địa ngục ấy, tất cả không có gì thay đổi vậy mà hôm nay hắn thấy lạ khác làm vậy.

Khuôn mặt của cô nữ tù ấy hắn đã quen thuộc, nhưng đây là lần đầu hắn nhận ra trên khuôn mặt ấy nét ngây thơ, tội nghiệp, đâu rồi vẻ buông thả dâm đãng, vẻ bất cần cuộc đời mà bấy lâu nay Trung vẫn thấy nơi Vân. Dường như đây mới là khuôn mặt trong trí nhớ của hắn về vân, một cô gái trẻ trung đầy nhựa sống mà hắn gặp lần đầu dạo nào khi Vân mới nhập trại.

Thời gian, sự kham khổ thiếu thốn, sự bất công dã man, bóc lột đến thậm tệ, sự dâm ô trụy lạc, tất cả những cái thứ đó đã làm cho một cô gái biến thành một con nữ quỷ sau một thời gian ở trại 16, Trung tưởng như những thứ đó sẽ khiến cho không một ai tìm lại được chính mình nữa sau khi đã phải bước qua chốn địa ngục này, vậy mà hắn nghĩ có lẽ bấy lâu nay mình đã lầm.

Trong vòng tay hắn, cả thân hình của Vân như rung lên vì những tiếng thổn thức, mà nói trong vòng tay hắn thì không đúng, bởi lẽ Trung đâu dám siết chặt thân hình cô gái trong tay mình. Bấy lâu nay phải sống trong một môi trường đầy cặn bã, ngay bản thân Trung cũng đã thay đổi nhiều, cũng đã chai sạn nhiều. Nhưng trong hắn, sự e dè ngượng nghịu khi phải đứng trước một cô gái, ở nơi chỉ còn có riêng hai người vẫn không hề thay đổi.

Nhất là Trung biết cô gái ấy đang chỉ khoác hờ hững trên mình tấm áo tù, hai vạt áo không cái khuy mở toang như muốn phản kháng lại chính những gì mà Vân đang bị chịu đựng. Chính Vân mới là người chủ động, hai vòng tay thon dài vòng qua lưng, rồi lên cao ôm chặt lấy lồng ngực của Trung, ôm thật chặt, như một kẻ sắp chết đuối ôm chiếc phao cứu sinh, bởi người đó hiểu, chỉ cần tuột tay ra cũng đồng nghĩa với cái chết của mình.

Trung không phải là vô cảm, không phải người hắn không lên những cơn rạo rực, muốn được om lại người đàn bà đầy nhục dục kia, muốn được ghì chặt lấy người đàn bà ấy để truyền những hơi ấm từ cơ thể mình sang tấm thân đang run rẩy, vì lạnh, vì sợ, vì đau khổ kia. Nhưng ngay bản thân hắn cũng chỉ dám choàng hờ hai tay qua cái eo thon lẳn, cách lớp da thịt đàn bà một cái áo tù duy nhất, hắn không phủ nhận việc bản thân mình cũng sợ.

Không phải hắn sợ bị người khác chứng kiến cảnh hắn ôm ấp một người tù, việc đó chả sao. Ở cái trại tù địa ngục này, quản giáo luôn có một quyền tối thượng, có thể không bằng với lão già giám đốc dâm đãng nhưng ở cương vị của hắn, hắn cũng có thể dịt tất cả mọi nữ tù ở cái trại này, những người mà lão già kia không giữ làm của riêng. Hắn có đủ khả năng mà cũng chả ham muốn, hắn có thể ra lệnh cho cô nàng kia phải chièu theo hắn, phải quy thuận hắn, phải banh chân ra để hắn thỏa mãn tất cả những gì đang trỗi dậy trong hắn, trong máu, trong huyết quản và trong cái quần của hắn. Nhưng không hiểu sao hắn không thể làm vậy, hắn tự thấy mình vẫn còn sống sót lương tri của một con người, cái lương tri không cho phép hắn bức bách người con gái kia thêm nữa.

Bao năm qua hắn đã chứng kiến những cảnh như thế này không ít lần, những cô gái khi lão Tư đã chán chê, đã qua tay lão và đối với lão đã hết giá trị nhục dục, đã không còn cung cấp cho lão những đam mê đàn ông thì cũng đồng nghãi việc cô gái ấy sẽ bị đẩy xuống tận cùng ở cái địa ngục tận cùng này. Nhưng chưa bao giờ hắn thấy thương cảm một cô gái rơi vào hoàn cảnh này như Vân, bởi chưa một cô gái nào lại yếu đuối, lại bị đối xử một cách phũ phàng như thế.

Trung tự thấy mình không những không được phép hiếp đáp cô gái ấy thêm, mà còn có một trách nhiệm với cô gái ấy. Không phải là trách nhiệm của một gã quản giáo với một nữ tù, chắc chắn không phải thế, nhưng cũng chưa phải đến lúc là trách nhiệm của một người đàn ông với một người đàn bà. Đó trước hết mới chỉ là trách nhiệm của một con người với một con người, với đồng loại.

Trung bắt đầu thực hiện sự an ủi ấy bằng đúng cách mà Vân vẫn đang làm, hắn ôm chặt lại cô gái ấy để khiến cho Vân tìm được một cảm giác an ủi. Bàn tay của hắn đột ngột vô tình chạm phải một thứ gì mềm mềm mát rượi, đến lượt Trung giật mình, bởi đó là cặp mông hoàn toàn đang ở truồng của Vân. Cái áo tù Vân đang khoác trên người là của Nụ, nó hơi nhỏ hơn so với bộ cũ của Vân, vì thế nó hơi ngắn và chỉ đủ che đậy cơ thể của Vân từ thắt lưng trở lên, bên dưới, Vân vẫn để cho cơ thể mình phô bày nguyên vẹn.

Cặp mông ấy mềm mại đến khó tả, nó căng tròn và hấp dẫn, Trung chưa bao giờ nghĩ mình lại có cơ hội như vầy. Hai bầu vú no tròn chắc nịch của Vân ép chặt vào ngực hắn, hai vạt áo của Vân giờ đều đã hoàn toàn bị vén ra hai bên nên cái áo Vân mặc trên người giờ này chỉ còn đôi chút tác dụng giúp cho Vân đỡ lạnh da thịt mà chẳng có tác dụng gì hết trong việc che đậy những bộ phận đàn bà của Vân.

Ngược lại, Trung càng cảm thấy bị kích động bởi cái áo khoác hờ trên thân thể người đàn bà yếu đuối trong lòng mình. Mới đầu Trung còn xấu hổ rụt ngay tay lại khi mới chỉ vừa chạm vào bờ mông ở truồng của Vân nhưng rồi sự ấm áp mà chính Vân truyền ngược lại cho hắn đã khiến cho vòng tay của trung quanh eo, quanh mông Vân tự nhiên siết chặt từ từ.

Để rồi khi hắn nhận được ra, khi cả hai đã đứng yên ôm nhau được một lúc lâu giữa hành lang không một bóng người tối đen, lúc đó cả hai bàn tay hắn đang đặt ở nơi thon thả nhất trên thân thể Vân, trong lúc cái áo hắn mặc đã ướt đầm nước mắt Vân, đến nỗi càng khiến hắn cảm nhận được rõ rệt hơn thân thể trần truồng của Vân áp sát vào hắn, không còn lại bất kỳ một khoảng cách nào nữa.

– Đêm nay em ngủ tạm ở chỗ anh vậy, mai anh sẽ đưa em quay về sau. Bây giờ quá giờ quy định rồi, em không quay lại được buồng giam nữa đâu. Làm sao em ngủ lại ở ngoài hành lang này cả đêm được.

Trung phải tự đấu tranh với chính mình một lúc rất lâu mới có thể nói ra câu đó, ít nhất thì hắn cũng đã phải cố lắm mới kìm nén được làn sóng tình đang dạt dào trỗi dậy trong cơ thể. Trung khẽ đẩy nhẹ thân thể Vân ra xa hắn một chút xíu, rồi cúi xuống nhặt đống vải vóc Vân để rơi xuống đất ban nãy đưa lại cho cô ả, ánh sáng lờ mờ chỉ giúp Trung nhận ra chiếc quần dài kẻ sọc dành cho tù, giống với chiếc áo vân đang khoác trên người bằng vải thô, còn một mẩu vải nữa ngay lập tức Trung không biết là gì.

Mãi một vài phút sau khi đã đưa cho Vân, thấy nàng lúi húi khẽ nhấc hai chân rồi cầm cái mảnh vải bé xíu ấy đưa vào hai ống chân, trung mới thấy xấu hổ vì khi nãy lúc nhặt lên, hắn đã mân mê cái quần lót của Vân mà không biết đó là gì. Vân không mặc quần dài mà chỉ mặc tạm lại chiếc quần lót, hai tay có vẻ ngượng ngập khép hai vạt áo lại che đậy hai quả đồi vun vút.

Thoạt đầu Vân chắc cũng định mặc lại, cài khuy áo tử tế nhưng vì chiếc áo hơi nhỏ nên Vân cảm thấy chật chội khi cài khuy thành thử Vân chỉ khép hai vạt rồi lấy hai tay giữ không để cho gió thổi tung ra. Trung đứng như phỗng, có lẽ hắn vẫn không khỏi rạo rực sau những giây phút vừa qua. Chỉ khi ngước lên nhìn thấy Vân đang cúi gằm mặt chờ đợi, không dám nhìn thẳng vào hắn, Trung mới sực nhớ ra rồi cầm lấy tay Vân kéo về phía gian phòng hắn. Vô tình hắn lại kéo cái tay Vân đang dùng để giữ áo, thành ra hai vạt áo lại bị thổi tung ra mà một lần nữa hai cặp vú lại bày ra trước mặt Trung.

Từ trước đến nay, Trung không ít lần được ngắm nhìn những cô gái trong tình trạng lõa lồ hoàn toàn, thậm chí cũng có rất nhiều những cô nữ phạm nhân rất xinh đẹp, còn xinh hơn Vân rất nhiều, ví dụ như mấy cô phạm nhân mới nhập trại hôm nay chẳng hạn. Điều đó là bình thường vì khi vào nhập trại tất cả các phạm nhân đều phải khám phụ khoa, kiểm tra các bệnh truyền nhiễm, bệnh về đường sinh dục để đảm bảo an toàn trong trại cũng như đó là yêu cầu bắt buộc ủa lão Tư đối với các nữ tù mới được chọn vào hầu hạ ông ta.

Và Trung thì chính là y sĩ duy nhất trong trại, vì thế chả có đàn bà nào vào đây mà hắn không nhìn thất trần truồng ít nhất là một lần. Với những phạm nhân xấu xí, hắn bỏ qua, cũng chỉ khám xét sơ sài, trông thấy lồn đít của mấy mụ ấy, nhiều lúc ngay Trung cũng cảm thấy nô mửa, mất hết cả hứng khám mấy cô sau, cho dù mấy cô này xinh đẹp hay hấp dẫn.

Đối với mấy cô xinh thì thi thoảng hứng lên Trung cũng lợi dụng, bắt họ phải cởi hết quần áo nằm lên bàn hắn mới chịu khám, không quên vừa khám vừa sờ mò ve vuốt cho đã đời. Nhưng không hiểu sao đêm nay đứng trước Vân, trong tình trạng mò mẫm tối thui, nửa hở nửa kín, hắn lại thấy con lợn lòng trỗi dậy mạnh mẽ hơn hẳn những lúc sáng trưng nhìn thấy đàn bà con giá ở trần truồng ngay sát mắt.

Trung dìu Vân vào phòng hắn, căn phòng khá rộng, có lẽ phải rộng khắp đôi phòng của lão giám đốc vì như đã nói ở trước cái phòng hắn đang ở vốn là phòng tiếp thân nhân tù trước kia. Chính vì rộng nên trông căn phòng ấy càng thảm hại hơn bởi nó trơ khốc và trống trải. Trong phòng chỉ có một cái giường, giường đơn dành cho một người, rất nhỏ, ngay cả so với những chiếc giường đơn cá nhân bình thường thì nó cũng hẹp hơn.

Ngoài ra còn một cái tủ cũ kỹ dựng chơ vơ ở một góc nhà, một cái bàn ọp ẹp và một cái ghế. Tất cả chỉ có vậy, nếu kể thêm thì cò lẽ chỉ còn có cái chai thuỷ tinh có lẽ đựng nước lọc và một cái cốc ở trên bàn. Trung thấy Vân dựa hắn vào người hắn, lê những bước chân nặng nhọc. Hai bàn chân của Vân hoàn toàn để trần, đôi dép có lẽ là đã để quên ở phòng lão Tư khi Vân chạy vội ra khỏi cái gian phòng khốn nạn ấy.

Sàn nhà không hề được lát gạch mả chỉ phủ một lớp xi măng lồi lõm. Trung dìu Vân đến giường rồi đặt ngửa cô nàng ra giường, cái giường kêu lên kẽo kẹt một cái khiến cho cả vân lẫn hắn không nén nổi tiếng cười. Trung chợt thấy lòng mình ấm hẳn lại khi nghe thấy tiếng khúc khích nhẹ nhàng của Vân, đã quá lâu rồi ở cái địa ngục này, hắn chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười của một người nào, trừ những tiếng cười khả ố và dâm dật của lão Tư.

Đã có lúc Trung băn khoăn liệu có phải những người đàn bà nơi này có biết cười, biết yêu hay không bởi những khốn khổ họ phải chịu đựng. Hắn cầm lấy cái quần dài của Vân treo lên thành cái ghế, tự nhủ cô nàng đã mặc quần lót rồi thì cứ thế đi ngủ cũng không sao, thỉnh thoảng hắn còn không mặc quần áo gì đi ngủ để còn thủ dâm cơ mà. Trung lấy cái chăn mỏng phủ lên người vân trong lúc cô ả nằm im trên giường như một con mèo con ngoan ngoãn, Trung hơi ngượng vì cái chăn nhàu nhĩ, hằn cả lên những vết cáu bẩn do đã lâu không được giặt.

Tự nhiên Trung thấy mình như một ông thánh, hắn đã không làm gì Vân trong lúc hắn thừa khả năng để có thể xóa bỏ sự bứt rứt về dục tính đang bùng phát trong người lúc này, đơn giản, chỉ cần chiếm lấy tấm thân đàn bà trước mắt, hùng hục một lúc, vậy là xong và hắn có thể ngủ ngon. Nhưng không hiểu sao hắn không thể làm điều đó, làm vậy chẳng hóa hắn cũng tệ hại chả khác lão già kia sao. Hắn thấy vân lúi húi làm gì đó dưới cái chăn, đôi mắt cô nàng hình như đang nói lên một sự chờ đợi hy vọng nào đó.

– Cô ngủ đi một giác, tôi sẽ tắt đèn để cho cô dễ ngủ.

– Thế anh sẽ ngủ ở đâu? – Vân ngồi nhổm dậy, tay kéo cái chăn lên cao che ngực, hỏi hắn.

– Tôi còn một cái chiếu nữa, trải dưới sàn cũng được.

– Sao anh không nằm trên giường?

Vân hỏi với vẻ ngạc nhiên quá đỗi khiến cho Trung suýt bật cười.

– Chả lẽ cô nghĩ hai người có thể ngủ chung trên cái giường ấy được hay sao, cô cứ ngủ đi đừng lo cho tôi.

Trung cười, như muốn chế giễu câu hỏi vớ vẩn ngốc nghếch trước đó của Vân nhưng hắn sững lại vì thay cho thái độ ngạc nhiên vừa mới rồi, hắn thấy Vân bật khóc chán chường.

– Anh ghê tởm em lắm à, em đúng là loại đĩ thoã bị người khác chơi, bị địt chán chê rồi vứt bỏ nên anh cũng chẳng coi em là một con đàn bà cho ra người nữa có phải không.

Vân khóc, nói ra những lời tự nhiếc móc bản thân khiến cho bản thân Trung cũng cảm thấy đau lòng và khó nghĩ.

– Không, anh chưa bao giờ khinh bỉ hay ghê tởm gì em cả, nhưng có điều…

– Vậy tại sao em trần truồng trước mắt anh, xin được hiến dâng cho anh mà anh cũng chả thèm để ý đến. Em xin được ở đây hầu anh một đêm thôi mà anh cũng nỡ từ chối sao.

Vân bỏ cái chăn đang trùm qua người rồi bước ra khỏi giường đứng thẳng dậy, hai bờ vai khẽ rùng mình để cho cái áo tù trôi tuột khỏi hai bờ vai rơi xuống đất. Thân thể trần truồng, hoàn toàn trần truồng của Vân bày ra trước hắn, Vân đứng thẳng người trước hắn, ngực ưỡn cao khoe hết nét gợi tình còn lại, có điều Vân cúi gằm mặt vì xấu hổ, vì tự biết mình đang làm một việc vô sỉ táo tợn.

Trung biết những người nữ tù nơi này, cả Vân cũng trong đó, họ luôn làm tất cả mọi việc một cách ít suy nghĩ, chủ yếu là theo thói quen hay tình cảm, vì thế Trung không quá ngạc nhiên trước hành động này của Vân. Cái làm hắn ngạc nhiên là việc hóa ra nãy giờ trong chăn Vân đã tự tụt cái quần si líp ra khỏi người từ lúc nào, có lẽ vì lúc vào đến đây Vân tưởng những việc hắn làm với cô nàng là để sửa soạn địt nàng nên Vân làm vậy để giúp hắn thỏa mãn cho nhanh chóng.

Trung trông rõ mồn một đám lông đen nhánh mọc ra từ giữa hai đùi Vân, chính cái ấy đã hạ gục nốt chút lý trí con người còn lại của hắn. Trung lao đến chiếm hữu tấm thân trần truồng sẵn sàng dâng hiến bằng tất cả sức mạnh đàn ông mà hắn có, hùng hổ và quyết liệt, giờ thì chả có gì có thể ngăn cản nổi Trung, kể cả chính bản thân hắn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Thông tin truyện
Tên truyện Bình minh không đến
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ tập thể, Sex bú cặc, Truyện bạo dâm, Truyện cưỡng dâm, Truyện sex liếm cặc, Truyện sex mạnh
Ngày cập nhật 05/08/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Gán nợ - Tác giả Sịp
Phần 5 Ước muốn thì đã là con người ai cũng đều có ước muốn cả. Thế nhưng lòng mong mỏi của mình có được đền đáp hay chăng lại là một lẽ khác. Như tôi đây, cuộc sống tại nhà bà Ỉ phải nói là vô cùng đầy đủ. Đồ ăn thức uống không thiếu bất cứ thứ gì, cơm no bò cưỡi, lại được vuốt ve chiều chuộng, vậy mà tinh thần vẫn không thấy thảnh thơi. Tấm thân tôi no đủ, chẳng phải lo ăn bữa mai nhịn bữa tối, miệng được no mà con lợn lòng của tôi cũng được chăm bón liên miên, tôi đúng là người vừa ban lại vừa nhận. Tôi ban cho người đàn bà khát tình thứ mà bà ấy thiếu, ngược lại thì tôi cũng nhận được từ ở nơi bà ấy sự thỏa mãn thể xác cho tôi. Nếu cách đây vài tháng, tôi dám nghĩ sẽ có một ngày tôi không còn phải ước mơ có một người nữ ở cạnh bên để tôi ăn nằm cho biết thì tôi đã cho là mình mơ mộng hão, song bây giờ thì việc đó rành rành ra rồi. Tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đút tay vào lỗ đít Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện móc lồn Truyện ngậm cặc Truyện sex liếm lồn
Gái loạn California - Tác giả Thu Đạm
Phần 5 Nằm trong bồn với nước ấm và nghe nhạc tình Trịnh Công Sơn, bà Nguyện ngắm suốt thân hình nẩy lửa của mình từ hai vai xuống đến ngón chân. Bà đưa tay nâng đôi vú nọn lểu căng cứng, lốm đốm những giọt nước, ngắm một lúc, rồi nhìn xuống chòm lông lồn đang vờn vờn trong nước như mớ rong rêu. Bỗng bà tự thấy mình chưa già. Và như lời khen của Quang: “Chị còn trẻ và đẹp lắm. Em cứ tưởnng chị là chị của Tuyết!” Sắc đẹp, tiền bạc, bà có đủ. Dư là đằng khác. Mỗi ngày, bác sĩ Đoàn, chồng bà, làm nghề sửa sắc đẹp, kiếm không dưới hai chục ngàn dollars. Tại sao bà phải khép mình sống “đạo hạnh” một cách cô đơn, lạnh lùng trong căn phòng hiu quạnh này? Một vài lần, bà đã bạo gan phá “ngục sắt”, ngoại tình với Phong, rồi Quang... Những giờ giao hoan đó vẫn ngắn ngủi so với chuỗi dài cô độc từng phút quanh bà. Rồi bà nghĩ, mấy con bạn như bà Thuỵ Khanh vợ kỹ sư Hải, bà Trầm Phương vợ Thầu Khoán Danh, bà dược...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện ngậm cặc Truyện sex bú lồn
Dậy thì quá sớm - Tác giả Lâm Thị Nhã Phương
Phần 5 Sáng thứ hai. Loan thức dậy sớm hơn mọi ngày. Lòng nàng rộn niềm vui lâng lâng. Giống như niềm vui thiếu nữ sắp gặp được người yêu vào những năm 16, 17 tuổi. Diện vào một áo dài tím, quần xoa trắng, phấn son nhạt nhạt, Loan đứng trước tủ kiếng, hát âm ư một tình khúc. Hôm nay nàng có một giờ Pháp văn, một giờ Anh văn ở Đệ tứ C, nơi Khải học. Đêm thứ bảy, dù đã vào giừờng trễ lúc ba giờ sáng, Loan vẫn trằn trọc mãi với... Câu Khải nói: “Khải sướng quá cô Loan ơi! Đưa loan đây cho Khải bú!” Nàng quyết tâm, hôm nay sẽ một mình nhìn tận mắt Khải. Phải ớm gặp dáng dấp con... Trai đang lớn Khải. Phải chụp trong tay sự ước ao Khải dậy lên với nàng trong khi chàng đang nằm trên bụng Ngọc, để xem cớ làm sao cậu bé lại mơ đến nàng, thốt lên câu nói làm nàng không những mất ngủ đêm đó, mà còn bần thần, ngầy ngật suốt cả ngày hôm sau. Ngày hôm sau? Ừ, thú vị chi lạ! Đang nằm nghiêng trên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện móc lồn Truyện sex bú lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi